[ Nữa đêm 1 giờ 00 phút ]
Điện thoại của Bùi Minh Hà kêu: ting ting
Tin nhắn từ người bạn: Sao vậy Tao có nói gì mày sao? Mày lại làm vậy với tao?
[Tin nhắn từ nhóm lớp hội hóng dưa:]
Tài khoảng A: mọi người biết gì chưa? Có tin hot đó!!!!
Tài khoảng B: tin gì?
Tài khoảng C: tin gì vậy? Mày mau nói đi
Tài khoảng A: có ai kia nói xấu người khác đấy, nói người ta làm biếng này kia đấy, xong rồi bị nhỏ đó nhắn tin chửi cho tơi tả haha.
Tài khoảng C: tao biết là ai rồi haha! Tưởng gì mọi người ai chả biết!
Yến Vy: wooh, nhỏ đó nói xấu tao đó, thật không thể tin được! Lòi bộ mặt ra rồi đó!
Quốc Bảo: ôh đồ con nhỏ đó giả tạo thật, giả nai để người ta thương, học sinh chăm chỉ đồ đó nên học hỏi đi. Haha
Tài khoảng A: Haha đồ giả tạo thật kinh tởm.
Tài khoảng D: đúng vậy haha, giả tạo quá đi.
[ Phòng của Bùi Minh Hà ]
[Bùi Minh Hà mở điện thoại lên đọc rồi lại tắt cụp đi. Vừa nằm vừa suy nghĩ trầm ngâm]
Minh Hà: rõ ràng là mình làm đúng tại sao mọi người lại chửi mình? Không....không mình dùng từ có phần quá đáng rồi. Nhưng mà... thôi thật là mệt mỏi, dù gì mình làm gì, nói gì cũng là sai, cứ mặt kệ vậy hmm....
[ Hôm trước khi sảy ra biến cố ]
[ Bùi Minh Hà là sinh viên năm 2 đại học ngành Bác sĩ chuyên khoa nội (20 tuổi). Trường tổ chức thực tập thực tế tại Bệnh Viện B, chia mỗi đội 10 người một nhóm thay phiên đi các khoa học hỏi. Minh Hà là nhóm trưởng có nhiệm vụ phân chia dẫn dắt các bạn, mỗi khoa đều phải trực đêm mọi người đều thống nhất tất cả đều trực, làm cả ngày lẫn đêm ai cũng mệt lả người, nên mọi người hợp lại bảo không muốn trực nữa ]
[ Tin nhắn nhóm thực tập ]
Tài khoảng N: ôi bây ơi thực tập mệt quá, lại còn trực đêm tao chịu không nổi.
Tài khoảng B: đúng vậy, đuối quá đi mất.
Tài khoảng C: hay xin không trực đêm đi, trực đêm mệt quá.
Tài khoảng V: ý kiến hay á!
Minh Hà: không trực đêm thì bị trừ điểm chuyên cần đó mọi người ơi.
Tài khoảng C: trừ thì trừ đi, chứ tao mệt quá rồi, đi làm không có lương còn tốn tiền ăn, uống, chi phí đi lại này kia.
Minh Hà: ai cũng tốn mà, với lại nếu mọi người không trực đêm mấy anh chị ở khoa cũng bị ảnh hưởng á, hổm rài cũng bị mấy anh chị nhắc nhở đồng phục, đi trễ rồi. Nên mọi ngưòi cố gắng 2 tháng là xong thôi mà.
Tài khoảng H: có nói quá lên không?
Minh Hà: nói quá gì chứ! Không tin cứ hỏi đi là biết, mấy anh chị đã nhắc mọi người nhiều lần rồi, nên tui chỉ nhắc lại thôi nha! Mấy bạn nghe hay không nghe, tin hay không thì tùy, chứ bạn nói tui nói quá là tui chịu rồi. Từ giờ tui chỉ thông báo thôi, còn việc học, điểm số là mấy bạn tự quyết định đi nha.
Tài khoảng A: thôi thôi bớt nóng nè!
