Tống Vân Hồi vừa đeo tạp dề vừa nói: "Tôi nấu ăn okela lắm đó."
Tuy bình thường trông cậu rất giống kiểu 'ăn no chờ chết', nhưng thực tế cậu còn có món nghề này.
Trước đây học nấu ăn là để nấu thử món mì trường thọ mừng sinh nhật Chung Hứa, kết quả đối phương chỉ nhìn một cái, không thèm ăn mà chạy đi đón Tống Tử Thư nghe đâu bị lạc đường.
Bây giờ nhớ lại, cậu chỉ có thể lặng lẽ trầm mặc trước cái tình tiết máu chó ngập trời này.
Phần mềm maps hiện giờ rất thịnh hành, *AR là một thứ đồ tốt, nhưng lại luôn có kẻ thích làm người tối cổ.
(*) Giống gg maps bên mình
Có thể tối cổ cùng đối phương, ngoại trừ ngốc thì chính là nguyện ý ngốc cùng đối phương.
Cậu sớm nên nhìn ra vào lúc đó, nhưng khi đó đầu óc cậu không minh mẫn nổi, cuộc sống hơn 20 năm từ âm ỉ đã bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, cậu luôn cảm thấy đó là chuyện cũ của người khác, còn bản thân lại càng giống một khán giả vây xem hơn.
Những cảm xúc và tình cảm đã từng tồn tại một cách mãnh liệt đến nghẹt thở nay lại chẳng còn cảm giác gì mấy.
Tống Vân Hồi không rõ đây là do cốt truyện biến đổi hay do bản thân cậu thật sự có biến hóa gì, cậu cũng không thèm để ý, cũng không muốn đi tìm hiểu.
Bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy may mà trước kia có học một chút, vẫn có thể nấu đãi Tần Thư một bữa.
Đèn trong phòng bếp cũng là một màu vàng ấm áp, Tống Vân Hồi cảm thấy không đủ sáng, cậu bật hết tất cả đèn lên, phòng bếp ngay lập tức sáng lên không ít, chiếu sáng dung mạo đẹp đẽ.
Hơn nửa ngày không gặp, Cam Tử đại phát từ bi lăn vài vòng trong lòng Tần Thư tỏ ý chào mừng về nhà, sau đó lại bắt đầu nhàm chán kéo kéo ống tay áo anh, cuối cùng làm ổ trong mũ anh, nheo mắt nghỉ ngơi một lúc.
Tần Thư ôm Cam Tử vào trong lòng, đôi mắt quét qua phòng bếp rồi dời mắt.
Sau đó lại quét mắt nhìn một cái.
Lại nhìn thêm cái nữa.
Tống Vân Hồi lần này không hề ba hoa, tư thế thậm chí còn rất ra dáng, mang theo sự tự tin và dửng dưng của một bậc thầy nấu ăn.
Bậc thầy Tống quay đầu hỏi:
"Cho mì vào lúc nước lạnh hay nóng thế?"
"......."
Một thoáng lặng im.
Tống Vân Hồi nở một nụ cười thật trân.
(Ổng cười giống zầy nè ????)
Lâu quá nên quên nhẹ xíu thui mừ.
Tần Thư nói: "Cho vào lúc nước nóng."
Tống Vân Hồi ngay lập tức tỏ vẻ tán thành, cậu một mặt ngay thẳng, gật đầu cái rụp đáp: "Tôi cũng nghĩ thế."
Có được đáp án chính xác từ Tần Thư, cậu lại lần nữa xoay người về xử lý mì, bóng lưng vẫn như cũ tràn ngập vẻ kiêu ngạo và dửng dưng của một tay già đời.
Tần Thư lặng lẽ uống một cốc nước lót dạ, nói chung là có còn hơn không.
Người đại diện vừa gửi tin nhắn qua, anh cúi đầu trả lời, chốc chốc lại ngước mắt nhìn Tống Vân Hồi đang bận bịu trong phòng bếp một cái, thời gian vậy mà lại trôi qua nhanh bất ngờ.
