Bàn tay đang xắn ngược ống tay áo của Tống Vân Hồi khựng lại giữa không trung.
Có lẽ do ảo giác của cậu hay sao ấy, cậu luôn cảm thấy một trong hai ánh mắt kia phá lệ nóng rực mà đăm đăm nhìn mình.
Diệp Mẫn suýt chút nữa bụm miệng hét lớn.
Bà muốn nhìn người thanh niên đứng đó nhiều thêm chút nữa, nhưng lại sợ nhìn nhiều sẽ khiến đối phương cảm thấy bà có vấn đề, bà chỉ đành dời mắt liếc sang đứa con trai mặt người dạ thú nhà mình, bàn tay khoác trên cánh tay của Tần Kiến Viễn không khỏi siết chặt một chút.
Thật không ngờ tới nha, con trai lớn rồi, đã biết học cách lừa cha dối mẹ rồi, trong nhà có người vậy mà còn dám giấu giếm bọn họ.
"Tiểu Thư," Diệp Mẫn hắng hắng giọng, nói, "Không giới thiệu một chút sao?"
Bà hiện tại vẫn đang giả vờ dịu dàng đoan trang.
Tần Thư nghe thấy xưng hô này trong lòng liền giật thót một cái, ngay lập tức quay đầu nhìn Tống Vân Hồi.
Mặt mày Tống Vân Hồi cong cong.
Nhìn qua không giống đang nghĩ chuyện gì tốt đẹp.
Anh khựng lại một chút, sau đó nói: "Đây là cha mẹ tôi."
Tống Vân Hồi gật đầu, ý cười trên mặt vẫn không giảm chút nào: "Chào chú, chào dì ạ."
Đây là lần đầu tiên Diệp Mẫn được người ta gọi dì gọi đến nở hoa trong lòng như vậy.
Tần Kiến Viễn cũng gật đầu mỉm cười với cậu.
Lớn lên thật quen mắt, nhìn qua vừa ngoan ngoãn lại phóng khoáng, là một đứa trẻ ngoan.
Tần Thư giới thiệu với bọn họ: "Đây là Tống Vân Hồi."
Diệp Mẫn: "Ai cơ?"
Trước đó vì e ngại Tống Vân Hồi sợ nên bà không dám nhìn nhiều, bây giờ lại triệt để không kịp nghĩ nhiều như thế, thẳng thắn nhìn cậu.
Là một gương mặt rất ôn hòa, lúc cười lên hoàn toàn không nhìn thấy lạnh nhạt và sắc bén nơi đuôi mắt.
Gương mặt này dần dần trùng khớp với gương mặt trong ký ức.
Cậu lớn lên rất giống Hứa Văn Huệ.
Đây đâu chỉ là quen mắt.
Công sức giả vờ đoan trang trước đó đều bị ném hết ra sau đầu, chân trái bà đạp lên chân phải cởi giày cao gót ra, mang dép lê Tần Thư vừa đưa đến rồi bước đến chỗ Tống Vân Hồi.
"Thì ra là Vân Hồi à."
Diệp Mẫn nhẹ nhàng nắm lấy hai cánh tay của Tống Vân Hồi, càng nhìn càng thấy đau lòng, "Sao lại gầy như vậy."
Bà hỏi, "Con còn nhớ dì không? Lúc nhỏ con thường hay tìm dì đòi bế đấy."
Tống Vân Hồi có chút do dự.
Có ấn tượng, nhưng không nhiều.
Nói đến đây, cậu nhớ đến lúc nhỏ hình như có một người như vậy, nhưng gương mặt người nọ rất mơ hồ, hình ảnh không rõ.
Trái ngược với việc biết hướng đi của tiểu thuyết, từ lúc tỉnh dậy đến giờ, cậu phát hiện bản thân đã dần lãng quên chuyện quá khứ.
Những ký ức cậu vẫn luôn trân trọng hoặc những chuyện cũ khiến cậu ngột ngạt đau khổ, hết thảy đều dần dần trở nên nhạt nhòa.
Nhưng điều này không hề khiến cậu sợ hãi.
Điều khiến cậu kinh ngạc là sau khi bản thân tỉnh táo phát hiện ra chuyện này lại không hề có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào.
Tâm tình giống như đang xem dự báo thời tiết vào sáng sớm vậy, nhìn xem hôm nay trời nắng hay mưa.
Đón nhận ánh mắt của Diệp Mẫn, Tống Vân Hồi cuối cùng đáp: "Có ấn tượng."
Mơ hồ, không chân thật, nhưng đúng là có tồn tại.
Mẹ ruột qua đời đã nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người dùng ánh mắt như thế nhìn cậu.
