Lập tức nghiến răng một cái, một cước đá ra, hướng chỗ kình phong kéo đến, vừa đá vừa nghĩ thâm:
- Có bản lãnh thì dùng hết sức đi. Nếu không, cái chân này sẽ bị chặt đứt. Còn không ngoan ngoãn một chút.
Nhưng một cước này vừa đá ra, đột nhiên cảm giác có chút không ổn, còn chưa phản ứng lại được thì bắp. đùi lại bị kẹp chặt.
Nhưng cô cũng biết, bị bắp đùi Giang Nguyên kẹp lại, có phản kháng thế nào cũng không được. “Anh tưởng muốn kẹp là có thể kẹp sao?” Đối với ý đồ khống chế chân của cô, còn muốn trực tiếp khóa trụ cô lại, Tuyên 'Tử Nguyệt cười lạnh, chân lại tiếp tục đá lên. Mặc dù hai chân Giang Nguyên khống chế cô cực chặt, nhưng dưới sự toàn lực của cô, hắn còn không chịu rút ra sao?
Nhưng Tuyên Tử Nguyệt đã đánh giá thấp Giang Nguyên rồi. Tuy nói thực lực của Giang Nguyên vẫn còn thấp hơn cô, nhưng cô làm sao có thể so sánh với kinh nghiệm thực chiến với hắn?
Sớm đã có kinh nghiệm, Giang Nguyên liền cảm nhận được bắp đùi thon dài bên dưới đang căng ra, thắt lưng của hắn liền rướn lên, mạnh mẽ xoay một cái, lấy bắp đùi Tuyên Tử Nguyệt làm trục, mạnh mẽ quay nửa vòng, sau đó rơi âm xuống đất.
- Hừ.
Tuyên Tử Nguyệt theo sức mạnh cường đại của Giang Nguyên, cũng chỉ có thể chuyển thân theo, nhưng cảm giác chân bị kẹp vẫn không thay đổi.
Bị Giang Nguyên kẹp chặt, Tuyên Tử Nguyệt nổi giận, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu chân của mình đạp phải tiểu oan gia của hản, vậy thì không phải rồi.
Trong lúc Tuyên đại tiểu thư còn rối rắm, Giang Nguyên cũng cau mày căng thẳng, gắt gao khóa chặt bắp đùi Tuyên Tử Nguyệt. Sau đó dùng tay chặn tay phải Tuyên Tử Nguyệt, chuẩn bị áp chế hoàn toàn.
Nhưng Tuyên Tử Nguyệt đã hồi phục lại tinh thần, nào có chuyện để Giang Nguyên đắc thủ. Lập tức huy quyền đánh vào mũi hắn.
Cứ như vậy, tay trái khóa tay phải đối phương, đùi phải khóa đùi phải đối phương, không ai chịu thua ai, giằng co với nhau.
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang cố giấy dụa bên dưới, Giang Nguyên nhe răng nhếch miệng. Tuy nói hắn kẹp chặt đùi phải của Tuyên Tử Nguyệt, nhưng cũng chỉ là tránh cho tiểu đệ của hắn bị đánh trúng.
Nhưng Tuyên Tử Nguyệt càng giấy dụa, lại càng không ngừng cọ xát vào chỗ bị đá lúc trước, khiến cho. hắn cảm nhận được cơn đau truyền đến.
Lập tức tận lực tránh chỗ bị thương, dùng hai chân tiến thêm một bước kẹp chặt bắp đùi của Tuyên Tử Nguyệt.
Nhìn bộ dạng nhe răng nhếch miệng của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt biết được Giang Nguyên không chống đỡ được bao lâu, liền cố giãy dụa. Nhưng sau hai lần, cô phát hiện Giang Nguyên không những không bỏ chân ra mà còn kẹp chặt hơn.
Để thoát khỏi, Tuyên Tử Nguyệt bắt đầu ra sức giấy dụa, bởi vì cô biết, bây giờ cả hai đang kềm chế nhau. Ai có thể giãy ra được đầu tiên thì người đó chiếm thế thượng phong.
Giang Nguyên cũng nghĩ như vậy. Hắn hận đến nghiến răng với hành vi đánh lén của Tuyên Tử Nguyệt, hơn nữa, một người đàn ông thì không thể ở dưới thân phụ nữ. Cho nên hai người người nào cũng muốn chiếm thế thượng phong.
Dần dần, hơi thở đã bắt đầu hổn hển, mồ hôi ứa ra.
:Giang Nguyên hung hăng dùng tay chặn tay trái Tuyên Tử Nguyệt. Tuyên Tử Nguyệt dùng tay phải giữ chặt tay trái Giang Nguyên. Giang Nguyên bắt đầu cảm nhận được mùi thơm từ hơi thở Tuyên Tử Nguyệt phả vào mặt của mình.
Hơn nữa, chỗ bắp đùi cũng xuất hiện hiện tượng không ổn. Bây giờ hắn đang dùng hai chân toàn lực kẹp chặt bắp đùi Tuyên Tử Nguyệt, tránh đụng phải chỗ bị thương. Nhưng bắp đùi của Tuyên Tử Nguyệt lại không ngừng giấy dụa trong hai chân của hắn, khiến cho chỗ đó của hắn cứ bị ma sát.
Sau khi cảm nhận được hơi thở khác thường phả vào mặt, hắn phát hiện chỗ nào đó đang dần căng lên.
Cảm nhận được sự khác thường, hơi thở của Giang Nguyên trong nháy mắt cũng trở nên nặng nề, bắt đầu cúi xuống nhìn Tuyên Tử Nguyệt dưới thân.
Tuyên đại tiểu thư cũng không cảm giác có gì lạ thường, chỉ là cảm nhận được hơi thở của Giang Nguyên bắt đầu nặng nề, tưởng rằng Giang Nguyên đang sắp không trụ nổi, lại càng dùng sức giấy dụa.
Cảm giác mềm mại cọ xát bên dưới mình ngày càng nhiều, mà chỗ đó lại càng ngày càng căng lên, Giang