Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 197: Biến chứng tận thế (Mười một)


***

Nam Chu “Ờ” một tiếng.

Cậu không hoàn toàn hiểu lời tỏ tình của Giang Phảng, cho nên cậu phó mặc trái tim mình, biểu đạt “tôi biết rồi”, sau đó nói chuyện khác.

Giang Phảng:

– Cậu thì sao? Cậu nghĩ thế nào?

Thực ra Nam Chu không có ý gì, sự tò mò còn vượt quá dục vọng của cậu.

Hôm nay là ngày đầu tiên cậu quen Giang Phảng.

Ký ức trong não trống rỗng, nhưng cơ thể lại có ký ức độc lập.

Làn da cậu đang nghênh đón Giang Phảng động chạm.

Cơ thể cậu biết phải thực hiện tư thế nào thì nằm trong lòng Giang Phảng mới thoải mái hơn.

Hai chân cậu sẽ mềm nhũn ra vì Giang Phảng.

Cậu trở mình, nhìn thẳng vào mắt Giang Phảng, muốn nhìn anh kỹ hơn, giúp cậu giải thích câu hỏi này, hiểu được tại sao mình lại xảy ra thay đổi như vậy.

Vậy mà khi nhìn vào mắt Giang Phảng mấy giây, bờ vai Giang Phảng khẽ run, anh vươn tay che mắt Nam Chu lại.

Nam Chu: ?

Giang Phảng nhịn cười, áp mặt vào hõm vai cậu:

– Đừng nhìn tôi.

Nam Chu:

– Tại sao?

Giang Phảng:

– Cậu nhìn tôi như thế, tôi sẽ không nói được.

Nam Chu càng tò mò hơn.

Rõ ràng anh đã chạm vào những nơi bí ẩn nhất của mình, tại sao không dám nhìn vào mắt mình?

Rõ ràng anh không nói dối.

Nam Chu có thể cảm nhận được, phần nhỏ da mặt Giang Phảng áp vào cổ mình đang nóng dần lên.

Tổng hợp các nguyên tố chủ quan, Nam Chu bị che mắt cố gắng đưa ra một đáp án khách quan:

– Tôi cảm thấy rất lạ. Nhưng tôi muốn ở cạnh anh.

Sự thực trước mắt thì cậu đã rời khỏi trấn Vĩnh Vô.

Cho dù hành trình tiếp theo sẽ ở lại Vườn Địa Đàng hay đến một nơi khác, cậu đều cần có một người bầu bạn.

Giang Phảng hẳn là một người bạn hợp tiêu chuẩn sẽ không khiến cậu cảm thấy chán.

Có vẻ Giang Phảng rất thích đáp án này của Nam Chu.

Bởi vì hiếm khi anh mới phát tác bản tính trẻ con, vùi đầu vào hõm vai Nam Chu cọ mấy cái làm nũng như thế này, cọ đến mức trái tim Nam Chu hơi ngứa ngáy.

Ngay sau đó, Giang Phảng buông tay ra, khẽ chấm đầu mũi cậu:

– Như thế này rất tốt.

Anh hỏi Nam Chu:

– Ngày mai cậu muốn làm gì?

Sờ qua sờ lại khiến đầu óc Nam Chu chậm chạp, không theo kịp suy nghĩa của Giang Phảng:

– Ngày mai?

Giang Phảng:

– Đúng, ngày mai cậu muốn làm gì, chúng ta có thể cùng làm.

Nam Chu nghĩ:

– Đi dạo vòng quanh thị trấn. Nếu có gì vui thì ở, không có gì vui thì đi.

– Còn gì nữa?

– Còn… – Nam Chu nhìn bên ngoài cửa sổ – Bây giờ đang là mùa hè à?

Giang Phảng:

– Đang tháng sáu.

Nam Chu:

– Vẫn còn lâu mới đến mùa đông. Không phải vội.