Không có chán ghét, không châm chọc đố kị.
Ân cần, lo lắng, ngạc nhiên mừng rỡ, lại chan chứa nhiều tình cảm mà cậu không lý giải được.
Cuối cùng Diệp Mẫn kéo tay Tống Vân Hồi tự nhiên ngồi xuống sofa.
Nhìn thấy tạp dề trên người Tống Vân Hồi, Diệp Mẫn cau mày nhìn Tần Thư, gương mặt tràn đầy vẻ không đồng tình: "Sao lại để người ta vào bếp thế hả?"
Bà hoàn toàn ngó lơ tạp dề trên người con trai nhà mình.
Tần Thư nói: "Mọi người trò chuyện đi, con vào bếp nướng bánh."
Tống Vân Hồi tiên phong giơ tay: "Tôi cũng đi."
Bánh nướng nhỏ mà cậu tâm tâm niệm niệm vẫn chưa làm xong, không thể rút khỏi chiến trường như vậy được.
Cuối cùng vẫn là hai người cùng nhau vào bếp, sau khi dọn dẹp xong đống bột mì rải rác khắp nơi, tất cả đều quay trở lại quỹ đạo ban đầu.
Tống Vân Hồi đứng bên cạnh Tần Thư nhào bột, sau đó ngoắc ngoắc tay với Tần Thư, ra hiệu Tần Thư cúi thấp xuống chút.
Tần Thư hơi cúi người xuống nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy?"
Tống Vân Hồi nhịn không được nở nụ cười, thấp giọng gọi: "Tần Tiểu Thư."
Tần Thư khựng lại, thầm nghĩ quả nhiên.
"Lúc nhỏ chúng ta từng gặp nhau rồi sao?"
Tống Vân Hồi vẫn đang chăm chú nhìn anh, cố chấp hỏi.
Sau đó nghe thấy anh đáp một tiếng: "Ừm."
Giọng nói trầm thấp giàu từ tính, cuối cùng Tống Vân Hồi nhịn không được xoa xoa tai.
"Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ."
Anh cúi đầu, không nhìn thấy vành tai đối phương có hơi đỏ lên.
Phòng bếp thuộc dạng mở, ngồi ở phòng khách liền có thể nhìn thấy toàn cảnh.
Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn ngồi ở phòng khách, TV đang mở nhưng đường nhìn của bọn họ lại hoàn toàn không đặt lên nó.
Diệp Mẫn dựa sát vào Tần Kiến Viễn nói: "Tiểu Thư nhà chúng ta chắc chắn có vấn đề."
Chỉ là không ngờ tới đối tượng lại vừa khéo là Tống Vân Hồi.
Tần Kiến Viễn nói: "Đây còn không phải chuyện tốt sao, lúc nhỏ còn nói muốn nuôi Vân Hồi, giờ thành hiện thực rồi kìa."
Diệp Mẫn tán đồng, khuyên tai trên tai theo đó mà lóe lóe, "Quá tốt luôn, Vân Hồi giao cho Tiểu Thư nhà chúng ta em cũng yên tâm."
Tần Kiến Viễn lại nói: "Chỉ là tính tình của Tiểu Thư có hơi khô khan tẻ nhạt, không biết Vân Hồi có chịu đựng nổi thằng bé không nữa."
Bên ngoài nghĩ Tần Thư không có scandal nào, có khả năng sẽ độc thân cả đời, trên thực tế người làm cha mẹ như hai người vẫn luôn suy xét xem con trai nhà mình rốt cuộc đã khai thông chưa.
Diệp Mẫn trái lại không nghĩ như thế, "Anh nhìn bọn chúng như vậy, cảm thấy tẻ nhạt sao?"
Trong phòng bếp, Tống Vân Hồi ngẩng đầu nhìn Tần Thư, hai người đang nhỏ giọng trao đổi.
Không có gì miễn cưỡng hay ngượng ngừng ở đây cả, bọn họ vẫn khoác lên người dáng vẻ dằn vặt hoa hoa cỏ cỏ trong sân vườn như ngày nào, vừa nghiêm túc lại tùy ý.
Diệp Mẫn càng nhìn càng thêm nhớ lại dáng vẻ của hai nhóc con lúc nhỏ, tim cũng sắp nhũn ra tới nơi.
Cuối cùng bánh cũng thành công ra lò.
Tống Vân Hồi lau lau mồ hôi không hề tồn tại, việc đầu tiên làm là móc điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Hôm nay bốn người cùng ăn bánh.
