Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 21: Đã là vàng thì sẽ luôn tỏa sáng!


Những người khác vẫn đang cười đùa tán gẫu, người đại diện tranh thủ liếc nhìn Tần Thư đang cúi đầu xem điện thoại một cái, thân hình 'dũng mãnh' mạnh mẽ chấn động, không dám tin vào mắt mình.

Đầu óc anh ta nhanh chóng chọn lọc từ ngữ, chậm rãi nhích nhích lại gần đối phương, vừa 'gõ' xong bản thảo trong đầu đang định lên tiếng nói chuyện, kết quả lại có người gõ cửa.

Nhân viên công tác mở cửa ra, nói bên ngoài đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi.

Tần Thư cất điện thoại đứng dậy.

Lời vừa đến cuống họng cứ như vậy bị ép nuốt trở về, người đại diện vỗ vỗ lồng ngực, ho nhẹ vài tiếng.

Phỏng vấn chia thành phỏng vấn cá nhân và phỏng vấn tập thể, đầu tiên là cá nhân, sau đó là phỏng vấn chung.

Phần phỏng vấn cá nhân, Tần Thư chỉ ngồi đó, những người khác nhỏ giọng trao đổi, MC phụ trách phỏng vấn nhẹ nhàng chà xát mồ hôi trong tay, sau đó treo lên một nụ cười tiêu chuẩn, bước vào ống kính.

Những vấn đề cô hỏi đều rất thông thường, thuộc kiểu kịch bản lung tung tạm thời vẫn có thể trả lời được.

Tần Thư trả lời rất rõ ràng, cũng rất đơn giản, không thừa không thiếu một từ nào, hoàn toàn là câu trả lời khuôn mẫu.

Khuôn mẫu đại diện cho ưu tú, cũng đại diện cho chính thức và nghiêm chỉnh, không vượt quá giới hạn, cũng không khiến người ta bất ngờ.

Toàn bộ quá trình Tần Thư đều không lộ ra biểu cảm dư thừa nào, MC vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt trên mặt, nỗ lực dựa vào vẻ mặt và biểu cảm của mình thúc đẩy bầu không khí, để đến lúc cắt ra một đoạn cũng không gây lúng túng.

"Được rồi, vậy thì chúng ta chuyển sang câu hỏi cuối cùng."

MC không dấu vết thở phào một hơi, "Xin hỏi diễn viên mà anh thưởng thức nhất trong đoàn phim là ai ạ?"

Đây là một câu hỏi tặng điểm.

Tùy tiện nêu ra một diễn viên nổi tiếng được lòng dư luận hoặc một diễn viên không mấy nổi tiếng nhưng lại đàng hoàng thành thật thì câu hỏi này có thể kết thúc tại đây.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn liền xảy ra.

Khuôn mẫu không tiếp tục là khuôn mẫu nữa.

Ánh mắt Tần Thư cuối cùng cũng có chút thay đổi. Anh đáp: "Là Tống Vân Hồi."

Đây là lần đầu tiên những người khác nghe thấy cái tên này từ miệng anh, dường như đây cũng là lần đầu tiên anh nghiêm túc đọc ra cái tên này.

Khác với giọng điệu kiểu trần thuật trước đó, cái tên này như thể đã vòng đi vòng lại trong tim anh trăm nghìn lần trước khi nói ra vậy, ba chữ đơn giản nhưng lại mang theo ngữ điệu ôn hòa, rất dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của anh có biến hóa.

Nhưng cứ khăng khăng là Tống Vân Hồi, trong mấy chục triệu fan hâm mộ thì mấy chục triệu fan đó đều là antifan của Tống Vân Hồi.

MC vẫn duy trì vẻ mặt, nói: "Có thể hỏi nguyên nhân một chút không ạ?"

Tần Thư hiếm thấy lại không đối đáp trôi chảy như trước.

Nguyên nhân có quá nhiều.

Anh rất khó chọn ra một hai cái trong số đó.

MC vẫn đang chờ đợi, Tần Thư im lặng chốc lát, sau đó đáp:

"Xem xong phim điện ảnh có lẽ mọi người sẽ cảm nhận được sâu sắc hơn là từ tôi."