Tài khoảng C: chị em hong à, cãi nhau mất hòa khí. Nhưng mà, tao cũng không muốn trực đêm nữa đâu mệt lắm.
Minh Hà: vậy ai không muốn trực đêm thì nhắn vào đi, để mình báo lại, còn ai muốn trực thì khỏi nhắn nha.
Tài khoảng A, B,C, V, H,L,P: tụi tao không trực nữa đâu nhé.
Minh Hà: ok còn tui với 2 bạn kia sẽ trực như bình thường.
[ Sau khi Minh Hà gửi danh sách lên trưởng khoa, các anh chị đều đồng ý nhưng vẫn có vài lời chê trách. Tin tức nhanh chóng lan đi khắp các khoa các anh chị đều biết. Rất nhanh, các trưởng khoa ở các khoa khác cũng hay và đồng loạt gửi thông báo lên ]
[Thông báo các nhóm]
Trưởng khoa X: thời gian thực tập của các em không ngắn, cũng không dài, cũng có phần vất vả. Nên nếu các em nào không chịu được vất vả thì khoa anh xin phép không nhận các em vào thực tập nhé, các em có thể nghỉ.
[Tin nhắn nhóm thực tập]
Minh Hà: mọi người đọc thông báo chưa. Nếu không trực đêm thì mấy khoa khác không nhận đấy.
Tài khoảng A: vậy thì xin trực lại đi
Tài khoảng C: đúng vậy.
Tài khoản P: đúng rồi lên nói chị xin trực lại đi.
Minh Hà: hôm trước chị vừa bảo xong muốn xin lại chắc cũng hơi khó để tôi thử xem.
[ Văn phòng trưởng khoa H ]
Minh Hà: dạ em chào chị ạ! Dạ chị ơi chị có thể cho nhóm em xin trực đêm lại không ạ?
Trưởng khoa H: sao vậy? Hôm trước các em còn xin không trực mà, hôm nay xin trực lại là sao.
Chị điều dưỡng N: Các em làm thế coi được à? đây là Bệnh Viện chứ đâu phải cái chợ, muốn trực là trực muốn không là không!
Chị Bác sĩ K: Các em nghe tin các khoa khác báo: “nếu không trực đêm thì sẽ không nhận các em thực tập” đúng không?
Minh Hà: dạ.. đúng rồi ạ.
Chị trưởng khoa H: chị rất bận không có thời gian để cho các em này kia đâu. Các em thảo luận cho kĩ đi, hơn nữa các em chỉ còn 2 hôm nữa ở khoa này thôi, nên không cần trực cũng được,dù gì trực các em cũng ngủ thôi chứ không có làm gì nhiều.
Minh Hà: dạ chị ơi, tại vì cũng có một số bạn muốn trực đêm để học hỏi thêm một số thì không ạ. Nên em cũng muốn xin cho các bạn có một vài hôm cuối để học hỏi thêm ạ.
Chị trưởng khoa H: các em cũng hiểu cho chị với, nội vụ các em lúc trực lúc không cũng đã ảnh hưởng nhiều đến các anh chị rồi, danh sách các bạn không trực chị đã nộp lại cho thầy của các em với các cấp trên để tính điểm rồi, các anh chị cũng bị la vì quản lí các em không nghiêm rồi. Nên thôi các em muốn làm gì đó làm.
Minh Hà: dạ, em thay mặt xin lỗi các anh chị ạ.
Chị trưởng khoa H: thôi được rồi chị đang rất bận em về đi.
Minh Hà: dạ em chào chị em về ạ.
[Vừa đi vừa mở group chat nhóm thực tập]
Minh Hà:.... chị ấy nói vậy đấy mọi người thông cảm đi.
Tài Khoảng L: xui chưa, vậy thì không trực được rồi.
Tài khoảng N: không trực thì thôi.
Yến Vy: không trực thì thôi, có gì đâu làm quá lên, Bệnh Viện tồi tàn thế này có trực cũng có làm gì đâu.