Diệp Mẫn rất biết khen ngợi, từ hình dáng màu sắc đến mùi vị, hết thảy đều được bà khen hết lời, mắt thường cũng có thể thấy được sự cố gắng.
Tống Vân Hồi cười, không ngờ tới bánh mình nướng vậy mà lại được hoan nghênh như thế.
Căn nhà bình thường rất ít tiếng động chốc chốc lại vọng ra tiếng cười.
Ăn bánh xong, Tần Thư bị đẩy đi dọn dẹp phòng bếp, Tống Vân Hồi bị giữ lại trò chuyện cùng hai người.
Diệp Mẫn hỏi cậu dạo gần đây ra sao, muốn hỏi cậu vì sao không ở nhà họ Tống, nhưng sau đó vẫn nhịn xuống không hỏi.
Như để chuyển chủ đề, hoặc cũng có thể là thăm dò, Diệp Mẫn hỏi: "Con ở đây quen chưa?"
Tống Vân Hồi tự nhiên lý giải thành bà hỏi cậu chuyển đến chỗ này sống như thế nào.
"Rất tốt, con đã quen rồi ạ, ở đây an tĩnh, còn có thể tới tìm Tần Thư chơi."
Diệp Mẫn nhanh nhẹn get được từ ngữ then chốt.
"Tới tìm Tiểu Thư chơi?"
"Đúng thế ạ," Tống Vân Hồi nói, "Con ở cách vách."
Diệp Mẫn cười một tiếng, "Hóa ra con sống ở bên cạnh à, vậy thì tốt, dễ bề liên lạc."
Thất sách rồi.
Bà còn cho rằng Tống Vân Hồi đang ở đây, hóa ra chỉ là thi thoảng tới chơi một chút.
Vậy mối quan hệ này hoàn toàn khác rồi.
Tiến độ trở thành người một nhà ngay lập tức thụt lùi một đoạn dài.
Tần Thư rửa bát trở về khó hiểu bị trừng một cái.
Diệp Mẫn rất dễ gần và hoạt bát, chưa tới nửa buổi chiều đã hoàn toàn hòa nhập với Tống Vân Hồi, còn thuận lợi follow Weibo của nhau.
Dù rằng không ở trong nước một thời gian dài, nhưng chung quy bà vẫn là người thích lướt web hàng đầu lúc ở nước ngoài, ngay lập tức 'lượm' lại tài khoản Weibo dùng khi trẻ, thành công sử dụng thành thạo hơn cả Tống Vân Hồi.
Mãi đến khi Tống Vân Hồi đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn một việc chưa làm xong rời đi, Diệp Mẫn buông tay đang xem mẩu truyện tranh nhỏ xuống, nói: "Buổi tối cũng tới ăn cơm với dì nhé."
Tống Vân Hồi gật đầu, vẫy vẫy tay.
Mặt trời đã bắt đầu dần dần ngả xuống, chiếu ánh sáng dịu dàng xuống những sợi tóc mềm mại của cậu, khiến nụ cười trên gương mặt cậu càng thêm ôn nhu.
Về đến nhà, bật đèn, Tống Vân Hồi mở máy tính lên, rót một cốc nước lạnh, vừa ngồi liền là mấy tiếng đồng hồ.
Diệp Mẫn nói muốn cậu ăn tối cùng hoàn toàn không phải lời khách sáo, đợi đến khi cơm nước trên bàn đã chuẩn bị xong xuôi liền gọi điện thoại cho cậu ngay.
Các món ăn tối nay không khác mấy so với ngày thường, chỉ là khẩu phần ăn tăng thêm, còn lại đều không có gì thay đổi, vẫn phong phú thịnh soạn như cũ.
Một bàn bốn người, Tống Vân Hồi không cách nào dừng đũa được, thức ăn trong bát trước giờ chưa từng dứt, nhưng lại rất có chừng mực, không gắp quá nhiều.
Diệp Mẫn cười đến vui vẻ.
Tóm lại là một bữa ăn no căng bụng.
Tần Thư nghiêng đầu nhìn gò má căng phồng của Tống Vân Hồi, anh mỉm cười, thu hồi tầm mắt.
***
Bữa tối đã sẵn sàng nhưng trên bàn chỉ có hai người.
Tống Tử Thư ngồi bên cạnh không nói chuyện, Từ Vi nhẹ giọng hỏi bác Trần vừa xuống lầu: "Tiên sinh và Vân Dương đâu?"
Bác Trần đáp: "Tiên sinh đang ở thư phòng, vẫn còn một số chuyện cần phải xử lý, nói mọi người cứ ăn trước đi."
Ông ta lắc đầu, tiếp tục nói, "Cậu cả có lẽ đang ở công ty tăng ca."