Lúc ngẩng đầu lên sau khi trả lời xong hai tin nhắn, quanh chóp mũi đã truyền đến mùi thơm không cách nào lơ là.
Hình như Tống Vân Hồi đã nấu mì xong, nỗ lực bê nó qua trước khi kịp phản ứng, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Tất cả các hoạt động tâm lý của cậu đều viết hết lên trên mặt, thoáng hiểu một chút liền có thể nhìn ra ngay:
Đáng ghét, bị phát hiện rồi.
Tần Thư đứng dậy, nói: "Để tôi."
Tống Vân Hồi quay đầu, kiên quyết cự tuyệt: "Anh ngồi xuống."
Hôm nay là một bậc thầy Tống cứng rắn.
Thế là Tần Thư ngoan ngoãn ngồi xuống, một người đàn ông dáng cao chân dài gương mặt lại còn thiên hướng lạnh lẽo cứng rắn vậy mà lại quy quy củ củ ngồi đó, bậc thầy Tống vô cùng hài lòng.
Bưng mì lên bàn, mùi thơm cũng theo đó mà nhẹ nhàng tung bay.
Là hai bát mì nhỏ rất đơn giản, bên trên là một quả trứng chiên vàng ruộm, còn rắc thêm chút hành băm và rau thơm, bên dưới là rau cải, trông rất ngon mắt.
Đối với Tống Vân Hồi bình thường ba bữa đã hết hai bữa cọ cơm nhà người ta mà nói, có thể nấu ra được hai bát mì này đã là dốc hết cái tủ lạnh nhà cậu rồi.
Bàn ăn không lớn lắm, hai người ngồi xuống đối diện nhau, hai bát mì cũng đối diện nhau, trông đẹp mắt chán.
Tống Vân Hồi rất hài lòng với thành quả của mình, cậu móc điện thoại di động ra chụp 'tách tách' hai bức, sau đó thỏa mãn đặt xuống.
Tần Thư cũng hiếm thấy chụp một tấm.
Tống Vân Hồi ngước mắt nhìn anh, Tần Thư hiểu ý cậu, bèn đáp: "Đây là kỷ niệm lần đầu tiên cậu nấu ăn cho tôi."
Tống Vân Hồi gật đầu: "Đúng là cần kỷ niệm một chút."
Mì nhìn rất ngon, ăn cũng ngon không kém, hôm nay thời tiết rất lạnh, vừa hay ấm bụng.
Trong bụng ấm áp, vẻ mặt của Tống Vân Hồi cũng càng thêm buông lỏng, đôi mắt luôn mang theo ý cười sáng thêm vài phần, hoàn toàn khiến người ta không tài nào dời mắt nổi.
Sau bữa ăn còn có cả trái cây, Tống Vân Hồi dời trận địa đến phòng khách, nhân tiện bồng Cam Tử lên sofa luôn.
Hai người ngồi cạnh nhau trên sofa, Tống Vân Hồi hưng phấn mở Weibo ra, trang nghiêm tuyên bố với cả thế giới món mì cực kỳ ngon mà cậu đã nấu hôm nay.
[AAA Trứng tổng chuyên bán sỉ lá trà: Hôm nay tự mình nấu mì, Tần Thư ăn cũng phải khen ngon (Ấn like) (Ảnh)]
Có lẽ do bình thường cậu hoạt động sôi nổi còn hơn cả thủy quân nên những người follow cậu cũng đã quen với tần suất cập nhật Weibo của cậu, vừa thấy thông báo liền chạy tới hiện trường ngay.
[Góc bên phải còn có một bên bát kìa, hôm nay Trứng tổng xuống bếp nấu ăn cho bạn bè sao?]
[Là giả, bác bỏ tin đồn, tối nay Tần Thư rõ ràng là bồi tui ăn cơm (Mê hoặc.jpg)]
[Tui không tin, trừ phi cậu cho tui ké miếng]
[Tần Thư: Tôi chưa từng nói lời này]
[Ha ha ha Trứng tổng cũng là fan hâm mộ của ảnh đế Tần sao?]