Quốc Bảo: đúng rồi, haha Bệnh Viện nhỏ bé tí cũng làm quá lên.
Minh Hà: mấy bạn thông cảm cho mấy anh chị với dù gì mấy anh chị cũng phải báo cáo với ở trên để đánh giá điểm của tụi mình nữa, đừng làm mấy anh chị khó xử nữa.
Thanh Thanh: khó xử gì chứ? không đi cũng được điểm cao thôi. Trường này, bệnh viện này là vậy có tiền là được lo gì.
Bảo Ngọc: đúng rồi. Nhìn trường với bệnh viện này phát nản. Ây da tôi muốn nghỉ ngang quá
Thanh Thanh: tao cũng vậy, dù gì tao cũng sắp nghỉ học ngành này rồi, ngành gì vừa mệt vừa học lâu tốn kém quá.
Yến Vy: tao cũng xin nghỉ vì thứ hai tao đi đám nha. Mày xin giùm tao với nha.
A Đông: tao cũng nghĩ nha
Tài khoảng L: tui cũng xin nghỉ chiều thứ hai có việc nha bạn ơi.
Tài khoảng A: tui xin nghỉ hôm thứ ba nha bạn.
Minh Hà: sao mọi người nghỉ nhiều vậy?
Yến Vy: có việc thì nghỉ thôi, mày nói giùm tụi tao với là được rồi.
Minh Hà:....ok
[Bệnh Viện, văn phòng Trưởng Khoa H]
Chị trưởng khoa H: sao hôm nay có vài bạn đi thế này?
Minh Hà: dạ chị, vì các bạn nhắn tin nhờ em xin giúp các bạn nghỉ à.
Chị trưởng khoa H: đúng là nhắn tin xin em, nhưng chị chưa biết để duyệt mà tự ý nghỉ rồi, bận gì mà bận cả đám thế kia.
Minh hà: dạ...
Chị trưởng khoa H: sau nàymuốn nghỉ thì kêu các bạn đi mà nhắn tin xin chị, không cần thông qua em.
Minh Hà: dạ.
Chị Trưởng khoa H: còn nữa, em nhắc nhở các bạn mang đồng phục đầy đủ, chị thấy có vài bạn không đem đồng phục đúng quy định đấy các anh chị nhắc nhở vài lần rồi không nghe, em tự nhắc các bạn đi
Minh Hà: dạ chị.
[Tin nhắn nhóm thực tập]
Minh Hà: thông báo. Các anh chị nhắc nhở các bạn đồng phục gọn gàng đầy đủ theo quy định. Vừa nảy lên tui vừa bị mắng cho một trận đây, các bạn nghỉ nhiều quá chị bảo sao này ai muốn nghỉ tự nhắn tin chị duyệt
Yến vy: có nghỉ thôi mà cũng khó khắn vậy?
Quốc Bảo: bị la có xíu thì thôi có gì đâu to tát nhỉ.
Minh Hà: cẩn thận ảnh hưởng đến điểm chuyên cần của các cậu đấy.
Yến vy: ôi trời ơi! Điểm gì đóng tiền vào là có, lo gì lo xa vậy. Mắc mệt giùm á.
Tài khoảng A: đúng vậy, haha có tiền là được chứ gì.
Tài khoảng C: đúng đúng.
Minh Hà:....