Thức ăn trên bàn vô cùng phong phú, nhưng bởi vì đợi có chút lâu nên đã bắt đầu nguội.
Từ Vi nói: "Vậy chúng ta ăn trước đi."
Tống Tử Thư đáp 'vâng' một tiếng.
Một bữa ăn quá mức tĩnh lặng.
Tính cách Từ Vi không nóng không lạnh, ít nói, thi thoảng cũng có hỏi chuyện công việc của Tống Tử Thư, nhưng do không am hiểu lắm nên thường một hỏi một đáp, sau đó không có sau đó nữa.
Ánh đèn sáng sủa, cả phòng an tĩnh.
Âm thanh va chạm của cốc thủy tinh và mặt bàn vang lên, vô cớ vang dội trong văn phòng trống trải.
Cốc café đã thấy đáy, Tống Vân Dương xoa xoa mi tâm.
Hôm nay nghỉ phép, vốn dĩ không có việc gì làm, nhưng ở nhà lại vô cớ cảm thấy tâm trạng nặng nề, cuối cùng hắn chỉ có thể đến công ty xử lý sự vụ vốn được sắp xếp cho sau này.
Sắc trời đã hoàn toàn chuyển tối, hắn nhìn thời gian.
Lại đợi thêm chút nữa vậy.
Trong văn phòng an tĩnh lại lần nữa vang lên tiếng gõ phím lạch cạch.
Nhưng phần an tĩnh này rất nhanh liền bị phá vỡ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục không ngừng.
Gọi điện giờ này chỉ có mấy người.
Hắn nhận điện thoại, sau đó đặt sang một bên.
Đầu dây bên kia không phải mấy người mà hắn quen biết.
"Xin chào, chúng tôi là người của cục cảnh sát thuộc phân khu một thủ đô, xin hỏi ngài có phải người nhà của cậu Tống Vân Hồi không?"
Tay đang gõ chữ bỗng chốc khựng lại, sau đó điện thoại trên bàn bị cầm lên, Tống Vân Dương vừa lấy áo khoác âu phục vừa đi ra ngoài, hỏi: "Phải, có chuyện gì sao?"
"Tiên sinh ngài không cần khẩn trương," Đầu dây bên kia như thử an ủi hắn nói, "Không phải cậu Tống xảy ra chuyện."
Khẩn trương? Hắn sao?
Tay cầm áo khoác âu phục thoáng buông lỏng, Tống Vân Dương quay đầu nhìn về phía máy tính còn chưa kịp tắt, sau đó nói: "Tôi không khẩn trương."
"Được rồi ngài không khẩn trương." Đầu dây bên kia biết nghe lời phải nói, "Là như vầy, hai tháng trước cậu Tống có cứu một công dân không may rơi xuống nước, bây giờ người nọ đã tỉnh rồi, muốn báo đáp cậu ấy, nhưng lại không liên hệ được với cậu Tống, xin hỏi cậu Tống dạo gần đây có thời gian không?"
Cứu công dân không may rơi xuống nước?
Ngón tay đặt trên bàn không tự chủ được gõ nhẹ, Tống Vân Dương nhìn cảnh tượng đèn đuốc sáng trưng ngoài cửa sổ, đáp, "Xin hãy nói tỉ mỉ hơn."
Đèn trong văn phòng đã tắt, gara của cao ốc chợt sáng đèn.
Tống Vân Dương ngồi ở ghế sau nghe điện thoại, tài xế ngồi đằng trước chuyên tâm lái xe, thi thoảng lại nhìn kính chiếu hậu, nhìn thấy Tống Vân Dương mặt không cảm xúc, đôi lúc đáp lại một tiếng.
Từ công ty về nhà họ Tống gần nửa tiếng đồng hồ đi xe, lúc xe lái được một nửa, Tống Vân Dương cụp mắt nói:
"Hiện giờ tôi cũng không rõ tình hình gần đây của em ấy, nếu liên lạc được sẽ báo với các anh ngay."
Đầu dây bên kia khựng lại phút chốc, như là không ngờ tới thân là người nhà mà cũng không liên lạc được với cậu, nhưng cũng không biểu hiện ra, sau khi bày tỏ lời cảm ơn liền cúp máy.
Trong xe rơi vài an tĩnh.
Tống Vân Dương duy trì tư thế cũ ngồi trong chốc lát, sau đó mở cửa sổ xe ra.
Gió lạnh phả vào mặt, khiến đại não có hơi nóng quá mức thoáng lạnh đi một chút.
