Hoa Hạ yên ổn đã lâu, cho dù các gia các phái cũng xảy ra tình trạng chém giết, nhưng chưa ai nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết như lúc này.
Thất lưng Giang Nguyên đứng thắng, quần áo trên người dinh đầy máu tươi, rách rưới, chẳng khác nào một tên ăn mày. Khi có gió thổi qua liền lay động, có vẻ bị thương và cô tịch.
Tay vẫn nắm chặt thanh đao, cũng không dùng vải buộc chặt, tùy ý mang theo. Máu nhỏ từng giọt xuống mũi đao, còn chưa chảy xuống thì ngưng tụ ở một nơi nào đó trên thân đao, run rẩy theo từng cước bộ của Giang Nguyên.
Nhìn người đang bước về phía trước, còn có thanh đường đao đầy máu và cặp mắt đỏ bừng, tay cầm đao của cao thủ Tề gia dường như cũng run rẩy.
Gã đầu lĩnh còn lại đổi thành hai tay cầm đao, nhẹ nhàng gầm một tiếng, hét lớn:
- Lên.
Nghe người đầu lĩnh quát lớn, cao thủ Tề gia xung quanh cũng cần răng một cái, sau đó theo sát đầu lĩnh, giơ đao chém tới Giang Nguyên.
Tiếng gầm lớn dường như làm cho viên huyết châu càng rung lên lợi hại.
Rốt cuộc, dưới ánh mắt của mọi người, viên huyết châu nhẹ nhàng chảy xuống.
Ánh đao nhấp nhoáng.
Thân ảnh Giang Nguyên trong nháy mắt biến mất.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, hai dòng máu văng lên xen lẫn tiếng kêu bi thảm.
-Hừ.
Giang Nguyên cũng rên lên một tiếng. Còn đám người vây công Giang Nguyên thì hứng khởi trong lòng.
Bọn họ bao vây lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên chính thức làm bị thương Giang Nguyên thật nặng.
Một cảm giác đau nhức khó có thể ức chế kéo đến, Giang Nguyên cũng chỉ hừ một tiếng, trong đầu liền phán định thương thế.
Vết thương sau lưng ít nhất dài nửa thước, hơn nữa còn chặt đứt hai cái xương sườn.
Nhưng đối với loại thương thế này, trong đầu Giang Nguyên chỉ tiến hành một chút phán định.
Sau đó không thèm để ý, tiếp tục huy động thanh trường đao trong tay, chém xuống đám cao thủ Tề gia đang hưng phấn. Sau đó thuận tay đoạt một thanh đao từ trong tay đối thủ, song đao xoay tròn, chém vòng bốn phía.
Hình xăm trên vai trái chợt lóe lên. Trong đầu Giang Nguyên thỉnh thoảng lại vang lên một hàng tin tức.
- Năng lượng tiêu hao tăng tốc. Nẵng lượng tích trữ Cửu Vĩ đuôi 5 còn 21%.
- Năng lượng tiêu hao tăng tốc. Năng lượng tích trữ Cửu Vĩ đuôi 5 còn 19%.
Giang Nguyên nheo mắt, trong đầu hiện ra hướng đi của đám người, có bốn thanh đao đang lao tới, trong đó có hai thanh khá nguy hiểm.
Keng hai tiếng, đường đao trong tay Giang Nguyên như tia chớp bổ trúng hai thanh đao kia, đồng thời cơ thể lách sang một bên, lựa chọn một góc độ vô cùng tốt, khiến cho hai thanh đao kia chỉ để lại hai vết rách trên người hắn mang theo mùi máu tươi.
Nhưng động tác lần này đã khiến cho vết thương dài nửa thước lần trước chảy máu thêm.
Năng lực tự khỏi bệnh của hắn có thể giúp cho một số vết thương nhỏ mau lành lại. Còn những vết thương lớn thì rất nhanh sẽ được cầm máu. Tuy nhiên, đối mặt với cuộc chiến được duy trì với cường độ cao như thế thì dường như có chút không ổn.
Nhưng đao Giang Nguyên vẫn không dừng lại Lúc này, hẳn có chút không ức chế được sát ý tràn ngập trong đầu. Mặc dù có ý niệm nói cho hẳn biết hắn có thể đại sát tứ phương ở đây, bởi vì cao thủ chân chính Tề gia vẫn không xuất hiện.
Hoặc cao thủ ở đây chỉ là cấp bậc Địa giai. Một khi có cao thủ Thiên giai ra tay, hết thảy sẽ không còn đơn giản như vậy. Hơn nữa năng lượng cũng sẽ không đủ
Nhưng Giang Nguyên vẫn không thể ức chế. không động thủ giết người. Đặc biệt cao thủ Tê gia lại càng khiến hẳn khó có thể ức chế được. Mấy lần cao thủ Tê gia sắp giết chết hẳn, hẳn đều chiến thắng từ trong cõi chết. Điều này khiến cho hắn cảm thấy buồn bực, bởi vì hắn vẫn không có cơ hội cũng như thực lực đối phó với Tề gia
Mùi máu tươi trong không khí khiến cho hắn hưng phấn vô cùng.
