Khi nghe thấy Giang Nguyên muốn đích thân ra khỏi núi đi tìm thuốc, những người dân mấy ngày hôm nay đã coi Giang Nguyên là chỗ dựa lớn nhất đều chạy ra ngoài đưa tiễn, dáng vẻ như sợ hắn không trở về nữa vậy.
- Thầy thuốc Giang, anh nhất định phải đi sớm về sớm nhé...
Lý thúc công giơ quải trượng đứng ở phía trước nhất của đám người, nhìn Giang Nguyên, run rẩy nói.
Giang Nguyên nắm chặt ba lô trên người, dùng sức gật đầu với Lý thúc công, lớn tiếng nói:
- Thúc công, yên tâm... Cháu nhất định sẽ mang thuốc về, chiều sẽ về...
Dùng sức vẫy vẫy tay với mọi người xong, Giang Nguyên liền sải bước về phía cổng thôn, có điều bây giờ cổng thôn không còn đường nữa, đã bị nhiều chỗ sụp xuống lấp mất. Vì không còn đường nên Giang Nguyên phải leo hai quả núi cao mới có thể đến được huyện. Hăn dự tính với hành trình của mình, chắc mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Khi mọi người đang vây tay muốn đưa tiễn Giang Nguyên, bỗng nhiên Giang Nguyên đang dần đi xa bước chân lại dừng lại...
Đang lúc mọi người thấy nghỉ hoặc liệu có phải Giang Nguyên quên mang gì đó không thì thấy hắn lại nhìn về phía đỉnh núi.
Nhìn dáng vẻ của Giang Nguyên, lúc này mọi người cũng đều tò mò thuận theo hướng hắn nhìn qua đó, có điều chẳng ai nhìn thấy gì. Khi mọi người đang kinh ngạc khó hiểu thì đột nhiên trên bầu trời phía xa lại mơ hồ truyền đến tiếng “âm ầm”.
'Trong ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc của mọi người, chỉ thấy một điểm đen to bằng hạt đậu đang chậm rãi lướt qua đỉnh núi, bay về phía bên này.
- Máy bay trực thăng... Là máy bay trực thăng...
Nhìn thấy điểm đen, người dân hơi sửng sốt một lúc rồi đều lớn tiếng hoan hô. Ngoài Giang Nguyên ra, đây là hy vọng duy nhất thế giới bên ngoài mang đến mà họ nhìn thấy kể từ sau khi động đất xảy ra.
Nhìn máy bay trực thăng trực tiếp bay về phía bên này, lúc này trên mặt Giang Nguyên cũng lộ ra vẻ như trút được gánh nặng. Nếu đã có máy bay trực thăng đến thì chứng tỏ cứu viện đã vào huyện Lỗ Sơn rồi, dù chiếc máy bay này chỉ đến điều tra tình hình hay thật sự hạ xuống thì thuốc đều không còn là vấn đề quá lớn.
Thấy máy bay trực thăng chậm rãi xoay quanh một hồi ở trên không trung rồi từ từ hạ cánh, Giang Nguyên cũng khẽ thở hắt ra, sau đó quay đầu đi về thôn. Nếu đã có máy bay trực thăng thì hắn không cần vất vả leo núi nữa.
Chiếc máy bay trực thăng này không nhỏ, là một chiếc máy bay trực thăng vận chuyển quân dụng tiêu chuẩn, cánh quạt khổng lồ mang theo gió lớn chậm rãi hạ xuống khoảng đất trống ở phía trước Viện y tế không xa.
Dưới ánh mắt kích động của mọi người, cửa cabin được mở ra, một binh sĩ mặc quần áo ngụy trang đội mữ sắt nhảy xuống. Sau đó lại có hai người nam nữ trẻ tuổi quần áo và khí chất đều cực kỳ bất phàm từ từ đi xuống.
Lý thúc công và phó xã trưởng Lý Quốc Tường đứng ở phía trước, nhìn hai người nam nữ trẻ tuổi đi xuống này, vẻ mặt vốn đang hưng phấn lúc này lại cứng lại. Mặc dù đôi nam nữ trẻ tuổi này nhìn đẹp mắt, vừa nhìn là biết là người phú quý nhưng nhìn không giống quan viên chính phủ chút nào. Hơn nữa hai người cũng không giống người trong quân đội, lúc này chạy đến xã Tê La này làm gì không biết?
Có điều cũng may binh sĩ xuống đầu tiên đó chạy đến đây trước, nhìn Lý thúc công và Lý Quốc Tường rõ ràng là người đứng đầu, kính một lễ rồi trầm trọng hỏi:
~ Xin hỏi vị nào là phó xã trưởng Lý?
- Hả... Tôi đây, tôi đây... Đồng chí, cuối cùng chúng tôi cũng đợi được các anh đến rồi...
Phó xã trưởng Lý bước lên đón, nhiệt tình bắt tay với đối phương. Tạm thời mặc kệ thế nào đi nữa, cuối cùng bên ngoài cũng có người đến rồi, có một chiếc trực. thăng lớn như vậy đến, cũng phải cho bọn họ chút gì đó chứ.
- Xin chào phó xã trưởng Lý... Lần này tôi phụng mệnh đến vận chuyển trợ giúp cho các anh, đồng thời nghe nói chỗ các anh thiếu tài nguyên y tế nên bên trên đặc biệt phái hai thầy thuốc và một số loại thuốc, dụng cụ đến đây trợ giúp các anh...
Vị thượng úy vai đeo dấu ba sao này sau khi bắt tay với phó xã trưởng Lý liền giới thiệu:
- Vị này là thầy thuốc Tôn Nghị, vị này là thầy thuốc Vương Mịch...
- A... Chào thầy thuốc Tôn, chào thầy thuốc Vương...
Phó xã trưởng Lý vội tiến lên trước bắt tay với hai người. Vị thầy thuốc Tôn để đầu kiểu bàn chải, khuôn mặt tuấn lãng nhìn đôi tay vừa thô ráp lại không được sạch sẽ lắm của phó xã trưởng Lý, hơi nhíu mày nhưng vẫn bắt tay với phó xã trưởng Lý, gật gật đầu.
Còn vị thầy thuốc Vương Mịch ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, khí chất thoát tục, để tóc ngắn năng động kia thì thân thiết tùy ý hơn nhiều, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, bắt tay với phó xã trưởng Lý, nói:
~ Xin chào phó xã trưởng Lý!
Sau khi giới thiệu xong, vị thượng úy kia nhìn xung quanh, sau đó nói:
- Phó xã trưởng Lý, bây giờ chúng ta cần dựng lều vải y tế, anh xem nên dựng ở đâu?
- Bên này, bên này... Đây là Viện y tế của chúng tôi, bệnh nhân và người bị thương của chúng tôi cũng đều ở trong lầu vải ở đây...
Phó xã trưởng Lý vội gật đầu cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!