Cảnh sát nói hai tháng trước, trong lúc đang quay phim, một diễn viên không biết bơi bất cẩn rơi xuống sông, dòng nước chảy xiết, lúc đó Tống Vân Hồi ở gần nhất liền nhảy xuống theo. Người diễn viên đó cuối cùng được cứu lên, nhưng đầu đụng phải tảng đá, hôn mê đến tận bây giờ mới tỉnh lại.
Lúc đó có vài cảnh sát tiếp nhận vụ việc, người trong cuộc muốn bày tỏ lòng biết ơn, muốn tặng cờ thưởng ở cục cảnh sát.
"......"
Tống Vân Dương biết chuyện này, nhưng mà là một phiên bản khác.
Đây cũng là phiên bản được công chúng lưu truyền rộng rãi nhất.
Người diễn viên bị rơi xuống nước và Tống Vân Hồi không vừa mắt nhau, hai người trước khi diễn còn nháo ra một trận cãi vã ầm ĩ, trên mạng có người tự xưng là nhân viên của đoàn làm phim nói anh ta nhìn thấy Tống Vân Hồi đẩy đối phương một cái, chỉ là không nghĩ tới sẽ trực tiếp đẩy đối phương xuống nước, sợ xảy ra chuyện vì thế đã nhảy xuống nước cứu người.
Lời này không hề có căn cứ, nhưng xét theo biểu hiện trước sau như một của Tống Vân Hồi và tình cảnh lúc ấy, lời này hiển nhiên trở nên vô cùng hợp lý.
Rất nhiều người tin tưởng lời đồn này, bao gồm người của nhà họ Tống.
Nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Tống Vân Dương cứ thế an tĩnh cả một đường.
Lúc đến nhà, là bác Trần ra mở cửa.
Ông ta nhận lấy áo khoác trong tay đối phương, hỏi: "Cậu cả ăn cơm chưa?"
"Không ăn." Tống Vân Dương hỏi, "Cha đâu?"
Bác Trần đáp: "Thư phòng lầu hai."
Tống Vân Dương trực tiếp lên lầu.
Tống Thành đang ở trong thư phòng.
Ông không làm việc, trên tay cầm một quyển sách đọc.
Nhìn thấy bóng của Tống Vân Dương, ông ngẩng đầu lên: "Về rồi à."
Nói xong liền chuyển mắt sang ghế bên cạnh, nói: "Ngồi trước đi."
Tống Vân Dương không ngồi, hắn nói: "Con vừa nhận được điện thoại của cảnh sát."
Tống Thành buông sách xuống, ngước mắt nhìn hắn.
Đây là con trai của ông.
Đã bất tri bất giác cao lớn thế này rồi, đã có thể một mình chống đỡ một phương, dù cho lúc nói ra lời này, vẫn có thể mặt không đổi sắc như cũ.
......Hoặc có lẽ cũng có chút biến hóa.
Giọng điệu Tống Vân Dương bình tĩnh, đơn giản giải thích mọi chuyện một lần.
Một phòng hai người, mặt đối mặt.
Tống Thành nói: "Vì sao nó không nói cho ta biết?"
Ông không phải đang hỏi Tống Vân Dương, mà đang hỏi chính mình.
Tống Vân Hồi rõ ràng bị người ta vu cáo hãm hại, nhưng vì sao không nói với bọn họ, không lên tiếng giải thích với những người ngoài kia. (Đcm chắc ngài và bọn họ tin:)))
Chỉ cần cậu chịu nói, ông liền có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Đối với nhà họ Tống mà nói, áp chuyện này xuống căn bản không phải việc gì khó.
Không phải 'thì ra là nó đi cứu người' mà là 'vì sao nó không nói cho ta biết'.
Tống Vân Dương cảm thấy đầu lại bắt đầu đau rồi.
"Cha, có lẽ có nguyên do khác."
Hoặc chỉ đơn giản là vì không tin tưởng.
Bọn họ không tin tưởng Tống Vân Hồi, Tống Vân Hồi dĩ nhiên cũng không tin tưởng bọn họ.
Ông nói: "Ngày Vân Hồi vào viện, bệnh viện đã gọi đến cho cha."
Bọn họ nói đầu Tống Vân Hồi chịu tổn thương nhẹ, cơ thể cũng chịu nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Lúc đó ông đã nói gì?
Ông hỏi bác sĩ vết thương có nghiêm trọng không?
Sau khi bác sĩ nói không nghiêm trọng cuộc trò chuyện liền kết thúc.
Trước khi bác sĩ gọi đến bọn họ đã nhận được tin tức, có người nói với bọn họ Tống Vân Hồi hại người không thành rồi tự làm hại luôn mình, hiện giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.