Trong lòng Giang Phảng nảy ra suy nghĩ:

– Cậu muốn… ngắm tuyết rơi à?

Nam Chu gật đầu.

Ở trấn Vĩnh Vô, xuân hạ thu đông chỉ thay đổi trên nhiệt độ.

Ngoại trừ đêm trắng và trời quang, đến mưa trên trấn cũng ít ỏi, tựa hồ sợ nước mưa sẽ thấm ướt thế giới bằng giấy này.

Cậu chỉ nhìn thấy tuyết trong thơ.

Giang Phảng vui vẻ gật đầu:

– Được, tôi nhớ rồi.

Dứt lời, anh xoa thái dương Nam Chu, trở mình ngồi dậy.

Nam Chu chống nửa người lên trên:

– Anh định đi à?

– Không. – Giang Phảng trả lời. – Đi tắm.

Nam Chu nhắc nhở anh:

– Trước khi đến anh tắm rồi mà.



Mắt Giang Phảng di chuyển xuống dưới, cũng dẫn tầm mắt Nam Chu nhìn xuống bên dưới mạnh mẽ tràn sức sống còn chưa được giải quyết. Anh cười:

– Ngại quá, tôi muốn giải quyết.

Dẫu trong tình huống như vậy, nhưng tư thái của anh vẫn vô cùng ưu nhã.

Nam Chu vươn tay ra muốn thử:

– Tôi vừa mới học được chút kỹ năng, tôi có thể…

Giang Phảng vươn ngón tay ấn giữa trán cậu, khiến cho đầu óc còn chưa thôi gợn sóng của Nam Chu run rẩy.

Giang Phảng:

– Không cần.

Nam Chu:

– Tại sao?

Giang Phảng không nhiều lời, chỉ quỳ một chân lên giường, vừa lịch lãm vừa kiềm chế hôn lên mu bàn tay Nam Chu.

Gương mặt tươi cười dịu dàng như nước, che giấu vô số suy nghĩ cuồng loạn dơ bẩn trong tận xương tủy anh.

Anh lo mình không thể khống chế, vừa bắt đầu đã vào luôn đề chính sẽ khiến Nam Chu sợ.

Hiện tại mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi.

Tiếng nước tí tách vọng ra từ phòng tắm, Nam Chu đang nằm trên giường vươn tay sờ soạng giấy nhớ và bút trên tủ đầu giường, lặng lẽ đi đến trước cửa phòng tắm, ngồi trên thảm trải.

Đây là góc chết của đèn và trăng.

Ánh đèn nhợt nhạt gần như không có.

Cũng may Nam Chu là quái vật sinh ra từ ánh sáng, bởi vậy, cậu có thể hoạt động bình thường trong tối.

Cậu cúi đầu, thành thạo ghi chép chuyện xảy ra một ngày hôm nay của mình trong đêm tối.

Thú vui này cậu nghĩ ra trong những ngày tháng dài đằng đẵng lặp đi lặp lại ở trấn Vĩnh Vô, mục đích nhắc nhở bản thân mỗi ngày ít nhất phải làm một chuyện khác ngày hôm trước.

Đến một nơi xa lạ thế này, cậu phải tiếp tục thói quen cũ, tiện bề điều chỉnh tư duy.

Ghi lại chuyện xảy ra trên tàu điện, cùng với chi tiết bản đồ địa hình của Vườn Địa Đàng xong xuôi, Nam Chu giở sang trang khác, bắt đầu viết về con người hôm nay cậu mới gặp.

“Hôm nay, mình gặp một con người tên Giang Phảng.”

“Anh ấy xoa đầu mình, cũng sờ các bộ phận sinh dục của mình. Trước đây mình cũng đã từng sờ mình nhưng chưa từng thoải mái như vậy. Mình cho rằng…”

Viết đến đây, Nam Chu hơi dừng bút, suy nghĩ một hồi, gạch ba chữ “mình cho rằng” đi, thêm bốn chữ “vô cùng thoải mái” vào.

