Tác giả: Thuỵ Thần Tái Thế
Ánh mắt A Đống sáng lên.
Cậu vô cùng tò mò với căn cứ nhân loại, thứ vốn dĩ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết giả tưởng. Trên thực tế hiện giờ toàn bộ thế giới đối với cậu mà nói đều xa lạ —— ngoại trừ khu ô nhiễm 0001, cậu thật ra rất quen thuộc nơi đó.
Rốt cuộc, khoảng cách từ Đại Băng Hoại đến nay đã một trăm năm.
Những người cùng vật quen thuộc đều đã không còn, nghĩ đến đến sự thật này, trong lòng A Đống khó tránh khỏi xuất hiện vài phần cô đơn.
Đường Ý nhận thấy cảm xúc cậu có chút không đúng, giống như cả thân mèo đột nhiên mất tinh thần, liền hỏi: “Không muốn đi?”
A Đống tinh thần chấn động, đương nhiên muốn đi!
Cậu cũng không phải là loại tính cách u buồn thích chìm đắm trong quá khứ, bằng không khi thân thể biến thành một vật khó có thể hình dung như vậy, cậu đã sớm buồn bực mà chết.
Ngày hôm qua cậu có một mình đi dạo phố một vòng, bởi vì khoảng cách đi bộ có hạn nên không thể đi đến quá nhiều địa phương, hôm nay vừa lúc có cơ hội, sao có thể bỏ lỡ được?
Vì thế A Đống meo một tiếng, tự giác nhảy lên tay Đường Ý, ngẩng đầu nhìn thanh niên tuấn mỹ.
Đường Ý cảm thụ được quả cầu ấm áp trong lòng bàn tay, ánh mắt khẽ nhúc nhích, khóe môi giương lên: “Vậy đi thôi.”
Trước khi đi, hắn đeo một chiếc vòng kim loại to bằng ngón trỏ* lên cổ A Đống. Thấy vật nhỏ ngẩng đầu nhìn mình, trong mắt tựa hồ có vẻ hoang mang, hắn liền thuận miệng giải thích: “Đây là máy định vị, nếu ngươi đi lạc, nó có thể giúp ta tìm được ngươi.” (đúng là ngón trỏ đấy)
A Đống bừng tỉnh, meo meo hai tiếng tỏ vẻ lý giải, chỉ là cảm thấy lần sau đeo ở trên chân được rồi, đeo trên cổ kỳ thật cũng không có thoải mái lắm.
Cậu cũng không biết bên trong chiếc vòng kim loại này ẩn giấu kết cấu bí mật nào, càng không biết chỉ cần Đường Ý ấn công tắc, những lưỡi dao được khảm tầng tầng lớp lớp trong đó sẽ bắn ra toàn bộ, trong nháy mắt cắt xuống đầu cậu.
Đường Ý đương nhiên nghe không hiểu tiếng mèo, huống chi A Đống nói còn không phải tiếng mèo thật sự. Hắn nhìn bộ dáng vật nhỏ không chút nghi ngờ, trong lòng xẹt qua một tia quái dị.
Vật ô nhiễm ngu như vậy, làm sao sống được đến bây giờ? (=))))))))
*****
Ngoài cửa đã có một chiếc xe chờ sẵn bên đường.
Thủ vệ binh chờ ở một bên, rõ ràng đã chờ rất sốt ruột nhưng lại không dám gọi điện thoại thúc giục Đường Ý. Nhìn thấy hắn đi ra, đang muốn thở phào một hơi, lại thấy được từ trong túi áo ngoài của hắn có một đầu mèo con thò ra, ánh mắt tức khắc trở nên quỷ dị.
Buổi sáng vẫn còn hơi se lạnh, A Đống nắm lấy mép túi quấn chặt mình một chút, không cho một chút gió lạnh tiến vào.
Thủ vệ binh: “......”
Thủ vệ binh nghĩ thầm mình còn đang nằm mơ sao? Tên sát thần như Đường Ý mà cũng nuôi thú cưng??
Đường Ý liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Thủ vệ binh vội vàng thu hồi tầm mắt, nhanh chóng lắc lắc đầu, mở cửa xe ra: “Mời lên xe.”
