Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 95


Vân Hải tông, Phong Vân hạp cốc, khu vực Sinh Tử đài.

Máu tươi nhuộm đỏ cả đại địa, dù đã trôi qua bảy ngày, nhưng huyết khí nơi này vẫn tràn ngập thiên địa.

Vô số thi thể lẳng lặng nằm trên mặt đất, có lẽ là vì mấy ngày nay khí trời tương đối lạnh, thi thể vẫn không hư thối.

Kỳ quái chính là, trong Phong Vân hạp cốc có rất rất người đi lại trong đống thi thể, đối với không gian tràn đầy mùi máu này, cư nhiên lại không có nửa điểm kiêng kỵ, trái lại, ánh mắt bọn chúng luôn sáng ngời.

- Vân Hải tông không hổ lại đại tông môn, dù nơi này chỉ là thi thể của đệ tử tông môn nhưng trên ngươi bọn họ vẫn có không ít thứ tốt.

Một tên nam tử áo vàng thu lấy một cuốn võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm trên người một thi thể, dường như sợ người khác phát hiện, ánh mắt đảo quanh nhìn một lượt.

Không chỉ mỗi gã, những kẻ khác cũng có nhiều người thu hoạch được đôi chút, bọn chúng đều là đệ tử những tiểu tông môn hoặc tán tu, nghe được tin tức Vân Hải tông bị diệt môn liền lập tức chạy tới, cố gắng kiếm chút đồ tốt.

Lúc này, phía trên hạp cốc có hai bóng người xuất hiện, hướng mắt nhìn vào trong hạp cốc.

Hai người này, một người trong đó mang khăn che mặt, vóc người cực kỳ nóng bỏng.

Mà một người khác thì mang theo mặt nạ dữ tợn bằng đồng xanh, làm cho cả người tràn đầy sát khí.

Hai người này tự nhiên là Lâm Phong cùng với Mộng Tình.

Ngày đó, Lâm Phong biểu hiện quá mức chói mắt, hôm nay, e rằng mấy đại tông môn đều muốn giết hắn cho thống khoái, nên hắn phải cẩn thận một chút, vì vậy mới mang theo mặt nạ lấy được từ trong cổ điện.

Thấy trong hạp cốc tràn đầy thi thể cùng mùi máu tươi trong không khí, Mộng Tình khẽ nhíu mày, dung nhan dưới khăn che mặt lộ ra thần sắc chán ghét.

- Ngươi dẫn ta tới chỗ này làm gì? Mộng Tình xoay người nhìn về Lâm Phong, nhưng lúc này nàng lại phát hiện Lâm Phong không chớp mắt mà nhìn vào trong hạp cốc, khí thế lạnh lẽo từ trên người phát ra.

- Bọn súc sinh này, ngay cả thi thể cũng không chịu buông tha.

Lâm Phong thấy môt kẻ sau khi lục soát hết thứ trên người liền giơ chân đạp bay, cả người hắn đã trên nên băng lãnh.

Giống như là cảm nhận được biến hóa trên mặt Lâm Phong, Mộng Tình giữ trầm mặc, không dám quấy rầy Lâm Phong.

Lâm Phong bật lên, như một con chim lớn giang cánh, từ trên không lao xuống, bay về trong hạp cốc.

Trong hạp cốc, mấy tên đang chăm chú lục soát tìm bảo dường như cảm nhận được gì đó, quay người nhìn về phía bên này, ngay sau đó, bọn chúng liền thấy được Lâm Phong từ trên không hạ xuống.

- Lại một kẻ tới kiếm ăn.

Mọi người đều thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm chuyện của mình, coi như bỏ qua Lâm Phong.

- Ngươi làm việc của ngươi, chúng ta không quấy nhiễu lẫn nhau.

Tên vừa mới đá bay thi thể kia thấy Lâm Phong hạ xuống bên cạnh gã, gã liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái, đạm mạc nói.

Không ai trả lời gã, trên người Lâm Phong, một luồng kiếm khí cường đại phóng ra, để cho gã cảm giác cả người lạnh băng.

- Ngươi muốn làm gì, nơi này có nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn ăn mảnh sao.

Cảm giác được luồng kiếm khí mênh mông này, tên này cảm thấy căng thẳng, lớn tiếng nói, cố ý hấp dẫn đám người xung quanh làm cho Lâm Phong sẽ cố kỵ.

Quả nhiên, nghe được có người muốn ăn mảnh, đám người xung quanh quay đầu tập trung về phía này, trong mắt lộ vẻ bất thiện.

Nhưng mà, bọn họ vừa nhìn qua thì chỉ thấy một luồng kiếm quang.



Kiếm quang tự nhiên đơn giản, nhưng là kiếm quang dùng để giết người.

Thấy người vừa nói chuyện đã bị Lâm Phong trực tiếp chém giết, thậm chí một câu dư thừa cũng không nói, mọi người đều tỏ ra phẫn nộ.