MC vẫn đang tha thiết mong đợi anh có thể nói thêm chút gì đó, nhưng sau khi Tần Thư nói xong câu này liền tắt mic, ngồi im ở đó, rất hiển nhiên đang ngồi đợi kết thúc.

Vì thế MC đành tuyên bố phỏng vấn đến đây là kết thúc.

Thợ quay phim dùng tay ra hiệu, tỏ ý có thể rời đi, Tần Thư ngay lập tức đứng dậy đồng thời lấy điện thoại trong túi ra.

Có hai tin nhắn chưa đọc.

Một là đến từ tin tức nào đó, một là đến từ tài khoản công chúng nào đó.

Tần Thư trầm mặc xóa bỏ tài khoản công chúng mà anh tự động follow, sau đó chọn từ chối tiếp nhận tin tức đề xuất.

Anh lại nhìn thời gian một chút, phát hiện bây giờ mới 11h thôi.

Tống Vân Hồi sáng nay ăn sáng muộn nên bây giờ hẳn là vẫn chưa đói.

Đợi thêm chút nữa vậy.

***

Buổi sáng sau khi ăn cháo xong Tống Vân Hồi liền trực tiếp về nhà, ngồi trước máy tính liên tục mấy tiếng đồng hồ.

Mãi đến khi xuống lầu uống nước, lúc này cậu mới nhớ ra hôm qua hình như Tần Thư đã nhiều lần dặn dò chuyện gì đó.

Cái chân đang định bước lên lầu khựng lại, cậu kiên quyết xoay người, cầm lấy chìa khóa đặt ở tủ cạnh lối ra vào ra ngoài.

Cậu vừa đi vừa nhìn thời gian, khó hiểu có hơi chột dạ.



Lúc 12h Tần Thư có gửi tin nhắn hỏi cậu đã ăn cơm chưa, nhưng cậu không thấy.

......2h ăn cơm trưa cũng không tính là muộn nhỉ.

Sau khi cho sủi cảo vào nồi rồi lại vớt ra, việc đầu tiên Tống Vân Hồi làm là chụp ảnh gửi đi.

Bên kia có lẽ là đang bận, không hồi âm lại ngay.

Cứ như lấy được lệnh hoãn thi hành án, Tống Vân Hồi thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Cam Tử đang nấn ná chạy tới, nghiêm túc nói: "Đến lúc đó cưng phải giúp anh nói tốt đó."

Cam Tử không biết nói chuyện tốt, Cam Tử chỉ biết miao miao miao tốt mà thôi.

Rửa bát xong cậu lại kiểm tra thức ăn mèo và nước của Cam Tử một chút, Tống Vân Hồi xoa xoa đầu mèo nhỏ, rồi rời đi.

*

Vào buổi chiều, phiên bản chưa cắt phỏng vấn của đoàn làm phim được tung ra, nhiệt độ liên tục tăng vọt, hashtag xuất hiện cũng theo đó mà bùng nổ.

Bùng nổ ở đây chính là thái độ của Tần Thư và đạo diễn đối với Tống Vân Hồi.

Cho dù có sự kiện cứu người phía trước, nhưng đánh giá của người trên mạng đối với Tống Vân Hồi vẫn không tốt lên được chút nào.

Xét đến cùng, dù rằng bản thân người rơi xuống nước đã lên tiếng làm sáng tỏ, nhưng ấn tượng sâu sắc đã khắc ghi trong đầu cũng rất khó thay đổi.

Đối với rất nhiều ngôi sao mà nói, dính líu đến Tống Vân Hồi không được coi là chuyện gì tốt.

Dính líu đến cậu liền đại diện cho việc chịu liên lụy chung.

Nhưng Tần Thư và đạo diễn lại thẳng thắn như vậy.

Tần Thư nói anh tán thưởng Tống Vân Hồi, đạo diễn lại càng thêm khẳng định điều đó.

Ông khẳng định vai diễn này của Tống Vân Hồi chỉ có Tống Vân Hồi mới có thể diễn, không thể thay thế.

