Tỉnh trưởng Bạch đột nhiên tham gia một hội nghị của hệ thống Y tế, nói thật là rất kỳ lạ, khiến cho không ít người chú ý. Nhưng tuyệt đại đa số đều không nghĩ ra được nguyên nhân trong đó. Chỉ có một hai người là hiểu được ẩn ý bên trong.
- Bạch Nghi Tân đúng là hạ đủ vốn cho tên tiểu tử này.
Sau khi nghe được tin tức, Phó tỉnh trưởng Dương không nhịn được cười lạnh một tiếng, nhưng trong lòng. cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu lần trước ông xử lý Giang Nguyên, Bạch Nghỉ Tân đích thật sẽ không nể mặt ông.
Giang Nguyên cầm phong bì ba vạn tiên thưởng, ngồi xe hơi vui vẻ chạy đến ngân hàng bên cạnh phòng khám. Nhìn tài khoản đã lên đến mấy vạn, hai mắt của hắn cũng hiện lên ý cười. Sau khi rời khỏi nhà, đến bây giờ hắn đã có tiền dư. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng ít ra vẫn làm cho người ta yên tâm hơn. Cuộc sống mà không có tiền đúng là cực khổ đến dường nào.
Nhưng hắn nhìn tài khoản có năm chữ số, trong lòng lại có chút rối rắm. Có mấy vạn này, trong lòng có thể nói là yên tâm chút. Nhưng đến khi dùng tiền, chút tiền ấy lại không đủ dùng.
Số tiền này cũng chỉ đủ ăn vài bữa cơm. Nghĩ lại mình trước kia, trong lòng Giang Nguyên lại càng rầu rĩ. Số tiền này đích thật chỉ đủ cho hắn ăn vài bữa cơm. Bây giờ, ăn bữa cơm cũng phải tốn mấy trăm đồng. Nếu bữa nào cũng mời thì chắc hắn chết mất.
Sau khi gửi tiền vào tài khoản xong, Giang Nguyên cẩn thận cất thẻ vào túi. Vỗ vỗ túi quần một cái, hắn mới yên tâm rời khỏi ngân hàng. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng tích tiểu thành đại. Chỉ cần hắn không dùng tiền loạn, chung quy vẫn có thể để dành được nhiều.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Giang Nguyên bắt đầu tốt hơn. Bây giờ chỗ ăn chỗ ở của hắn đều không phải tốn tiền. Tốn nhiều nhất cũng chỉ là tiền mua quần áo. Nếu cứ tiếp tục như vậy, để dành được mười vạn cũng không thành vấn đề.
Vì thế, Giang Nguyên vui vẻ trở lại phòng khám. Sau khi ăn tối xong, 8h hắn còn phải đến bệnh viện một chuyến. Một ngày hôm nay xem như đã qua.
Cuộc sống đúng là tốt đẹp đến nhường nào.
Reng reng. Giang Nguyên vừa mới bước vào cửa phòng khám, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
-Ơ?
Giang Nguyên vừa móc điện thoại vừa cau mày, chỉ sợ Là Tỉnh trưởng La gọi đến. Chẳng lẽ ông ấy đã quá nôn nóng? Không phải hắn đã đồng ý hai ngày nữa sẽ đến Bắc Kinh với ông sao? Tại sao lại gọi điện thoại đến gấp như vậy?
Giang Nguyên nhìn thấy tên trên điện thoại, có chút sửng sốt.
~ Alo, không biết Tuyên đại tiểu thư tìm tôi có việc gì không?
Giang Nguyên mỉm cười nói.
- Giang Nguyên, nghe nói là anh phát tài rồi phải không?
Tuyên Tử Nguyệt nói.
Giang Nguyên nuốt nước miếng, cười khổ:
- Làm gì có chuyện phát tài? Cô nghĩ sai rồi.
- Hắc, hắc, ba vạn đồng lận đấy. Hơn nữa còn được thừa nhận là đệ nhất nhân trong giới trung y trẻ tuổi tỉnh Sở Nam, còn thêm một danh ngạch trong bệnh viện tỉnh. Chẳng lẽ không phải là phát tài?
Tuyên Tử Nguyệt một chút cũng không cho là đúng.
- Ba vạn đồng cũng không tính là phát tài.
Giang Nguyên cũng không biết tại sao Tuyên Tử Nguyệt lại biết nhanh như vậy.
Tuyên Tử Nguyệt cười, lời nói tiếp theo khiến cho †âm trạng của Giang Nguyên lạnh lại, bất giác tay nắm chặt túi quần.
- Lại bắt tôi tốn tiền nữa à?
Giang Nguyên ôm chặt ngực, bên tai vang lên giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt:
~ Thức ăn ở Angela không tệ.
Nhìn chiếc xe Maserati của Tuyên Tử Nguyệt đang chậm rãi chạy đến, Giang Nguyên cảm thấy đau lòng vô cùng, đột nhiên hít một hơi thật sâu, âm thầm an ủi mình:
- Astate đã từng nói sẽ giảm 20%. Một bữa ăn một ngàn đồng có thể giảm được 20%, cũng có thể tiết kiệm
được nhiều.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng của người nào đó đã trở nên tốt hơn
- Bác sĩ Giang, hoan nghênh, hoan nghênh.
Người nào đó đang không yên, thấy Astate nhận ra mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem như có thể tiết kiệm được tiền rồi.
Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của người nào đó, trong lòng cực kỳ nghỉ hoặc. Cô nghĩ không ra tại sao tên tiểu tử này biết được bữa ăn sẽ được giảm 20% thì tâm trạng lại tốt đẹp lên như thế.
- Astate, cô muốn đích thân xuống bếp?
Gọi thức ăn xong, Giang Nguyên hỏi.
Astate mỉm cười đáp: