Dạ Thiên Phong nắm chặt nắm đấm, 'phịch' một tiếng đá Mộ Đình Nhi đập mạnh vào ghế đá, một dòng máu tươi từ trên trán chậm rãi chảy xuống, đau đến mức dung nhan vặn vẹo.
Nhưng mà vết thương đau cũng không bằng trái tim đau...
“Ngươi thật không hiểu hay là giả vờ không biết? Trước kia ta quả thật thích Mộ Như Nguyệt, càng hận Quỷ Vương chết đi, nhưng hiện tại, Mộ Như Nguyệt là đồ đệ của Vô Ngu đại sư, ngươi biết địa vị của Vô Ngu đại sư ở Thanh Vân Môn là gì không? Đó là mệnh lệnh của Vô Ngu đại sư, ngay cả sư phụ ta cũng không dám cãi, còn Quỷ Vương là chủ tử của Quỷ điện, Quỷ điện này vẫn luôn khiêm tốn, thần bí, nhưng bất cứ kẻ nào cũng biết Quỷ điện cường đại, huống chi hắn trực tiếp giết Ngụy Thiên Phú trong nháy mắt, người như thế Cảnh Vương phủ có thể trêu chọc sao?”
Mộ Đình Nhi gắt gao nắm chặt nắm đấm.
Nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng...
Nam nhân trước kia nàng cho rằng là ưu tú nhất, hiện tại lại nhát gan như thế, hận một người cũng không dám đi giết. Mà nàng còn trào phúng Mộ Như Nguyệt sắp gả cho một ngốc tử, phế vật cùng ngốc tử là tuyệt phối.
Ai ngờ ngốc tử kia lại giả ngốc, hơn nữa còn vô cùng cường đại.
Mà phế vật kia lại kinh tài tuyệt diễm, phong hoa tuyệt đại.
Làm sao nàng có thể cam tâm?
“Người tới, kéo Mộ Đình Nhi xuống cho bổn thế tử!” Dạ Thiên Phong phất vạt áo, xoay người nói, “Phế thực lực của nàng đi, ném nàng đi làm bạn với súc sinh.”
Thân thể Mộ Đình Nhi chấn động, vẻ mặt không dám tin nhìn Dạ Thiên Phong, nàng đột nhiên cười điên cuồng, quát lên: “Dạ Thiên Phong, ngươi sẽ gặp báo ứng! Ngươi cô phụ tình cảm của ta, ngươi sẽ gặp báo ứng! Không, không cần, các ngươi tránh ra, đừng đụng vào ta, thế tử điện hạ, ta sai rồi, Đình Nhi thật sự biết sai rồi, buông tha ta đi, không...”
Dạ Thiên Phong chậm rãi nhắm mắt lại, so với tính mạng của hắn, bất luận kẻ nào đều nhỏ bé không đáng kể...
“Tiểu thư, ta đã hỏi thăm rồi, mấy ngày nay Quỷ Vương đều ở chỗ này.”
Bên ngoài Mộ trạch, một nha hoàn áo xanh quay đầu nhìn thiếu nữ áo đỏ bên cạnh, cung kính nói.
Thiếu nữ kia dung mạo tuyệt diễm, trên mặt có một nốt chu sa đỏ, khuôn mặt đầy đặn, môi đỏ mọng nở nụ cười mị hoặc nhân tâm.
Thiếu nữ này mặc một thân hồng y, cũng không có vẻ tục khí, nhìn qua rất đàng hoàng, nhưng ánh mắt cao ngạo đã hoàn toàn bán đứng nàng.
“Ngân Hoàn, chúng ta đi vào.” Thiếu nữ áo đỏ nhướng mày, kiêu căng hất cằm.
Tục ngữ nói, có chủ nhân gì sẽ có dạng cẩu đó.
Nha hoàn kia cũng là vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt không coi ai ra gì quét mắt đại viện Mộ trạch trống rỗng, bất mãn nhíu mày.
“Tiểu thư, mấy người tục giới này thật cao ngạo, biết tiểu thư chúng ta tới mà còn không cho người ra nghênh đón, tự cho mình là cái gì, ta nói, người cao quý như tiểu thư đến đây, bọn họ hẳn phải quét dọn giường chiếu hoan nghênh mới đúng, thế nhưng cả một bóng người cũng không thấy, tiểu thư, sao chúng ta phải ở một nơi như vậy? So với Thánh cảnh, nơi này nồng độ nguyên khí quá thấp, căn bản không xứng cho người có thân phận cho chúng ta ở lại.”Thiếu nữ áo đỏ trừng mắt nha hoàn áo xanh một cái, cũng không nói lời nào.
Nàng tới đây đương nhiên là có lý do của mình.
Cách đây không lâu, gia gia nói với nàng, Thánh Nguyệt phu nhân không hề mặc kệ mọi chuyện như trước đây nữa, dựa vào thân phận tôn quý của Thánh Nguyệt phu nhân, nếu muốn quản lý Tiêu gia, sợ là bọn họ sẽ không còn có ngày lành.
Cho nên, gia gia muốn nàng liên hôn...