[Nhìn ngon qué, Trứng tổng gả cho tui đi!]
.......
Tống Vân Hồi đăng Weibo xong cũng không để ý đến nữa.
Cậu đang thưởng thức photo album của Tần Thư.
Trong bộ sưu tập của Tần Thư có rất nhiều thứ, nhưng ảnh chỉ có vài tấm, nhìn qua rất trống trải.
Tống Vân Hồi phát hiện, bức ảnh đầu tiên trong tập ảnh của Tần Thư chính là tấm ảnh anh chụp cho cậu lúc ra ngoài dạo phố trước kia.
Chụp đẹp phết.
Cậu mở to mắt, bắt tay với Tần Thư, nói: "Thật vinh hạnh."
Tần Thư đã hoàn toàn nắm rõ hình thức suy nghĩ của Tống Vân Hồi, trả lời: "Vinh hạnh của tôi."
Bức mới nhất là tấm vừa chụp khi nãy, Tống Vân Hồi ngạc nhiên, "Đẹp hơn của tôi nữa."
Sau đó giương mắt nhìn Weibo đang lag.
Tống Vân Hồi duỗi tay qua lấy một quả quýt chậm rãi bóc vỏ, vừa ăn một múi thì điện thoại liền truyền đến âm thanh thông báo.
Âm thanh cậu rất quen thuộc, là âm báo chủ Weibo bạn follow cập nhật trạng thái.
Cậu nhét quả quýt vừa bóc vỏ vào tay Tần Thư, cầm điện thoại lên.
[Tần Thư V: Rất ngon (Ấn like) (Ảnh)]
Tống Vân Hồi không nhịn được mà cười thành tiếng.
Một câu ngắn gọn súc tích, nhưng cậu có thể tưởng tượng được người đang ngồi cạnh mình vừa rồi tìm kiếm icon ấn like trong một đống icon nhỏ nhặt kia có bao nhiêu khó khăn.
Ảnh đế Tần vinh hạnh được cậu ấn like cho một phát.
[??? Bị trộm tài khoản hãy gửi tín hiệu ét ô ét]
[Mới từ Trứng tổng bay qua đây, không ngờ tới lần thứ hai chịu đựng một phát chí mạng]
[Trứng tổng?]
[Hai cái bát! Ai! Là khứa nào! Tần tổng có bạn gái rồi ư?]
[Đừng hoảng loạn, là bạn, Trứng tổng nhà bên]
[Không phải hoảng loạn, là vui mừng, còn tưởng rằng Tần tổng sẽ cô đơn mãi chứ [Mẹ già rơi lệ.jpg]
[Tui cuối cùng cũng nhớ ra vì sao tui follow Trứng tổng rồi, đã quên khuấy mất chuyện Trứng tổng và Tần tổng follow nhau]
[(cp mới ra lò ròi bà con cô bác ơi)]
[Hu hu hu iem cũng muốn ăn hu hu hu hu, trứng trứng, cơm cơm, đói đói]
Tống Vân Hồi nhìn nhìn nửa ngày trời, cuối cùng cũng nhận ra Tần tổng lên tên thân mật mà fan hâm mộ gọi Tần Thư.
Cậu đơn giản nghĩ ngợi một lúc, phát hiện bản thân hình như không có fan hâm mộ, càng đừng nhắc đến tên thân mật, vì thế liền vứt sang một bên không nghĩ nữa.
Có lẽ vì bài Weibo này của Tần Thư, trong một thời gian ngắn ngủi như thế, lượt like của những bài share bình thường không có gì mới lạ của cậu bỗng nhiên tăng đột biến, điện thoại ting ting tang tang không ngừng.
Tắt thông báo, thế giới lúc này mới yên tĩnh lại.
Lại hàn huyên một hồi lâu, mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Tống Vân Hồi lại bóc vài quả quýt cho Tần Thư, tiễn anh về.
Đóng cửa lại, bước đến cửa phòng ngủ, Tống Vân Hồi lại dừng lại.
Rất có tinh thần, hoàn toàn không buồn ngủ chút đi.