Đường Ý mang theo A Đống ngồi vào trong xe, mười lăm phút sau, bọn họ đã đến trung tâm kiểm soát sự cố ô nhiễm ở một góc của căn cứ.
Những người bệnh đột nhiên hôn mê lúc trước bị đưa vào đây để khống chế, bởi vì chỉ số ô nhiễm không ngừng tăng lên nên đã phát động biện pháp phòng vệ cấp 1, người không liên quan không được đi vào.
Trong đó mặc dù không bao gồm Đường Ý, nhưng lại bao gồm mèo của Đường Ý.
Nhân viên công tác mới tới nghé con mới sinh không sợ cọp, to gan ngăn Đường Ý lại: “Làm phiền ngài để thú cưng ở bên ngoài.”
Đường Ý: “......”
Đường Ý: “Tránh ra, đừng lãng phí thời gian của ta.”
Nhân viên công tác hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt đồng nghiệp đang liều mạng nhìn mình, theo lý cố gắng nói: “Theo biện pháp phòng vệ cấp 1 của căn cứ, trung tâm kiểm soát phải tiến hành hạn chế xuất nhập, hy vọng ngài có thể phối hợp.”
Trong mắt Đường Ý hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Nhân viên công tác không khỏi kinh hãi, nhưng vẫn căng da đầu tiếp tục khuyên nhủ: “Kỳ thật đây cũng là muốn tốt cho thú cưng của ngài, vạn nhất xảy ra sự cố phóng xạ ô nhiễm, động vật họ mèo càng dễ bị ảnh hưởng, không bằng để nó ở nơi an toàn......”
“Không cần.” Đường Ý lập tức tiến lên phía trước.
Nhân viên công tác vội vàng ngăn đón, đồng nghiệp thấy tình thế không ổn, đang muốn kêu hắn đừng xen vào việc người khác, lại có một âm thanh khác xen vào.
“Đây không phải Đường tiên sinh sao? Thật trùng hợp.”
Từ Viện buộc tóc đuôi ngựa tản bước đi tới, ngạc nhiên nhìn bầu không khí kỳ quái giữa mấy người, hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhân viên công tác vội vàng giải thích tình huống một lần.
Từ Viện nhìn Đường Ý, mày liễu hơi nhăn lại: “Đường tiên sinh, biện pháp phòng vệ của trung tâm kiểm soát là để đảm bảo đảm an toàn lớn nhất cho người dân căn cứ. Đây cũng là quy định trưởng quan tự mình đặt ra lúc trước, vẫn là không nên vi phạm thì hơn?”
Đường Ý: “......”
Từ Viện: “Ngươi đem tiểu khả ái này vào, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến công việc của mọi người, huống chi hương vị trong trung tâm kiểm soát này không tính dễ ngửi, nó chưa chắc sẽ thích đâu?”
Nghe đến đó, ánh mắt Đường Ý rốt cuộc biến hóa, nhưng không phải bởi vì lời nói của Từ Viện, mà bởi vì hắn cảm nhận được động tĩnh truyền ra từ trong túi.
A Đống có vẻ nghe hiểu bọn họ cãi nhau, cho rằng mình không nên làm người tốt bụng khó xử, vì thế chủ động bò ra khỏi túi Đường Ý, hai ba bước nhảy xuống mặt đất.
“Meo ~”
Cậu quay đầu lại nhẹ nhàng kêu to với Đường Ý, tỏ vẻ mình ở đây là được, không cần đi vào.
Từ Viện cười nói: “Tiểu khả ái thật hiểu chuyện.”
Đường Ý trầm mặc một lát, rốt cuộc không có tiếp tục kiên trì muốn mang A Đống vào nữa, chỉ là nghiêm túc dặn dò cậu: “Ngươi đừng có chạy loạn khắp nơi, phải ngoan ngoãn. Nếu như không ngoan, sẽ khiến ngươi răng rắc.”
A Đống:?
A Đống có chút mờ mịt, nghĩ thầm răng rắc là ý gì? Khoảng cách ngôn ngữ sau một trăm năm quả nhiên vẫn tồn tại, xem ra việc học tập còn gánh nặng đường xa.