Cậu còn gạch riêng cho bốn chữ ấy hai gạch dưới chân, thể hiện nhấn mạnh.

Sau khi nghiêm túc miêu tả cảm giác của bản thân, Nam Chu tiếp tục lạnh mặt, từng bước bổ sung “Nhật ký sử dụng Giang Phảng”: “Thời gian…”

Cậu nhìn đồng hồ, ghi lại: “Một giờ năm phút…”

“Anh ấy rất nhẫn nại. Nhẫn nại đến mức mình cũng không biết vì sao.”

“Mình có muôn vàn câu hỏi vì sao.”

“Vì sao mình xuất hiện ở nơi này? Vì sao mình lại gặp anh ấy? Vì sao mình đột ngột rời khỏi trấn Vĩnh Vô? Vì sao xúc cảm xuất hiện khi anh ấy chạm vào mình hoàn toàn khác như khi mình tự làm? “

“Trong và ngoài cơ thể mình vẫn còn tồn tại rất nhiều bí mật cần khám phá. Nếu anh ấy đã cảm thấy hứng thú với mình, muốn nghiên cứu mình, vậy thì cùng nhau nghiên cứu cũng không tệ.”

Khi Giang Phảng mang theo hơi nước lạnh băng mở cửa bước ra, anh chạm vào ánh mắt Nam Chu đang ngồi bên cánh cửa.

Nam Chu cất giấy bút đi, dáng vẻ thản nhiên như vốn dĩ mình nên ngồi ở đây.

Giang Phảng nhìn ga giường lộn xộn, tò mò hỏi:

– Cậu vẫn chưa ngủ à?

Nam Chu cất tập giấy nhớ vào túi áo, ngước mắt nhìn anh, cho anh một đáp án đơn giản:

– Anh không sợ à?

Giang Phảng sững người, trái tim đang yên ổn của anh lập tức đập thình thịch loạn nhịp.

Nam Chu không phát hiện chỉ một câu nói của mình thôi cũng dễ dàng chạm vào đáy lòng anh.

Vì thế cậu làm những chuyện mình nên làm. Cậu quay lưng với Giang Phảng, tự cởi áo khoác gió cho mình, sau đó đến khuy áo sơ mi, để lộ da thịt và đường cong xinh đẹp trước mắt anh.

Ngọn đèn trong phòng tắm làm nguồn sáng tổng trong phòng, dát lên da dẻ cậu một lớp ánh sáng vàng mỏng manh.

Những vết sẹo ngang dọc, chia cắt cơ thể hoàn mỹ xinh đẹp của Nam Chu.

Vẻ đẹp rạn nứt này đâm vào mắt Giang Phảng khiến nó đau đớn, cũng khiến tim anh đập tăng tốc, không thể tự kiềm chế.

Anh tắt đèn, nằm lên chiếc giường cùng với Nam Chu trong bóng tối.

Do cơ thể mệt mỏi, Nam Chu nhanh chóng thiếp đi.

Trong bóng đêm, Giang Phảng lặng lẽ nhìn ngắm Nam Chu.

Cậu sẽ ngoan ngoãn chờ đợi chỉ vì một câu nói dối của anh, sẽ theo anh đến bất cứ nơi nào.

Dẫu cho bắt đầu một lần nữa, cậu vẫn sẽ dụ dỗ trái tim anh rung động bằng các chi tiết vô cùng nhỏ bé.

“Em thực sự không hiểu tình cảm sao?”

Ngón tay Giang Phảng vân vê thùy tai Nam Chu, nhỏ giọng cười”

“Anh lại cảm thấy em giảo hoạt hơn anh nhiều.”

***

Phía bên kia, Nguyên Minh Thanh kéo lê cơ thể mệt mỏi trở về ký túc.

Những công nhân khác đã rời khỏi xưởng từ lâu, nhưng tổ trưởng bắt mình Nguyên Minh Thanh ở lại, lấy lý do là anh ta mới đến, không thành thạo máy móc cho nên phải bồi dưỡng ngoài giờ cho anh ta.