[Tin nhắn bạn thân Thanh Thanh]
Minh Hà: tao tức quá mầy ạ, mình muốn tốt mà bị bảo là nói quá lên. Điểm cày cuốc sợ sai thì bảo có tiền vào là được không cần lo gì, yến vy nói nghe dễ dàng quá, cảm giác như công sức tao bỏ tiền bạc thời gian ra học là vô bổ vậy. Hơn nữa tao cố gắng giúp mọi người nhưng với tư cách là nhóm trưởng tao cũng bị kẹt ở giữa vậy. Một bên là các anh chị bị cấp trên la, một bên là bạn bè nhưng giúp thì sai trái. Yến Vy nói vậy tao rất khó chịu, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn, bình thường trực đêm chung cũng chả làm gì ngoài ngủ, nó ngủ say đến mức gọi không dậy tao phải tự đi chăm bệnh nhân phụ các anh chị. Nói thật nhưng thô, theo tư cách làm việc học tập chung tao cảm nhận yến vy rất lười. Hiện giờ tao đang rất nóng giận, có lẽ những lời lẽ tao nói ra có phần khó nghe. Nhưng tao chỉ biết tâm sự với mày thôi. Tao nói thật tuy có phần thô nhưng đó là sự thật theo mày quan sát vẫn thấy đúng không?. Tao kẹt ở giữa 2 phía cũng rất khó xử tao chỉ muốn yên ổn học thôi mày ạ. Tâm sự xong cũng đỡ khó chịu nhiều rồi, nói ra vẫn tốt hơn.
Thanh thanh:....
Minh Hà: êy sao mầy không trả lời tao thế?
[Thanh Thanh đã gửi đoạn tin nhắn của Minh Hà cho Yên vy và mọi người, trong phút chốc cô đã bị mọi người chửi, Yến vy nhắn tin chất vấn. Minh Hà hỏi Thanh Thanh người bạn thân của cô lí do tại sao cô lại làm vậy,Thanh Thanh đáp” mày cũng nên biết tật xấu của mày là gì đi chứ cần gì hỏi người khác tại sao“. Sau khi nhìn thấy dòng tin nhắn cô trầm ngâm một lúc lâu suy nghĩ về tất cả những gì xảy ra, vừa tức vừa giận nhưng cũng vừa có suy nghĩ hối hận vì lời lẽ đã thốt ra]
[ Hiện tại 1 giờ 00 phút ở phòng của Minh Hà ]
[ Cô vừa suy nghĩ cứ mặc kệ mọi chuyện không có gì diễn ra nhưng vẫn để trong lòng ]
[Sáng hôm sao tại Bệnh Viện ]
[ Minh Hà vừa vào khoa ]
Linh Lan: ôi ai kia?chẳng phải người mà đi nói xấu sau lưng bạn sao haha
Yến vy: đâu đâu [vừa lườm vừa cười nhếch mép] ái chà bạn mày kìa Bảo à.
Bảo quốc: không phải bạn thân mày sao haha
Yến vy: thân ai nấy lo hả?
Ngọc diệp: haha đồ giả tạo, nói xấu bạn bè, kinh tởm thật
Yến Vy: [cười đắc ý, vừa cười vừa nói] cho chừa cái tội nói xấu người khác
Minh Hà:....
[ mỗi ngày cô đến lớp và bệnh viện đều nhận mọi sự chỉ trỏ phê bình, nói những lời ác ý từ bạn bè, ai ai cũng nói bàn tán về cô, sau một thời gian cô dần bị tâm lý và học hành sa sút có ý định bỏ học, dần dần cô mất niềm tin vào chính bản thân mình, vừa suy nghĩ về những việc xảy ra vừa phân vân không biết rằng mình đã làm đúng hay sai...dẫn đến cô sa đọa không chuyên tâm học hành suốt ngày chỉ đọc tiểu thuyết và chơi game cô có suy nghĩ muốn kết thúc cuộc đời, tối đến, vừa nằm đọc tiểu thuyết cô cảm thấy nữ chính có hoàn cảnh có chút giống bản thân nên cô khóc rất nhiều đến mức ngất đi]
[An quốc]
[Sau khi tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đã xuyên không rồi]
LIỆU ĐÂY CÓ PHẢI LÀ SỰ ƯU ÁI CỦA ÔNG TRỜI GIÀNH CHO MINH HÀ ĐỂ CÔ CÓ THỂ BẮT ĐẦU LẠI MỘT CUỘC ĐỜI MỚI TỐT HƠN CHO BẢN THÂN?
=>> CÙNG ĐÓN CHỜ CHƯƠNG TIẾP THEO ĐỂ XEM CHUYỆN GÌ SẼ XẢY RA NHA