[ nhà hoang ngoài bìa rừng Thiên Lâm, An Quốc ]
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ hơ hơ...duyên cái con khỉ ấy, người này ăn mặt sang trọng binh lính lại đông, chắc không phải người tầm thường, mình phải cẩn trọng mới được, không nên dính vào thì hơn “
Vũ Thiên Vân: Vậy sao haha, trùng hợp thật a, không biết các vị đến ngôi nhà nát này là...
Hạ Trác Quân: trời tối, đoàn xe của ta đã đi cả ngày có chút mệt nên muốn tìm chỗ dừng chân nghỉ ngơi sáng kên đường, nhưng xung quanh đây chỉ có căn nhà hoang này thôi, nên mạo muội ghé qua. Không biết là cô đã vào trước, tại hạ ghé đường đột, xin cô nương thứ lỗi có thể cho tại hạ và đoàn xe của ta tá túc một đêm được không?
[ Cô nở nụ cười Thân Thiện ]
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ ngươi đã nói thế rồi sao ta từ chối được, hơn nữa các ngươi đông như vậy dù ta có từ chối các người muốn ở thì ta cũng đâu có làm gì được, tên này nói vậy là cố ý đây mà “
Vũ Thiên Vân: à haha cứ tự nhiên đi.
Hạ Trác Quân: thế thì đa tạ cô rồi.
[ Cô ngồi xuống nồi thuốc đang sắc dở để đun tiếp ]
Vũ Thiên Vân: không cần khách sáo, dù gì đây cũng không phải nhà của ta.
[ Hạ Trác Quân nhìn nồi thuốc cô đang sắc, kéo cục đá lại ngồi cạnh ]
Hạ Trác Quân: Cô cũng hiểu y thuật và dược liệu sao?
Vũ Thiên Vân: một chút vậy.
Hạ Trác Quân: cô cũng thật là lợi hại rồi.
[ Vũ Thiên Vân lơ hắn và tiếp tục sắc thuốc ]
[ Hắn nhìn cô cười nhẹ và nói ]
Hạ Trác Quân: cô sắc thuốc cho ai vậy? mùi thuốc này rất nòng chắc là rất khó uống đúng không?
Vũ Thiên Vân: trong nhà ta biểu muội bị bệnh nên ta sắc thuốc cho muội ấy. Nếu ngươi muốn biết cái này có đắng hay không thử liền biết.
[ Cô liền múc một muỗn lên đút Hạ Trác Quân ]
Tử Điệp: to gan, Vân Cô nương cô sao có thể tùy tiện cho điện hạ nhà ta uống thứ thuốc không rõ nguồn góc của cô được chứ?
Nội Tâm Vũ Thiên Vân:“ Thì ra hắn ta là Thái Tử, khoảng thời gian này chuẩn bị tổ chức Yến tiệc trong cung, nên Hoàng Tử, công chúa các nước đều đến tham dự. Nhìn theo cách ăn mặc này thì mình nhớ lúc trước mình đọc truyện YÊU EM ĐẾN VẠN NĂM SAU, chỉ có Thái Tử Đại Hạ, Hạ Trác Quân mới có phong thái và cách ăn mặt này thôi “
[ Hắn đưa tay ra biểu thị Tử Điệp không được nói nữa ]
Hạ Trác Quân: ểy, không sao. Ta Tin Vân Nhi cô nương sẽ không làm hại ta đâu.
[ lúc này An Thiếu Kỳ, Mộc Phi và Mộc Tử vừa đi đến cửa nhìn vào thấy Vũ Thiên Vân đút cho Hạ Trác Quân uống ]
Vũ Thiên Vân: Thế nào?
Nội tâm Hạ Trác Quân: “ sao mà đắng vậy chứ “
Hạ Trác Quân: khụ khụ... rất tốt, không đắng.
Vũ Thiên Vân: Không thể nào, ta đều dùng các loại dược đắng nhất, sao không đắng được chứ?
[ Nói rồi cô uống thử một miếng, Hạ Trác Quân định cản nhưng không kịp ]
Hạ Trác Quân: êy cô...
[ An Thiếu Kỳ thấy Vũ Thiên Vân dùng chung cái thìa với Hạ Trác Quân mặt hắn đen sầm lại ]
Vũ Thiên Vân: ahh ngài lừa ta, rõ ràng đắng như thế mà..ây da chết tiệt.
[ cô quơ tay múa chân tìm nước uống ]
[ Mộc Tử vỗ vai Mộc Phi nói nhỏ ]
Mộc Tử: ngươi thấy gì không?
Mộc Phi: hình như Chủ Tử không được vui cho lắm.
Mộc Tử: vui nổi gì chứ, ngươi không thấy sao, Vân cô nương thân mật với nam nhân khác như vậy sao mà Chủ Tử vui được.
Mộc Phi: Vậy sao?
Mộc Tử: Đúng vậy, ngươi nhìn đi mặt Chủ tử đã nhăn thành cái bộ dạng gì rồi. Đây là người đang ghen đó.
Mộc Phi: ghen sao?
Mộc Tử: Đúng rồi, khẳng định là đang ghen...
[ An Thiếu Kỳ Lườm Mộc Tử và Mộc Phi Bằng ánh mắt chết chóc ]
[ Mộc Tử và Mộc Phi hiểu ý liền im nhìn trời, nhìn đất như không có gì ]