Lịch trình chuyến đi là cả một tuần lễ, thời điểm lễ hội sắc màu diễn ra còn hai ngày nữa mới tới cho nên cô và anh dành thời gian đi vui chơi khắp nơi trước.
Ngày hôm sau, hai người quyết định đi bơi. Lúc chọn đồ bơi, Hạ Kiều Nghi muốn mặc bikini thật sexy. Điều hiển nhiên là Lục Đông Phong đã ngay tức khắc ngăn cản cô. Còn không quên dọa dẫm cô một phen.
Anh nói nếu muốn lần tới mẹ cho đi chơi thì tốt nhất là cô ăn mặc nghiêm chỉnh một chút. Cô nghĩ cũng phải, tính ra bản thân bây giờ mới mười tám tuổi vẫn nên kín đáo một chút. Thế nhưng ngoài mặt vẫn chống nạnh nói anh là đồ quân nhân cứng nhắc, khiến anh buồn thiu thỉu cả nửa ngày trời.
Để chọc tức anh, Hạ Kiều Nghi đã cố ý chọn mua một bộ đồ bơi siêu cấp đáng yêu. Chính là đồ thiết kế hoạt hình, với màu sắc nổi bật là màu hồng và xanh nước biển. Bên trên còn có những hình thù nàng tiên cá đáng yêu.
Lục Đông Phong đang uống ngụm nước, lúc cô bước ra từ phòng thay đồ đã khiến anh suýt chút nữa thì sặc nước.
Cô thấy thế thì cố ý nói to:
“Anh yêu à, anh thấy em mặc như này có đẹp không?”
Những người trong cửa hàng đồ bơi khi đó đều dồn hết ánh mắt về phía hai người. Ban đầu còn thấy cô đúng thật giống như một đứa trẻ, khi nhìn sang Lục Đông Phong lập tức chuyển thành ánh mắt như nhìn quái vật. Người lớn tại sao lại cố ý cặp kè qua lại với một đứa trẻ chưa vị thành niên như vậy?
Thấy Lục Đông Phong bị kỳ thị, lòng cô hả hê vui sướng. Sắc mặt anh đăm chiêu, hắng giọng một cái, đi tới chỗ cô.
“Nghi, em rất xinh đẹp… nhưng…”
Anh còn chưa nói xong, cô đã trợn mắt với anh:
“Nhưng? Em ghét nhất là có từ nhưng ở đằng sau mỗi câu nói đấy.”
Như câu của anh chẳng hạn, ngoài ra còn có những câu khác như là: ‘Mặc dù anh rất yêu em, nhưng…’; ‘Anh ngủ với cô ấy nhưng… anh yêu em chắc?’... còn có rất nhiều câu oái oăm khác.
Thấy cô như vậy, Lục Đông Phong hoàn toàn nuốt ngược vào trong suy nghĩ muốn khuyên cô đổi đồ bơi.
Hai người đi tới khu bể bơi cao cấp dành cho tầng lớp giàu có. Suốt đường đi, đều bắt gặp vô số ánh mắt kỳ quái của mọi người. Trái ngược với bộ dạng thấp thỏm của Lục Đông Phong, Hạ Kiều Nghi ngược lại rất thích thú. Cô lấy điện thoại, chụp ảnh tự sướng còn gửi cho mẹ ở nhà.
Báo hại, mẹ ở nhà vừa xem ảnh đã lập tức gọi video cho cô, hỏi han lo lắng cho Lục Đông Phong khi phải chịu đựng cái tính nghịch ngợm của cô.
Đôi lúc cô nghĩ mình sắp sửa thành con riêng của mẹ mất rồi.
“Tại sao Đông Phong có thể để cho con mặc bộ đồ đó ra ngoài được chứ. Đáng lý nên là đồ bơi trưởng thành một chút.”
Lục Đông Phong bị trách oan ức, còn chưa kịp nói gì đã bị Hạ Kiều Nghi chiếm trước:
“Con muốn mặc bikini nhưng anh ấy không cho, còn ép con mặc thứ này.”
“Ơ…”
Lục Đông Phong đang muốn lên tiếng, cô đã trừng mắt liếc anh. Anh lập tức im bặt. Hai tai hồng hồng vẻ rất tủi thân.
Cảnh này đều bị Hạ Lam trong điện thoại nhìn thấy hết, bà nhịn không được mà cất tiếng:
“Con nhóc này thật là, con cứ bắt nạt anh như thế mà được hả? Đừng tưởng mẹ không biết đây đều là chủ ý nghịch ngợm của con.”
“Đâu phải đâu mẹ…”
Hạ Kiều Nghi nhõng nhẽo.
Hạ Lam chỉ có thể xua tay:
“Thôi thôi, hai đứa đi chơi đi. Con đấy, nhớ không được bắt nạt anh nữa nghe chưa? Cứ thấy anh chiều là bắt đầu hư.”