Ỷ vào thực lực cường đại liền muốn độc chiếm bảo vật lưu lại trên những thi thể này sao?

- Tất cả mọi người đều đến cùng một mục đích, các cần gì ác độc như thế, có chút phong độ được không?

Cách Lâm Phong không xa, một tên lạnh lùng mở miệng nói.

Lâm Phong vừa đảo mắt, dưới mặt nạ đồng xanh, hai con ngươi màu xám thâm thúy tràn đầy băng lãnh, vô dục vô tình.

Khẽ đạp chân, thân hình Lâm Phong như một cơn gió nhẹ, trong nháy mắt đã đến trước người vừa nói, vẫn là một kiếm giết người vô tình, chém ngang mà ra.

Ác độc? Phong độ?

Cướp lấy bảo vật trên thi thể người khác, tùy ý chà đạp những thi thể nơi này, lại còn có tư cách nói tới hai chữ phong độ.

Kiếm quang phát ra, một người lại chết, ánh mắt người kia vẫn trợn trừng, tràn đầy kinh khủng cùng sợ hãi, chết không nhắm mắt.

- Các ngươi đã thích thi thể, vậy thì ta liền cho các ngươi trở thành một cổ thi thể.

Lần đầu tiên Lâm Phong mở miệng nói, băng hàn, u lãnh, tràn đầy túc sát chi ý, nhất là phối hợp với tấm mặt nạ đồng xanh kia càng làm cho người ta cảm thêm lạnh lẽo.

Nhấc chân, Lâm Phong lại đến trước mặt một người, nâng tay, kiếm quang lại vọt lên, một người lại bị diệt.

Gọn gàng linh hoạt, thậm chí không có bất cứ lý do.

- Hắn muốn làm gì, chằng lẽ hắn muốn giết sạch người trong hạp cốc, điều này sao có khả năng?

Thấy một người nữa lại ngã xuống, tất cả đều run rẩy, vô cùng kinh hãi.

- Dừng tay, ngươi là ai? Thấy Lâm Phong đi tới bên cạnh, một tên liền lùi nhanh về sau, rống lên một tiếng.

- Là người muốn lấy mạng ngươi!

Trả lời gã lại là một một kiếm.

Trong hạp cốc, tất cả mọi người đều ngừng lại hoạt động, kinh ngạc nhìn bóng người mang mặt nạ đồng xanh kia, trường kiếm trong tay, một bước giết một người.

Lúc này, đã có mười mấy người đã bị Lâm Phong dùng một kiếm giết chết, thậm chí bọn họ không biết vì sao mà đắc tội Lâm Phong.

- Không được, chúng ta phải ngăn cản hắn, không thể để hắn tiếp tục giết như vậy, nếu không sớm muộn gì hắn cũng giết đến chúng ta.

Có người cảm giác được nguy cơ tới gần, mở miệng nói, mọi người xung quanh đều rối rít gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

- Chúng ta tập trung cùng nhau, hợp lực giết hắn, không thể để hắn đánh bại từng người một.

Đám người dần tần tụ tập chung một chỗ, chuẩn bị hợp lực đối phó Lâm Phong. Thực lực của Lâm Phong thật đáng sợ, kiếm của hắn giống như bùa đòi mạng, gặp phải người nào thì giết kẻ đó.

Lâm Phong lại chém giết một người, ánh mắt đảo về phía này, nhất thời hàn ý buông xuống, những người này vừa thấy ánh mắt dưới mặt nạ đồng xanh kia, chỉ thấy khí tức tử vong không ngừng nhích đến gần.

- Không phải sợ, chúng ta có nhiều người như vậy, cho dù thực lực có kém hơn nhưng nhất định có thể đối phó được hắn.



Dường như nhận thấy đồng bạn xung quanh đã có ý sợ hãi, có người lên tiếng trấn an, không biết có phải là muốn cho mình thêm can đảm hay không.

Bước chân của lâm phong chậm rãi đi về phía này, kiếm ý mênh mông càng ngày càng mãnh liệt, bao phủ tất cả mọi người, không ngừng phá hủy sự tự tin của bọn chúng.

- Ta không cần bảo vật gì nữa.

Rốt cục, có người bị kiếm ý lạnh thấu xương này triệt để phát hủy lòng tin, xoay người bỏ chạy thật nhanh, gã cảm giác được, ở trước mặt Lâm Phong thì dù nhiều người hơn nữa cũng không tiếp được kiếm của Lâm Phong.

- Tử Vong chi kiếm!

Lâm Phong đột nhiên lao tới một bước, trưởng kiếm vung lên mà tới, nhất thời, kiếm quang được khí tức tử vong màu xám quấn quanh, hóa thành một luồng kiếm cương vô cùng cường đại, hủy diệt hết thảy.

- Phốc, phốc phốc...

