Hạ Kiều Nghi vẻ mặt không can tâm, lại hơi hơi cảm thấy bị oan uổng:
“Em chẳng rảnh đâu.”
Học hành, đi cùng câu lạc bộ từ thiện cũng hết thời gian.
“Thế thì chần chừ gì, mau mau xác nhận cho anh.”
Dưới sự thúc ép của anh, Hạ Kiều Nghi chỉ đành mở tài khoản của mình, xác nhận mối quan hệ với tài khoản của Lục Đông Phong. Tài khoản của anh thì không quá nổi tiếng, nhưng vòng bạn bè lại là những người chức quyền cao, những người nổi tiếng trong giới chính trị, giới thương trường và cả những nhà báo quyền lực.
Cho nên khi anh đăng lên, dù đã quá đêm muộn mà vẫn có kha khá người vào bình luận. Đa phần là thắc mắc tại sao con dâu tương lai mà mẹ anh đăng và ảnh bạn gái của anh lại là hai người khác nhau.
Anh đã bình luận chung:
[Tôi chỉ có một người bạn gái kiêm vợ chưa cưới này thôi. Chúng tôi yêu nhau đã được gần ba năm rồi, người theo đuổi là tôi.]
Hạ Kiều Nghi ngó ngó bình luận của anh, cảm thán:
“Thật dứt khoát.”
Lục Đông Phong xoa mái tóc cô:
“Mẹ anh, bà ấy lúc nào cũng thích kiểm soát mọi thứ theo ý mình. Bà ấy nên nhận ra điều đó là sai sớm hơn.”
Cô nhân tiện tò mò hỏi:
“Vậy ba của anh thì sao?”
Lục Đông Phong hơi sững lại, một lúc sau mới đáp:
“Là một người đàn ông tệ.”
Thấy anh có vẻ không muốn nói, cô không ép.
Hai người ngồi đến sáu giờ sáng, sau khi ngắm bình minh trên sông xong thì cùng lái xe trở về.
Lúc này, Hạ Lam đã dậy, gần đây bà hay tự tập aerobic ở nhà. Lúc hai người về, vừa hay mẹ đã kết thúc bài tập.
Hạ Lam thấy cô và anh, ánh mắt thoáng qua tia ngạc nhiên. Chẳng phải hai đứa chia tay rồi sao?
Dù trong lòng bà thắc mắc, nhưng ngoài mặt lại hỏi:
“Ơ, sao hai đứa lại ở đây?”
Hạ Kiều Nghi vờ vịt giải thích:
“Hôm nay con không có tiết học mà ở ký túc xá thì ồn nên định về nhà nghỉ ngơi.”
Thấy cặp mắt thâm quầng của cô, bà quan tâm hỏi han. Biết cô cùng Lục Đông Phong tới phố đi bộ ngồi cả đêm, bà lo lắng đi vào bếp rót tạm hai ly nước ấm cho hai người. Sau đó dặn dò:
“Ngồi nghỉ đi, mẹ đi nấu bữa sáng.”
Hạ Kiều Nghi nhìn anh, anh khẽ gật đầu cô mới không vội ngăn cản mẹ. Lục Đông Phong nhìn cô ngồi xuống ghế, xong lại muốn vào bếp phụ giúp mẹ cô một tay. Mẹ theo thói quen ngăn cản, nhưng anh ngang ngược cứ thích giúp, vậy nên để anh làm mấy việc lặt vặt.
Hạ Kiều Nghi ngồi ở ngoài, lướt xem bình luận trong bài viết của Lục Đông Phong. Cô không thấy Lục phu nhân có để lại trạng thái gì, chỉ thấy thêm nhiều bình luận khác từ những đối tác, người quen của anh.
Đột nhiên, điện thoại cô nhận được tin nhắn từ Tô Tịch. Tô Tịch chia sẻ cho cô đường link mấy bài báo viết về việc Lục Đông Phong công khai bạn gái sau tin đồn có vị hôn thê là con gái nhà họ Hoàng. Tô Tịch nói đây là Lục Ái Ái gửi cho cô ấy, nhờ cô ấy gửi cho cô.
Cô nghĩ bụng, Lục Ái Ái chắc vẫn còn giận lắm nên mới không trực tiếp nhắn.
[Ái Ái còn bảo mình chuyển lời cho cậu, đây là mấy bài báo do vài người bác quen biết với Thiếu tá viết, đảm bảo uy tín.]
Haizzz.
Hạ Kiều Nghi thử gõ từ khóa về Lục Đông Phong trên mạng, quả nhiên sức bàn tán ngày càng trở nên rộng rãi. Đối với người làm chính trị như anh, việc bị bàn tán đời sống riêng tư là chuyện không nên. Cô không vui chút nào.
Đúng lúc mẹ và anh đã nấu xong bữa sáng, gọi cô vào ăn.
Cô vác gương mặt nhăn nhó vào phòng bếp, nói với anh:
“Anh xóa bài viết đi.”
Hạ Lam tò mò hỏi:
“Bài viết gì thế?”
Bà không hay xem mạng xã hội.
Lục Đông Phong như phớt lời cô, nói với bà:
“Con đăng ảnh con với em ấy lên, chắc là mấy bác nhà báo quen với con đã giúp con lan rộng tin tức đi rồi.”
“Đâu, cho mẹ xem…”
Thế là bà không quan tâm con gái đang hờn dỗi, lấy điện thoại từ tay cô. Xem xem một hồi lại trả về.