Hạ Kiều Nghi muốn nói thêm mấy câu với mẹ, nhưng thấy trước mắt đã là bể bơi xinh đẹp cô lập tức chào mẹ rồi tắt điện thoại đi. Bỏ mặc Lục Đông Phong phía sau mà chạy tới, nhảy ùm xuống bể bơi sâu hơn hai mét.
“Nghi, khoan đã…”
Lục Đông Phong chưa dứt lời đã nghe một tiếng ùm thật lớn. Mấy người xung quanh từ bể dành cho trẻ con đến bể dành cho người trưởng thành đều vẻ mặt hốt hoảng. Có sẵn mấy người đàn ông đang nhào lộn trong bể bơi người lớn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm thế bơi đến cứu ‘đứa trẻ’ vừa lao xuống hồ.
Trên bờ đã có mấy người lớn tuổi trung niên kêu hô, còn có người hướng Lục Đông Phong mà trách:
“Người trẻ tuổi cũng thật là, cố gắng sinh con cho sớm mà một chút kinh nghiệm trông trẻ em cũng không có. Rồi có ngày xảy ra chuyện cho xem…”
Lục Đông Phong bị hiểu nhầm là ba ba trẻ tuổi của Hạ Kiều Nghi, sắc mặt anh đen sì sì. Đang muốn tiến tới để nhảy xuống vớt cô lên, kết quả vùng nước vừa trũng xuống ngay lập tức có một ‘bóng hồng’ nổi lên.
Hạ Kiều Nghi giống như cá gặp nước, thân hình nhỏ nhắn uốn lượn hai vòng rồi tức khắc chuyển mình bơi về phía trước. Dáng bơi chuyên nghiệp thuần thục không một chút lúng túng khi bất ngờ gặp vùng nước sâu.
Trình độ bơi thế này khiến cho những người xung quanh không khỏi tròn mắt kinh ngạc. Đến Lục Đông Phong cũng phải sững sờ. Theo như anh biết, thì cô nhóc này không biết bơi?
Mấy người vừa trách anh ban nãy, hiện tại đã dùng con mắt khác. Có người còn cất tiếng khen anh dạy con gái thật tốt, nhỏ như vậy mà kỹ năng bơi thật thượng thừa.
Nhìn đến mê mệt, đến khi cô được một vòng cuối bể bơi, rồi quay lại vạch xuất phát, trở vào bờ. Cánh tay nhỏ nhắn bám lên thành bờ, mái tóc dài được búi gọn lúc này đã ướt sũng, gương mặt xinh xắn mộc mạc nhìn anh cười tươi:
“Sao anh còn chưa xuống? Hay là không biết bơi? Có cần em dạy cho không?”
Lục Đông Phong thần sắc không tốt lắm, anh không nói lời nào mà đi tới. Khác với thái độ hùng hổ nhảy xuống của cô, anh chỉ từ tốn bước xuống.
Hạ Kiều Nghi nhịn không được mà nâng chân đạp vào mông anh, nhìn thấy anh mất thăng bằng ngã ùm xuống cô cười rất chi là vui vẻ. Cười đến mức mất đà mà ngả về phía sau, báo hại bị sặc và uống hai ngụm nước bể.
Lục Đông Phong sau khi ổn định lại, không quên nhắc nhở cô: Nghịch ngợm nhưng vẫn phải chú ý an toàn.
Hạ Kiều Nghi gật đầu, hai người ở gần nhau. Lục Đông Phong ôm lấy cô, không để cô mất sức nổi trên mặt nước. Anh hỏi:
“Sao lại bơi giỏi như thế?”
“Em học.”
Cô trả lời cho có lệ, nhưng anh không tin.
“Học lúc nào?”
Cô tùy tiện đáp:
“Từ cấp hai.”
Biết rõ là cô nói dối, nhưng anh không tài nào phản bác lại được. Chỉ đành hậm hực cau có.
Thấy thế, Hạ Kiều Nghi lập tức đập đập mặt nước, để nước bắn tung tóe vào mặt anh. Còn cô phụ trách việc cười ngả ngớn.
Lục Đông Phong “hừ” một tiếng:
“Còn dám nghịch?”
Cô nói:
“Anh đừng cau có như thế mà, vui vẻ lên. Chi bằng cùng em thi bơi một vòng?”
Lục Đông Phong nhìn sắc mặt phấn khởi của cô, miễn cưỡng đồng ý. Thế là, hai người cùng nhau thi bơi. Lục Đông Phong từ lúc bắt đầu đến khi xuất phát đến gần cuối bể bơi đều chỉ bơi ngang cô. Giống như anh không phải để bơi mà là để kèm cô học bơi vậy.
Đến lúc về đích, cũng là bằng ngang cô. Hạ Kiều Nghi biết rõ anh có kỹ năng bơi thậm chí còn tốt hơn cô gấp nhiều lần. Ngoài mặt cáu kỉnh nói anh không cần phải nhường nhịn cô, nhưng trong lòng hạnh phúc không nguôi.