Từng tiếng rất khẽ vang lên, những tên chuẩn bị liên thủ đối phó Lâm Phong đều khựng lại, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Cúi đầu, bọn chúng nhìn xuống bụng mình, ở đó, một vết kiếm lộ ra vô cùng rõ ràng.

- Tại sao?

Đám người toàn bộ ngã xuống, đến lúc chết bọn chúng vẫn không hiểu được, Lâm Phong đã cường đại như vậy, tại sao lại muốn giết bọn chúng.

- Bởi vì các ngươi đáng chết.

Lâm Phong cầm kiếm, xoay người, nơi mà ánh mắt hắn nhìn qua, tất cả mọi người đều vứt xuống hết thảy, bỏ chạy như điên.

Thực lực Lâm Phong quá cường đại, một kiếm tử vong kia, mười tên trăm tên như bọn họ cũng không cách nào tránh thoát, trừ việc chạy trốn, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

- Kẻ nào lại dám càn rỡ ở chỗ này?

Lúc này, phía trên hạp cốc, một tiếng thét lạnh thấu xương truyền ra, ngay sau đó, ba bóng người lăng không hạ xuống, rơi vào trong Phong Vân hạp cốc.

- Ngươi là ai? Trong ba người này thì tên cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi, có chút tuấn dật, mặt mũi mang vài phần kiêu ngạo, nhìn về Lâm Phong lạnh lùng quát, cao cao tại thượng.

Thần Tinh chính là đệ tử nội môn, nhưng tên của gã không được xếp vào trong hàng ngũ được khắc lên bia đá. Sau khi phản bội, gã vẫn lo lắng đề phòng, sợ Đoàn Thiên Lang sẽ tính sổ với gã, muốn lấy mạng gã.

Còn may mà có Văn Nhân Nham vì gã nói vài câu, gã mới nhặt về một mạng, sau khi trải qua Đoàn Thiên Lang kiểm nghiệm, thực lực cùng thiên phúc của gã đã được tán thành, sau khi Đoàn Thiên Lang rời đi, gã chịu trách nhiệm trông chừng Vân Hải tông.

Nhưng mà so với Văn Nhân Nham, gã vẫn kém quá nhiều, hôm nay Văn Nhân Nham được Đoàn Thiên Lang coi trọng, trọng điểm tài bồi. Mấy ngày nữa là ngày Tuyết Nguyệt thánh viện chính thức thành lập, khi đó, Văn Nhân Nham sẽ trở thành nhân vật chói sáng trong Hoàng thành, được người người sùng bái, kính ngưỡng.

Hơn nữa, tương lai khi Văn Nhân Nham rời Tuyết Nguyệt thánh viện thì chắc chắn sẽ danh chấn Tuyết Nguyệt, tiền đồ của Văn Nhân Nham quá mức sáng lạn, cho nên gã cũng không dám so sánh với Văn Nhân Nham.

Bằng vào thiên phú cường đại của bản thân, từ khi Văn Nhân Nham đi theo Đoàn Thiên Lang thì vận mệnh của y nhất định sẽ không bình thường.

- Thiên phú của tên Lâm Phong kia thật đáng sợ, so với Văn Nhân Nham còn đáng sợ hơn nhiều, nếu mà hắn nguyện ý đi theo Đoàn Thiên Lang, chắc chắn sẽ phong quang vô hạn, sẽ không ngồi ở đây như ta rồi.

Nhớ tới Văn Nhân Nham, Thần Tinh lại liên tưởng tới Lâm Phong, cái người thật đáng sợ kia, chỉ dùng lời lẽ đã làm gã hoàn toàn kinh sợ, thật quá kinh khủng.

Lâm Phong nhìn thấy kẻ này dĩ nhiên là Thần Tinh, hai tròng mắt dưới mặt nạ đồng xanh hiện lên hàn mang lạnh lẽo.

Thật là oai phong, tên phản bội Thần Tinh, đổi một thân phận rồi thì bắt đầu diễu võ dương oai, trong mắt không có người rồi.

- Tuyết Nguyệt thánh viện sắp đến ngày thành lập, Thiên Lang Vương phải bận rộn khắp nơi, không có thời gian xử lý chuyện bên Vân Hải tông này, hiện tại tất cả mọi chuyện ở đây đều thuộc về trách nhiệm của ta, ngươi muốn lục soát bao nhiêu thi thể cũng có thể, tùy ý ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng không được gây chuyện, nếu không, cẩn thận cái mạng chó của ngươi.

Thần Tinh bừa bãi thô tục nói, từ sau khi bị Lâm Phong dùng ngôn ngữ giết tâm, tính tình của gã cũng đại biến, trở nên phi thường lạnh lùng, tàn nhẫn, đối với người mạnh hơn gã thì khom người khúm núm, đổi mặt với kẻ nhỏ yếu thì cao cao tại thượng, không ai bì nổi.