Vị ngọt của kẹo mật lan tỏa trong khoang miệng, suýt chút nữa khiến hắn ngân nga hát.
May quá may quá, lão… Khụ khụ khụ, trước khi Thái Tôn nghị thân với nhà họ Đậu, bệ hạ rất coi trọng tiểu nữ nhi nhà hắn, may mà sau đó hoàng hậu nương nương lại coi trọng nữ nhi nhà họ Đậu, Đậu thừa tướng cũng vui vẻ đồng ý.
Binh Bộ Thượng Thư nhìn về phía Đậu thừa tướng: Cảm ơn! Cảm ơn ngài! Người tốt sẽ được bình an!
Thái thường tự khanh giống như không có hứng thú với phong ba bão táp bên ngoài, đứng im tại chỗ, khẽ nhắm mắt lại, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Trên thực tế, lỗ tai lại vểnh lên, trái tim đập như trống đánh--
Nhanh lên! Hứa Yên Miểu ngươi mau lên chút đi! Ngươi không được thì để ta! Tay cầm thần khí, kể một câu chuyện phong lưu của hoàng gia mà cũng lề mề chậm chạp! Sau đó thì sao? Sau đó thì sao! Thái Tôn nói nhất định phải cưới nàng, sau đó thì sao! Vậy rốt cuộc Tần quý nhân vào cung như thế nào?
[A!]
Trên mặt bá quan văn võ trong nháy mắt đều rạng rỡ.
Tới rồi tới rồi!
Hứa Yên Miểu từ trong tay áo lấy ra nửa cái bánh bao hấp còn lại, đầu ngón tay cảm nhận được độ ấm nóng của vỏ bánh, cảm giác hơi dầu mỡ khiến hắn không khỏi nuốt nước miếng.
[Ta thật ngu ngốc! Lão hoàng đế không có ở đây, ta vừa lúc có thể tranh thủ ăn vụng! Đói c.h.ế.t mất thôi! Đều tại Thái thường tự khanh, đột nhiên chạy đến tìm ta nói chuyện, ta còn chưa kịp ăn xong.]
[A ô--]
[Hu hu hu, bánh bao hấp của tiệm này thật sự là ngon quá đi mất, nguội rồi mà vẫn ngon như vậy.]
Giống như là đột nhiên có một đôi tay, bóp chặt lấy cổ họng của bọn họ--
Bá quan văn võ: “…”
Sau… Đó… Thì… Sao!
Ngươi nói nốt phần sau rồi hãy ăn cũng được mà!
Thái thường tự khanh nghẹn họng, bị sặc nước miếng: “Khụ khụ khụ khụ!”
“!!!”
Hứa Yên Miểu đột ngột ngẩng đầu, vội vàng nuốt xuống miếng bánh bao hấp thơm ngon trong miệng, cũng không quan tâm vỏ bánh bị dầu mỡ nữa, nhanh chóng nhét nó vào trong tay áo, cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh.
[Lão hoàng đế trở về rồi?!]
Đồng thời, tay khẽ vuốt ve tay áo của mình, xác định không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Thái thường tự khanh: “!!!” Lập tức ngừng ho khan.
Đậu thừa tướng: “!!!” Lập tức cố gắng nặn ra nụ cười.
Binh Bộ Thượng Thư: “Hít hà--” Quá sốt ruột nhét kẹo vào miệng nên cắn trúng lưỡi.
Những vị quan viên đang ngẩn ngơ cũng vội vàng im lặng, thu liễm thần sắc.
Rất lâu sau, không có chút động tĩnh nào.
Có người to gan ngẩng đầu nhìn lên, phía trên nào có bóng dáng hoàng đế.
“…”
Hứa Yên Miểu nghiêng đầu, liền nhìn thấy vị quan viên vừa rồi còn khóc lóc thảm thiết kia đang nhìn hắn bằng ánh mắt như gặp quỷ.
“Ngươi——” Giả truyền thánh chỉ?
Hứa Yên Miểu mờ mịt: “Hả?”
Vị quan viên kia: “…”
À, quên mất, người này căn bản không biết tâm tư của mình có thể bị triều thần nghe thấy.
Hắn u oán nhìn Hứa Yên Miểu một cái.
Ngươi nói thoải mái trong lòng thì thôi, còn chúng ta, những người bị ép nghe ngươi tự biên tự diễn, chỉ thiếu nước về nhà chuẩn bị một cỗ quan tài rồi.
Những chuyện này là chuyện chúng ta có thể nghe sao!