Chuyện đến nước này, bọn họ không nghĩ tới việc sẽ đến bệnh viện nhìn Tống Vân Hồi một cái, đóng băng thẻ của cậu, thay cậu kết thúc quay chụp ở đoàn làm phim.
Đây là một loại cảnh cáo, cũng là một loại trừng phạt.
Trừng phạt việc cậu càng ngày càng quá phận, làm ô uế danh tiếng của nhà họ Tống.
Sau khi Tống Vân Hồi tỉnh lại có lẽ đã biết chuyện này từ miệng bác sĩ.
Nhưng cậu cũng không nói gì, sau khi tỉnh lại vẫn về nhà - tuy về được một chút rồi lại rời đi.
Bọn họ cảm thấy đối phương hẳn là đã biết lỗi rồi.
Không ngờ tới lại bước đến tình trạng khó liên lạc như hiện giờ.
Thấy tay Tống Thành hơi gõ nhẹ lên trang sách, vẻ mặt có chút khó coi, Tống Vân Dương nói:
"Cha đừng suy nghĩ quá nhiều, bây giờ hẳn là em ấy vẫn còn đang giận dỗi, cha tổ chức sinh nhật em ấy nhất định sẽ không làm lơ, có thể ngày mai sẽ trở về, đến lúc đó nói rõ mọi chuyện là được."
Tống Thành không tỏ rõ ý kiến, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Kim phút trên đồng hồ treo tường dần dần chuyển dời.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Tống Vân Dương bèn nói: "Cha ngủ sớm đi ạ."
Tống Thành gật đầu.
Hiện giờ trong lòng hai người đều rất loạn, có qua nhiều chuyện phức tạp phải suy nghĩ cho thấu đáo, đều cần bình tĩnh lại một chút.
Cửa phòng khép lại, Tống Thành lại lần nữa cầm quyển sách lên đặt vào trong tay, hồi lâu sau vẫn không mở ra.
Sau đó dường như ý thức được bản thân sẽ không mở quyển sách này ra lần thư hai nữa, cuối cùng ông đặt quyển sách lại chỗ cũ, cầm điện thoại lên.
Ông không thường động vào điện thoại, nhất là sau khi Tống Vân Hồi bắt đầu diễn xuất còn có vào buổi tối.
Kim đồng hồ chầm chậm di chuyển.
"Tích"
Khi kim giờ và kim phút trùng nhau, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Trong phòng vẫn một mảnh yên tĩnh như cũ, điện thoại không có chút động tĩnh nào.
Bác Trần ở bên ngoài gõ cửa, nhắc nhở ông nên nghỉ ngơi rồi.
Đặt sách trở về giá sách, Tống Thành dọn dẹp đồ đạc trên bàn một chút.
Đến nửa đêm, khi tất cả mọi âm thanh đều chìm vào màn đêm yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng lá cây lay động nhè nhẹ ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân, chắc là đổi thành người khác đến nhắc nhở ông nên đi ngủ rồi.
Tống Thành tắt đèn chuẩn bị mở cửa.
Cùng lúc ông đặt tay lên tay nắm cửa, tiếng chuông điện thoại không lớn vang lên.
Đèn vừa tắt lại sáng lên.
Tống Thành nói với người ngoài cửa: "Tôi nhận điện thoại, lát nữa sẽ ngủ."
Ngoài cửa đầu tiên là yên lặng, sau đó truyền đến giọng nói dịu dàng của Từ Vi, "Được."
Tiếng bước chân xa dần.
Từ Vi bước đến cuối hành lang, dừng bước.
Tống Tử Thư đang đứng cách đó không xa, thấy bà ta thay đổi sắc mặt.
Có thể đoán được người gọi cú điện thoại này là ai rồi.
Gọi đến giờ này cũng chỉ có Tống Vân Hồi mà thôi.
Tống Thành cũng nghĩ như vậy.
- -Mãi đến khi đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có chút khàn của đàn ông trung niên.
Liếc mắt nhìn ghi chú một cái, ông cuối cùng cũng ý thức được người gọi đến là ai.
Là ngân hàng.
Đối phương nói có một khoản tiền chuyển vào tài khoản của ông, bởi vì số tiền quá lớn nên cần phải xác nhận với ông một chút.
Con số quả thật rất lớn.
Đối phương nói: "Đây là số tiền cậu Tống Vân Hồi đã gửi cho ông, tin nhắn cụ thể sẽ theo yêu cầu gửi đến cho ông ngay sau đó."
Cuộc gọi kết thúc.
Sau khi cúp điện thoại, giống như đối phương vừa nói, tin nhắn cụ thể đã được gửi đến.