… Phân chó.

Có mà thấy hôm nay anh ta không làm đủ công ấy.

Chờ khi anh ta trở về, ký túc đã tắt đèn.

Nguyên Minh Thanh lảo đảo đi ngang qua một dãy khung giường sắt, đi thẳng tới cạnh giường Đường Tống, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sắt không bằng phẳng. Thở hồng hộc trong không gian ngập mùi mồ hôi chân và hôi nách.

Mặt anh ta chết lặng, một tay khoát bên giường siết chặt rồi buông lỏng ra.



Một lát sau, anh ta nện mạnh xuống bàn.

Thật nhục nhã.

Anh ta gây ra tiếng động lớn khiến những công nhân vừa mới ngủ vô cùng khó chịu, xung quanh liên tiếp vang lên tiếng chậc lưỡi.

Trong bóng tối, bàn tay siết chặt của Nguyên Minh Thanh được một bàn tay khác nắm lấy.

Giọng nói cố đè thấp của Đường Tống vang lên:

– Nổi điên đủ chưa? Có ý nghĩa gì ư?

Đường Tống giúp anh ta xoa các khớp ngón tay cứng đờ, rồi vươn tay đẩy anh ta ra, nói vẻ ghét bỏ:

– Lau mồ hôi đi, hôi chết đi được.

Nguyên Minh Thanh nghe hiểu được, cảm xúc dần ổn định. Anh ta rút một tờ giấy chất liệu thấp ở sau ghế, vùi cả mặt vào trong, nói giọng ồm ồm:

– … Có thông tin gì chưa?

Lúc Nguyên Minh Thanh và Đường Tống tiến hành cuộc đối thoại nho nhỏ, trong phòng phát sóng, cả trăm nghìn dòng số liệu đang theo dõi từng cử động của bọn họ.

Nhất định đừng nói ra lời không nên nói.

Đây chính là mộng cảnh của Giang Phảng, là không gian trống rỗng giả dối.

Lập Phương Chu lợi dụng thời cơ, ngay khi bước vào PVP và được ghép với Adam, lập tức tạo bug kẹt.

Thậm chí thao tác tinh vi ấy đã lừa được tất cả mọi người.

Khi bọn họ phát hiện ra camera không thể khống chế, bọn họ còn tưởng rằng đơn vị quản lý camera xảy ra vấn đề gì.

Sau một hồi thao tác, chờ đến lúc bọn họ phát hiện xuất hiện vấn đề ở đâu thì số liệu của tất cả người phụ trách đều rối loạn, huyết áp dâng cao.

Lần đầu tiên hệ thống nếm mùi bị phó bản bên ngoài tấn công.

Nhưng sức mạnh tự nhiên không rõ nguồn gốc này không thể dùng số liệu để sửa chữa và chi phối.

Hài hước hơn, người đưa Lập Phương Chu đến phó bản cấp thấp để bọn họ tiếp xúc với sức mạnh thần bí kia, chính là bản thân nhà sản xuất.

Dưới hoàn cảnh bất lực, tổ số liệu hậu trường chỉ có thể cố gắng hết sức phân tích và tấn công giáng đầu kỳ dị, trước mắt vẫn chưa tìm được đầu mối xử lý.

Nói cách khác, nhà sản xuất trò chơi chỉ có thể mở to mắt làm khán giả, không thể can thiệp vào.

Cũng may từ khi phát sóng đến bây giờ, biểu hiện của Adam vẫn có thể coi như bình thường.

Bình thường đến mức ngay cả khán giả đều cho rằng đây chỉ là một màn PVP căng thẳng kích thích.

Trong mắt khán giả, Lập Phương Chu đang chiếm thế thượng phong, nhưng biểu hiện quá mức lơ là cảnh giác. Đêm đầu tiên bước đến một nơi xa lạ chỉ hồn nhiên ăn uống, còn chia phòng ngủ với đồng đội.