["Không thể thay thế", người muốn thay thế cậu ta là ai không cần tui nói chứ]

[Không phải chứ, sao đến cả Tần Thư cũng vậy, Tống Vân Hồi có bản lĩnh lớn quá nhỉ]

[Nói như thế chẳng khác nào nói Tử Thư không xứng? Cậu ấy cũng rất nỗ lực mà]

[Còn chưa chỉ đích danh mà đã sồn sồn nhảy ra rồi, thành phần nào không cần phải nói đâu hén:) ]

[Đù má vì sao Tần tổng lại nói chuyện giúp Tống Vân Hồi thế kia! Không thiếu tiền không thiếu danh tiếng vậy thì vì cái gì, cũng không thể là vì con người cậu ta chứ]

[Lần này tui lựa chọn tin tưởng Tần tổng và đạo diễn Lý, thân phận của cả hai đều không có gì phải bàn cãi, không cần thiết phải vì thứ gì đó mà nói tốt cho người ta]

[Mấy người ở đây nói tốt cho Tống Vân Hồi, mấy người thấy cậu ta từng lộ diện chưa? Đây không phải tự mình rước lấy phiền phức à]

[Tuy là fan của Tần tổng nhưng lần này vẫn nên xem chừng một chút, ít nhất phải xem qua trailer trước khi on mic (nếu trong trailer có Tống Vân Hồi)]

Độ thảo luận liên tục tăng lên không ngừng, cuối cùng trọng tâm chuyển đến trailer phim sẽ tung ra lúc 6h chiều nay, mọi người nhất trí quyết định trước hết xem biểu hiện của trailer trước rồi mới gia tăng mã lực on mic.

*

Hôm nay là một ngày bình thường, một buổi chiều bình thường.

Đặt cốc café trong tay xuống, tầm mắt Tống Vân Hồi dời khỏi máy tính, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Đã hoàng hôn rồi.

Hôm nay mặt trời rất tốt, thời điểm hoàng hôn cũng nhiệt liệt đến cực hạn.

Tầng mây màu cam rải rác tản ra, khắp bầu trời là những áng mây đỏ rực kéo dài về phía trước dần dần biến thành màu mận chín, nhẹ nhàng nhợt nhạt, tuy an tĩnh nhưng tràn đầy cảm giác tồn tại, vô thanh lại nhiệt liệt.

Giống với ngày cậu tỉnh lại tại bệnh viện.

Ngày đó cậu ngồi trên giường bệnh, nhìn tầng mây phiêu diêu lay động, nhìn sắc trời dần dần chuyển đen.

Phòng bệnh không có cách âm, cậu có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của người nhà các bệnh nhân khác và phòng bệnh bên cạnh chốc chốc lại truyền tới tiếng khóc và tiếng cười.

Vui cười có tức giận mắng chửi có, sinh ly tử biệt, khó khăn chia lìa, đủ loại hình thái cuộc sống và sinh hoạt toàn bộ đều cô động trong một bệnh viện.

Phòng bệnh cậu ở lại yên tĩnh một mảnh. Đam Mỹ Trọng Sinh

Hoàn cảnh yên tĩnh rất thích hợp để suy nghĩ.

Suy nghĩ, sau đó học được cách buông bỏ, học được cách chấp nhận, học được cách nhìn nhận hiện thực.

Giống với thiết lập của tiểu thuyết, bản thân quả thực là một người muôn người ghét bỏ.

Mây giăng trên trời không dấu vết dịch chuyển, sự biến hóa của thời gian vào lúc này bỗng như đã biến mất hẳn.



Không người tới, không người đi, không người hỏi thăm đến.

Khi đó lần đầu tiên cậu phát hiện ra, thời gian của một người có thể trôi qua chậm chạp như vậy.

"Buzzzz -"

Tiếng rung của điện thoại phá vỡ không gian vắng lặng, kéo tất cả mọi thứ về với thực tại, Tống Vân Hồi hồi thần, nhận điện thoại.

Là Tần Thư gọi tới, âm thanh bên kia rất ồn ào, có lẽ vẫn chưa về nhà.

Anh hỏi: "Tối nay muốn ăn gì không? Gần đây có cửa hàng thực phẩm tươi sống, vừa hay có thể mua về."

Không khí sinh hoạt đi liền với âm thanh ầm ĩ ở đầu dây bên kia cứ như vậy bất thình lình phả vào tai.

"......"

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Tống Vân Hồi chậm rãi dựa lên lưng ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà đã bao phủ một tầng bóng râm, tóc rối hất về phía sau, cậu cười cười đáp: "Cháo hải sản."