- Chàng thanh niên này thật đáng sợ.
Lão giả tóc hoa râm nhìn Giang Nguyên liều chết chém giết, rồi nhìn vết thương trải rộng quanh thân, thậm chí thỉnh thoảng lại có thêm vết thương chồng lên, nhưng vẫn không làm đối phương động dung, khi ra tay thì nhanh như thiểm điện.
Loại năng lực này, loại sát khí này hung ác và đáng sợ đến cực điểm.
- Tề Lãng....
Nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn càng lúc càng nhiều cao thủ Tê gia ngã xuống, vết thương trên người Giang Nguyên cũng càng lúc càng chồng chất, sắc mặt Tuyên Năng cũng đần thay đổi. Tình huống đã bắt đầu không khống chế được nữa. Nếu cứ như vậy, chỉ sợ Tề Lãng có muốn thu tay cũng không được.
Nghe tiếng Tuyên Năng quát, sắc mặt Tề Lãng quái dị nhìn Tuyên Năng một cái, ánh mắt hiện lên sự lành lạnh, khiến cho Tuyên Năng lạnh lại trong lòng Xem ra Tề Lãng đã hạ nhẫn tâm rồi.
Lúc này, Tê Lãng chậm rãi bước qua bên kia, rất nhanh thu hút ánh mắt mọi người. Tất cả đều hiểu được sự lựa chọn của Tề Lãng.
Nếu để Tề Lãng đích thân ra tay, chàng thanh niên trước mắt, cho dù có thực lực kinh người cũng sẽ thất bại thôi.
Rất nhiều người âm thầm thở dài. Một người có tiền đồ vô lượng như vậy mà bị hủy trong tay Tề Lãng, thật sự có chút đáng tiếc. Nhưng nhiều người vẫn bội phục quyết định của Tẽ Lãng, thậm chí không tiếc đắc tội với Thiên Y Viện cũng muốn tiêu diệt mối uy hiếp quá lớn kia. Không hổ là người đứng đầu Tê gia.
Bốn cao thủ Thiên Y Viện cũng chống đao trên mặt đất, không ngừng thở hổn hến. Nếu không phải Giang Nguyên thu hút tất cả lực chú ý, bốn người bọn họ sẽ không chống đỡ nổi.
Dư Đao nhìn chằm chằm vào đám người, đồng thời trong lòng rất nhanh tính toán. Ông là thủ lĩnh hộ vệ bên ngoài của Thiên Y Viện, nhưng lại đứng nhìn một bác sĩ trẻ của Thiên Y Viện vì bảo vệ tính mạng của tất cả mọi người mà chiến đấu một mình. Nhưng ông không thể đi ngược lại mệnh lệnh của bác sĩ Thiên Y Viện. Cho nên ông cần răng chờ hết một phút.
Tình huống trước mắt xem ra, bác sĩ Giang đang chiếm cứ thượng phong. Mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng chỉ căn không tổn thương đến phần quan trọng, Thiên Y Viện sẽ cứu được.
Nhưng qua hơn bốn mươi giây, khi nhìn thấy Tề Lãng bước sang bên kia, trong lòng Dư Đao liền căng lên.
Là thủ lĩnh hộ vệ của phòng làm việc ở tỉnh Vân, ông rất rõ thực lực của Tê Lãng, cao thủ Thiên giai tăng hai. Một khi ra tay, bá sĩ Giang tuyệt đối sẽ không chống đỡ được.
Hít một hơi thật sâu, ông bước ra, cao giọng quát to:
- Tôi, hộ vệ Dư Đao, Thiên Y ngoại viện nhất phẩm, phụng mệnh bác sĩ tam phẩm Giang Nguyên mở ra Thiên Y chiếu lệnh.
Lời của Dư Đao vừa ra, mọi người đang nhìn chằm chằm Tẽ Lãng, sắc mặt liền cứng đờ, trong sân lập tức yên tĩnh, ngay cả Tê Lãng cũng ngừng bước, giống như vừa mới nghe được chuyện gì đáng sợ lắm.
Tình huống yên tính này chỉ kéo dài ba giây, sau đó trong sân bắt đầu náo nhiệt lên.
Một số tân khách tuổi tác lớn một chút liền nghỉ hoặc hoặc vui mừng, thấp giọng nói chuyện với nhau.
- Thiên Y chiếu lệnh? Dường như đã mấy chục năm rồi chưa xuất hiện qua.
- Tề Lãng lần này phiền phức rồi. Thiên Y chiếu lệnh đã ra, chỉ sợ ông ta cũng không nhớ đến việc còn có Thiên Y chiếu lệnh.
- Giang Nguyên đúng là đủ tàn nhãn, lại dùng Thiên Y chiếu lệnh. Xem ra, hắn đã nghĩ thông suốt rồi.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!