Lỡ như có người bỏ thuốc độc vào đồ ăn thì sao?

Lỡ như có kẻ tâm thần nào tấn công thì sao?

Bọn họ chẳng cảnh giác chút nào ư?

Đáng hận nhất vẫn là ê-kíp chương trình, sau khi Giang Phảng vào phòng Nam Chu thì dừng phát sóng trực tiếp, chỉ để cho bọn họ thấy màn hình đen sì.

Có thứ gì bọn họ không thể nhìn thấy ư?

Phía bên Adam, tuy rằng ngay từ đầu đã ở thế hạ phong, Đường Tống còn gãy một chân, bị khán giả cười nhạo một phen, nhưng dù sao bọn họ cũng đã thành công ghép đội và tránh xa trung tâm gió lốc.

Không đủ năng lực nên tạm thời né tránh mũi nhọn cũng là một cách chơi, không chê vào đâu được.

Khán giả xem rất hứng thú, nhao nhao phân tích, mỗi người một ý kiến riêng mà không hay biết bấy giờ ê-kíp chương trình như đang đi trên lớp băng mỏng, như đang bị chĩa mũi dùi sau lưng.

Bầu không khí nghẹt thở kéo dài cả mấy giờ đồng hồ, tất cả nhân viên trong ê-kíp đều nhìn thấy Đường Tống vẫy tay với không khí.

Đây vốn dĩ là tư thế bọn họ đã hẹn trước với nhau để xua camera tạm thời rời khỏi, tiện bề cho Adam tiến hành giao lưu.

Mã Tiểu Bùi và Tào Thụ Quang đã từng dùng, Adam cũng từng dùng không dưới một lần.

Trước đó không ai cảm thấy điều này có vấn đề gì.

Sau khi Đường Tống làm động tác nhỏ này, toàn bộ những nhân viên trong phòng phát sóng chấn động như sét đánh.

Những luồng số liệu vốn dĩ cố định, lúc này rối loạn tập thể.

Giờ đây bọn họ chỉ có thể đứng yên, không thể hành động.

Bởi bọn họ biết bản thân chẳng thể làm được gì, ê-kíp chương trình chỉ ôm chút hi vọng cuối cùng chờ đợi Adam có thể thông minh hơn một chút.

Đáng tiếc, Adam không phải Thượng Đế.

Bọn họ không có góc nhìn của ngài.

Sau khi xác nhận mình đã cho camera đủ thời gian để rút đi, Đường Tống dựa vào gối đầu, nói thẳng vào vấn đề chính:

– Những NPC kia về sớm hơn anh. Cho nên tôi đã nghe được một số chuyện bọn họ nói…

Phòng phát sóng im lặng như cái chết.

… Mẹ kiếp, có khác nào mở miệng ra là chết không?

Khu bình luận trước nay vẫn duy trì mức độ kín màn hình 24/24 xuất hiện khoảng trắng dài nhất từ khi bắt đầu phát sóng trò chơi đến giờ.

Khoảng trắng nghẹt thở trôi qua, vô vàn dấu chấm hỏi bật ra che kín màn hình.

Thanh gươm Damocles treo trên đầu bấy lâu đã rơi xuống từ lúc nào không hay.

Có người đưa ra nghi vấn đầu tiên:

“Chuyện gì thế này? NPC nào?

“Tại sao Adam lại biết những người kia là NPC?”

“Lẽ nào Adam đã khôi phục ký ức rồi?”

Đạo diễn đờ đẫn nhìn vào Đường Tống và Nguyên Minh Thanh đang chuyên tâm thảo luận nghiên cứu phó bản này.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu khiến ông ta vã mồ hôi lạnh.

Có lẽ thế cục Lập Phương Chu tỉ mỉ dàn dựng không chỉ muốn mỗi Adam chết.

Hết chương 197

 

------oOo------