"Tôi muốn ăn cháo hải sản."

Bên dưới cửa sổ phòng bệnh là vườn hoa nhỏ, không ít bệnh nhân thích tản bộ ở đó.

Áng mây hồng chậm rãi tản đi, dưới ánh đèn sáng sủa, cậu nhìn thấy một nhà ba người đang ngồi trên băng ghế dài, nam sinh nhỏ mặc một thân quần áo bệnh nhân bưng lấy cháo hải sản mà cha mẹ mang tới, trên gương mặt tái nhợt đều là ý cười.

Lúc đó cậu liền cảm thấy, món cháo đó hẳn là rất ngon.

Tần Thư đáp một tiếng, "Được."

Cúp máy, Tống Vân Hồi lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ một chút, sau đó thu hồi tầm mắt, ngồi thẳng dậy lại lần nữa chăm chú nhìn máy tính.

***

6h chiều, trailer đúng giờ tung ra toàn mạng.

Nội dung chính của kể lại một câu chuyện có thật về một đội hải quân ra khơi hộ tống một con thuyền vận tải một lô thuốc cứu mạng cỡ lớn an toàn cập bến.

Trên biển sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, đích đến là bá chủ nhìn chằm chằm như hổ đói, trong tiếng súng đạn ầm ầm, có người vĩnh viễn lưu lại nơi đáy biển sâu không thấy đáy, có người gục xuống phương hướng cách nhà gần nhất.

Tống Vân Hồi đóng vai người phụ trách lô thuốc này - Trần Tứ, đang phát bệnh hấp hối, đất diễn trong trailer không nhiều lắm.

Nhưng một cảnh thôi đã đủ lắm rồi.

Sau cảnh của cậu là cảnh Tần Thư trên mặt đầy máu lặng ngắt như tờ.

Trên tay bưng một cái hộp gỗ màu sắc cổ xưa, anh trầm giọng nói:

"Về thuyền."

Hình ảnh dần dần chuyển đen, trailer phim đến đây là kết thúc.

[???? Đừng cắt mà cứu mạng!!]

[Á đù á đù á đù tui thật sự tin rồi! Má nó chứ đạo diễn Lý và Tần Thư không hề gạt người! Ánh mắt kia của Tống Vân Hồi khiến tui trực tiếp nổi da gà toàn thân!]

[Chọn diễn viên đỉnh vãi!!! Thật sự cảm thấy mỗi một nhân vật nếu không phải người này đóng đều không được!]

[Đừng mà đừng mà! Cảnh Trần Tứ phát bệnh chưa lấy thuốc đã cắt, Tần Thư đằng sau bưng cái hộp mà Trần Tứ phải mang theo trước đó, đừng mà!]

[Đây chính là những gì mà chúng ta mong đợi! Mau mau chiếu đi!]

[Trong trailer này là mấy cảnh duy nhất của Tống Vân Hồi có thể dùng được nhỉ:D]

[Được rồi tui quyết định rồi, tui tin tưởng Tần tổng, tin tưởng Tống Vân Hồi một lần]

[Đặt nhân phẩm sang một bên không bàn đến, chỉ đơn thuần mong đợi bộ phim này]

[Thu hồi lại câu trước nhen, một giây nhảy hố đây! Cái ánh mắt này đã giết tui rồi!]

[Nghe nói về sau có buổi công chiếu ra mắt phim, không biết Tống Vân Hồi có đi không]

[Ngày trước tiếng tăm không tốt, hiện tại nếu tiếng tăm có chuyển biến tốt có thể cậu ấy sẽ đi nhỉ]

[......]

Trên mạng không ngừng đoán già đoán non, Tống Vân Hồi hiện đang ngồi trên sofa dán dán Cam Tử, gãi cằm dưới của bé mèo.

Tần Thư chầm chậm nấu nhừ cháo, quay đầu hỏi cậu: "Về sau có buổi công chiếu, đạo diễn Lý nhờ tôi nói một câu, cậu có đi không?"

Tống Vân Hồi vân vê đệm thịt nhỏ của bé mèo, đáy mắt phẳng lặng không chút gợn sóng.

"Không đi đâu."