Là một dãy số rất dài, không nghiêm túc đếm xong sẽ hoàn toàn không rõ rốt cuộc có bao nhiêu số.
Dãy số này không phải số chẵn, chuẩn xác đến từng con số, nhìn qua cũng không giống có ý nghĩa đặc biệt gì.
Đối phương lại gửi đến một tập tin.
Tống Thành nhắm mắt, sau đó ngồi xuống, chậm rãi đọc.
Đằng sau mỗi một mục là kèm theo một dãy số, có nhiều có ít.
Có một số thứ khó mà tính toán ra đều được đối phương dùng lập trình miễn cưỡng biến thành một dãy số.
Sinh hoạt, ăn ở, bầu bạn, đầu tư giáo dục, thậm chí cả thời gian lãng phí cho nhau đối phương đều liệt kê hết ra, từng thứ đều biến thành một dãy số, trở thành một bộ phận trong dãy số dài trước đó.
Cũng là vì để ông có thể nhìn thấy trực quan hơn, đằng sau dãy số này còn có cả link dẫn vào chương trình lập trình, đằng sau dấu ngoặc còn kèm theo một loạt tham số.
Ý bảo nếu không chắc chắn, có thể tự mình tính toán một lần.
Là một tập tin rất rất dài.
Ban đầu Tống Thành còn tỉ mỉ lướt xem, về sau càng lướt càng nhanh.
Ông lướt rất nhanh nhưng thanh tiến độ dường như vẫn không nhúc nhích mấy.
Tập tin được sắp xếp theo trình tự thời gian, cứ năm năm là một đoạn.
Nội dung của năm năm đầu tiên chiếm ít nhất, có lẽ do đối phương đã quên mất lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đều ghi tất cả những ký ức vụn vặn mà mình nhớ vào.
Cho dù là giáo viên dạy piano hay lúc về nhà bọn họ đã mua cho cậu những miếng hình dán hoa hồng nhỏ, những gì xảy ra trong đoạn này không nhiều, hơn nữa cũng rất lộn xộn.
Nhưng năm năm này gần như chiếm đến một phần ba số tiền.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Ban đầu Tống Thành vốn định qua 12h nghe xong cuộc điện thoại này sẽ đi ngủ vẫn cứ thế tiếp tục nán lại thư phòng.
Mãi đến lúc sau khi đầu càng lúc càng đau nhức thì lúc này ông mới đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Điện thoại bị để lại thư phòng, cô đơn lạnh lẽo.
**
Trong căn phòng đen kịt, chỉ có chiếc máy tính lóe lên ánh sáng xanh yếu ớt.
Di động rung rung, Tống Vân Hồi cụp mắt, nhìn thấy tin nhắn ngân hàng gửi đến.
Cậu cầm điện thoại lên.
Ánh sáng yếu ớt từ điện thoại chiếu rọi đôi mắt lạnh nhạt của cậu.
Đôi mắt này có lẽ có độ ấm đó chỉ là quá tê dại, khiến người ta nhìn không ra chút ấm áp nào.
Cậu nhìn thời gian trên điện thoại, cất giọng khàn khàn mềm mại:
"Cha."
"......"
"Lần cuối cùng chúc cha sinh nhật vui vẻ."
[Có muốn xóa đoạn tin nhắn này không?]
[Có.]
Một chút liên hệ cuối cùng này dường như cứ như vậy mà cắt đứt.
Đã thanh toán xong cả rồi.
Tống Vân Hồi chậm rãi cuộn tròn người, vùi mặt vào khuỷu tay.
**
Đêm đó, Tống Thành nằm mơ.
Ông mơ thấy Tống Vân Hồi lúc nhỏ đã kéo tay ông vào vườn xem, xem những bông hoa nhỏ mà cậu trồng.
Đó là sau khi vợ ông đã qua đời vài năm.
Hoa nhỏ màu xanh lam, cậu nói đó là màu mà mẹ thích nhất.
Lúc đó ông nhớ tiểu Vân Hồi cười rất vui vẻ, bản thân ông cũng cười theo.
Sau đó......
Chăn chuyển động phát ra âm thanh sột soạt, Tống Thành giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mơ.
Ông bỗng nhớ ra sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Khi đó một người giúp việc mới đến đã nhổ hết hoa nhỏ của cậu.
Thân hoa cứ thế bị ngắt thành hai đoạn, mềm mại rũ xuống, cánh hoa rơi rải rác trên đất.
Người đó nói: "Cậu chủ nhỏ bị dị ứng hoa, sau này không được trồng nữa!" (Giúp việc mà tưởng má tao không á)
Ông thuận theo ánh mắt của bà ta nhìn qua, nhìn thấy Tống Tử Thư đang đứng trong góc phòng sợ hãi nhìn ông.