Một lần nữa trở lại phòng khách, chậm rãi vùi mình vào sofa, cậu cầm điện thoại lên, muốn xem thử khu vực thành thị lân cận có nơi nào chơi vui không.
Vừa mở phần mềm du lịch nào đó ra, WeChat liền nhận được mấy tin nhắn.
Cậu xem tin nhắn của Tần Thư trước.
Anh hỏi cậu ngày mai có muốn ra ngoài dạo không, là thành phố láng giềng, nghe đâu có rất nhiều địa điểm du lịch.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều |||||
Đây còn không phải đi giày bata trong bụng cậu sao, quá đúng ý cậu luôn.
Tống Vân Hồi ngại gì mà không đồng ý ngay. Hai người lại tán gẫu một lúc, cuối cùng kết thúc bởi việc Cam Tử thức dậy bắt đầu làm ầm ĩ.
Sau khi tán gẫu cùng Tần Thư xong, Tống Vân Hồi lúc này mới lui ra kiểm tra mấy tin nhắn chưa đọc khác.
Là Bạch Lâm Hoa, cậu ta nói bây giờ đang ở thành phố B, hỏi cậu nếu có ở gần đó, ngày mai có thời gian gặp mặt một chút không, vẫn còn một vài việc muốn bàn bạc.
Tống Vân Hồi từ chối, cậu nói cậu cách thành phố B rất xa, không đi được.
Trước đó bọn họ từng hợp tác vài lần, dùng WeChat và điện thoại bàn bạc rất trót lọt, không cần làm những chuyện dư thừa khác.
Gõ xong một chữ cuối cùng, cậu giống như cuối cùng cũng nhớ tới gì đó, lại lần nữa lướt tin nhắn lên xem địa điểm Bạch Lâm Hoa gửi, tạm thời thoát khỏi giao diện cuộc trò chuyện với cậu ta và vào lại cuộc trò chuyện với Tần Thư tra một chút.
"......"
Vậy mà lại cùng một thành phố, sao lại khéo thế không biết.
Nhưng vấn đề này cũng không có gì lớn lao. Một thành phố to như thế, bọn họ lại không quen biết nhau, sao mà chạm mặt được.
Bạch Lâm Hoa tỏ vẻ tiếc nuối.
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Lại nhìn nhìn thời gian, tiếp tục nghĩ ngợi giờ giấc ngày mai thức dậy, Tống Vân Hồi cuối cùng cũng buông tha cho trận game trong tay, leo lên giường ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, lúc đồng hồ báo thức reo lên, Tống Vân Hồi liền trực tiếp vươn tay ấn tắt không chút do dự.
Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Người ngủ như chết trên giường ngay lập tức ngồi bật dậy.
Tùy ý mặc một cái áo vào, cậu bò dậy đi đánh răng rửa mặt, sau đó mặc áo khoác.
Tay đang định lấy chiếc áo khoác hay mặc thường ngày bỗng chốc khựng lại, sau đó đổi hướng, lấy chiếc hoodie màu hồng ra.
Lúc cậu ra khỏi cửa thì Tần Thư đã đứng đợi bên ngoài rồi.
Anh đứng bên cạnh xe, thân cao chân dài, ăn mặc không khác thường ngày lắm, duy chỉ có quần áo trên người là không giống.
Hoodie màu hồng rộng rãi, vậy mà lại tương đối ăn khớp với gương mặt băng sơn vạn năm không đổi kia.
Màu hồng quả nhiên rất hợp với anh trai ngầu lòi.
Tống Vân Hồi chạy bước nhỏ tới, cười tít mắt ngẩng đầu lên, hỏi: "Anh đẹp trai có thể ra ngoài đi chơi cùng nhau hong?"
Đôi con ngươi nhạt màu dưới ánh nắng mặt trời lại càng thêm rực rỡ.
Tần Thư mở cửa xe ra, phối hợp đáp: "Có thể, xin mời."
- ----
Thực tập tới đít ròi nên tốc độ ra chương hơi chậm chút, mí bạn đừng quên tui nhen, mãi iêuu