“Thôi ăn sáng đã.”
Cô còn muốn nói gì đó, nhưng mùi thơm của món mì gạo nấu với cà chua thịt bằm đã khiến bụng kêu cồn cào. Chỉ đành có thực mới vực được đạo, đợi cô ăn xong sẽ nói chuyện này với anh.
Trên mạng người ta bắt đầu soi ra chuyện lần trước anh phỏng vấn ở tòa án, tình tứ ám chỉ này nọ đấy… nhưng lỡ mà họ xoáy sâu vào việc anh với cô yêu nhau khi cô chưa đủ mười tám tuổi liệu có ảnh hưởng nặng nề hay không thì cô không dám đảm bảo.
Có điều hình như cô nghĩ nhiều rồi, hoặc do hình tượng của Lục Đông Phong quá đỗi đoan chính đến mức khiến cư dân mạng không những không phán xét mà còn ủng hộ hai người. Nói Lục Thiếu tá quả là một người đàn ông biết bảo vệ bạn gái, một người đàn ông chung tình, sẵn sàng đợi bạn gái học xong mới kết hôn…
Đợi cô ăn xong thì Lục Đông Phong cũng kéo mẹ con cô vào câu chuyện khác, cô liền quên béng đi vụ phải ép anh xóa bài.
Ba người ngồi nghiêm chỉnh ngoài phòng khách, lần này lựa chọn không ngồi chung mà mỗi người một góc. Lục Đông Phong chỉnh lại cổ áo, vẻ mặt nghiêm túc khiến hai mẹ con Hạ Kiều Nghi cũng sốt ruột theo.
…
Bệnh viện.
Hàn Triết vừa ăn sáng xong thì ngồi trên giường nghe Cố Giai Khải báo cáo một vài công việc từ đám đàn em, thêm một số thông tin trợ lý riêng ở công ty gửi tới nhờ Cố Giai Khải chuyển cho Hàn Triết. Dù bác sĩ đã cảnh báo hai ngày tới Hàn Triết nên nghỉ ngơi nhưng anh đời nào đi nghe mấy ông già đó.
Đang tập trung, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cố Giai Khải sợ là bác sĩ tới, vội vội vàng vàng thu hết tài liệu, bao gồm cả tài liệu đang ở trên tay Hàn Triết giấu đi. Hàn Triết bị bất ngờ, quắc mắt nhìn tên đàn em.
Cố Giai Khải vội vàng giải thích:
“Mấy ông bác sĩ này nói nhiều lắm, em nghĩ vẫn nên giấu thì hơn.”
Dứt lời, đã chạy đi ra mở cửa bị khóa trái.
Hàn Triết ngồi bên trong, đợi mãi không thấy ông bác sĩ nào bước vào kiểm tra. Bên ngoài hình như có tiếng ồn ào người nói chuyện, Hàn Triết cất tiếng gọi:
“Khải đâu…?”
Cố Giai Khải lù lù quay lại vào trong, gương mặt đen xì. Quả nhiên, theo phía sau cậu ta còn có một vài người khác.
Vẻ mặt Hàn Triết tức khắc đanh lại.
Lục Tiến nở nụ cười thân thiện đầy hàm ý khi vô tình bắt gặp vẻ không kịp phòng bị của Hàn Triết.
“Xin chào, Hoa tổng. Để gặp được Ngài, chúng tôi thật vất vả.”
Hàn Triết nhìn qua Cố Giai Khải, Cố Giai Khải vội vàng giải thích:
“Em đã ngăn nhưng họ cố ý, bên ngoài còn bày không ít người…”
Nghe vậy, Hàn Triết chợt ngả người về phía sau, nở nụ cười trào phúng:
“Tìm tới tận đây được, hóa ra là có gián điệp. Các người và Lục Đông Phong quả nhiên là cùng một ruột.”
Lục Tiến với hai người cấp dưới không mời mà tự ngồi xuống ghế:
“Là Lục Thiếu tá có lòng tốt muốn tác hợp chúng ta thôi mà.”
Nghe tiếng cười đầy mỉa mai của Hàn Triết, Lục Tiến không tỏ nhiều thái độ, anh ta ra hiệu tay với Hàn Triết:
“Chúng tôi đã tới đây rồi, Hoa tổng dù không vui, cũng nên nể mặt một chút chứ?”
Hàn Triết hơi cử động người, Cố Giai Khải đã vội vàng tiến tới đỡ anh từ trên giường xuống ghế. Cơn quặn thắt dạ dày đã đỡ đi phần nào, nhưng vẫn còn cảm giác âm ỉ, tên bác sĩ già kia còn dọa anh nếu không biết chừng mực là kiểu gì cũng phải nằm lên bàn mổ.
Hàn Triết ngồi xuống ghế, Cố Giai Khải lập tức đi rót mấy cốc nước lọc.
“Nói đi, các người năm lần bảy lượt tìm tới là muốn làm gì?”
Vốn biết đám người của tập đoàn X này chẳng tốt đẹp gì cho nên Hàn Triết đã không biết bao nhiêu lần để cấp dưới kiếm cớ không gặp. Nếu phải đánh, một trong hai có phải chết anh cũng thà chết chứ không chịu khuất phục.
Anh là ai chứ…
Phân nửa thế giới ngầm do anh nắm quyền kiểm soát, anh đảm bảo, nếu chúng cùng đánh với Hoa Thị với Hàn Triết anh đây thì bọn chúng cũng đừng mong còn nguyên vẹn.