Lúc đó ông đã nói gì?
Ông hình như đã nói, "Vậy sau này không cần trồng nữa."
Vào lúc này đây dường như ông đã rõ vì sao dì giúp việc mới đến lại dám quát Tống Vân Hồi.
Nhưng nhìn vào đôi mắt sợ sệt của Tống Tử Thư, ông cảm thấy làm thế là đúng.
Nên nhổ hết đi.
Ông đã quên mất sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng thi thoảng sẽ nhớ đến ánh mắt của Tống Vân Hồi khi đó.
Ngạc nhiên, mờ mịt, luống cuống, trống rỗng.
**
Sau khi thức dậy Tống Vân Hồi trực tiếp pha một cốc café.
Cậu không phải cậu chủ yếu ớt được nuông chiều từ bé, không cần hạt café được xay cao cấp, một cốc café hòa tan thôi là được rồi.
Nước lạnh đánh thức não bộ nhanh nhất, nhưng tối qua uống nhiều nước lạnh quá nên bây giờ cậu không thể uống thêm nữa.
Tiện tay lấy mảnh giấy bên bệ cửa sổ qua rồi lấy cốc nước dằn lên, cậu đi tìm bút, trực tiếp ở ban công tô tô vẽ vẽ. Ban công đủ lớn, rất rộng rãi.
Đây là cách nhanh nhất để cậu sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Một vài công thức hoặc phương trình vô nghĩa, hoặc là âm phù, cái gì cũng được, chỉ cần có thể viết ra.
Tối qua lại mơ thấy chuyện ngày trước.
Sau lần tỉnh lại ở bệnh viện trước đây, cậu đã rất ít khi nằm mơ thấy chuyện cũ.
Lại còn mơ thấy chuyện khiến bản thân khó chịu nhất.
Những bông hoa nhỏ bản thân tỉ mỉ nuôi trồng lại bị nhổ hết đi, cha ruột ngầm đồng ý, dì giúp việc quang minh hùng hổ quát mắng cậu, còn cả những đôi mắt thờ ơ của những người làm khác.
Cậu chạy ra khỏi Tống trạch, lại phát hiện ra bản thân dường như chẳng có lấy một người bạn.
So với đứa bé từng hướng ngoại không sợ đau đớn thì bọn họ càng yêu thích Tống Tử Thư nhìn qua vừa yếu đuối lại ngờ nghệch hơn.
Cậu theo phản xạ có điều kiện đi về một hướng, vừa khóc vừa gọi.
Có lẽ cậu đã gọi tên một người, nhưng cái tên đó rất mơ hồ.
Cuối cùng cậu bước đến trước một ngôi nhà.
Đó là một ngôi nhà rất lớn, nhưng cửa lớn lại đóng chặt.
Đối với bản thân khi đó mà nói, nhìn thấy một cánh cửa lớn khóa chặt như vậy dường như là một đả kích rất lớn.
Lấy góc nhìn của người thứ ba, Tống Vân Hồi nhìn thấy bản thân trèo lên một thân cây cạnh bức trường, sau đó men theo thân cây nhảy qua bức tường, động tác vô cùng điêu luyện.
Bức tường không tính là quá cao, nhưng đối với thân hình một đứa bé mà nói đã đủ dọa người rồi.
Cậu nhìn thấy bản thân trực tiếp nhảy thẳng xuống, động tác chẳng chút do dự.
Nhưng lần này không có ai đón cậu.
"Miao miao miao!"
Bên dưới truyền đến tiếng kêu của cái kẹp hình mèo, Tống Vân Hồi dựa vào ban công nhìn xuống, nhìn thấy Tần Thư đang dắt mèo đi dạo.
Hoặc là nói Cam Tử tự mình dắt mình đi dạo.
Trên người nhóc có buộc một sợi dây, đầu kia của sợi dây buộc vào một cái cột, nhóc có thể dùng sức chạy xung quanh vui chơi trong phạm vi nhất định, Tần Thư thì ngồi bên cạnh nhìn nhóc.
"Tần Tiểu Thư." Tống Vân Hồi gọi anh.
Tần Thư ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tống Vân Hồi dứt khoát ngồi lên lan can ban công. Cậu không xỏ dép, hai chân cứ như vậy treo trên không trung.
Gió thổi khiến tóc tai cậu vểnh lên, giọng nói cũng bị thổi tan đi đôi chút.
Cậu ngồi trên ban công lầu hai, tươi cười sáng lạn, "Tới đón tôi chứ?"