Còn những người xung quanh nghe thấy lời này không khỏi hiện lên thần sắc khác nhau. Có người đồng tình với A Đống, cũng có người thắc mắc liệu Đường Ý có tự mình khai đao không, chỉ có Từ Viện nhìn chiếc vòng đeo trên cổ mèo con, lộ ra biểu tình suy tư.
Đường Ý đi vào.
A Đống lưu lại bên ngoài đại sảnh, dựa vào cửa kính chán chết mà phơi nắng.
Nhân viên công tác khi rảnh rỗi sẽ đến chơi với cậu một lúc, nhưng bởi vì A Đống không phải một con mèo thật sự, đối với mấy trò chọc mèo của bọn họ không cảm thấy hứng thú, vì thế dần dần ngủ gật.
Thẳng đến không biết qua bao lâu, lại có người mở cửa lần nữa.
“Đi chậm một chút.” Một âm thanh trong sáng của thiếu niên cất lên, “Cẩn thận kẻo ngã.”
Đáp lại hắn là một giọng nói khác càng nhỏ tuổi hơn, nghe như cậu bé năm sáu tuổi: “Sẽ không ngã đâu! Mẹ ơi con tới rồi!”
A Đống mở một con mắt.
Đầu tiên cậu nhìn thấy thiếu niên kia.
Khuôn mặt thanh tú, tóc đen hỗn độn, mặc quần áo mặc dù có chút cũ nát, nhưng ánh mắt lại thành thục vượt qua độ tuổi của hắn.
Cậu nhóc quả thật không lớn, thân mình có chút gầy yếu, ánh mắt lại sáng long lanh, tựa hồ gấp không chờ nổi.
Khi nhân viên công tác tỏ vẻ tạm thời không thể thăm người bệnh, ánh sáng trong cặp mắt kia lập tức ảm đạm xuống, ngay sau đó xuất hiện khó hiểu cùng ủy khuất mãnh liệt, thậm chí còn che kín sương mù ướt át.
“Vì sao? Cháu muốn đi thăm mẹ!”
“Các chú đừng ngăn cháu, cháu chỉ nhìn một cái thôi!”
Nhân viên công tác có chút bất đắc dĩ, mặc dù hắn đã giải thích vài lần nhưng cậu nhóc nghe không vào, hắn đành phải nói với thiếu niên: “Đây là quy định, không có cách nào, mấy đứa vẫn nên về trước đi.”
Thiếu niên do dự trong chốc lát, vẫn hỏi: “Tình huống...... Tình huống có nghiêm trọng không?”
Nhân viên công tác: “Tạm thời còn chưa rõ ràng, nhưng đã có bác sĩ tốt nhất của Dạ Lam Thành chúng ta đi vào trị liệu cho mẹ các cậu, tin là rất nhanh sẽ có tin tức tốt.“. Kiếm Hiệp Hay
Thiếu niên nghiêm túc nói cảm ơn, kéo tay cậu nhóc: “Ngải Vân, chúng ta đi.”
“Không đi! Em phải nhìn thấy mẹ mới đi!” Cậu nhóc vùng ra khỏi tay hắn, ngồi dưới đất khóc lên, “Tôi muốn mẹ! Tôi muốn thấy mẹ! Các người không cho tôi vào gặp mẹ, các người đều là người xấu!!!”
Nhân viên công tác vội vàng lên tiếng an ủi nhưng cũng vô ích. Đứa nhóc tên là Ngải Vân hiển nhiên vô cùng bướng bỉnh, không cho nó đi vào, nó liền ăn vạ không đi.
Thiếu niên nghiêm mặt: “Em còn bướng nữa, bọn họ sẽ không muốn chữa bệnh cho mẹ nữa đâu.”
Ngải Vân ngơ ngác nhìn anh trai mình.
Thiếu niên tiếp tục mặt vô biểu tình nói: “Nếu bọn họ không chữa bệnh cho mẹ nữa, mẹ có khả năng sẽ chết đi. Em biết đây nghĩa là gì không? Nếu mẹ chết đi, em sẽ không được gặp lại mẹ nữa.”
Ngải Vân như bị lời nói này dọa rồi, sau khi phục hồi tinh thần lại càng khóc lớn hơn, có thể nói là kinh thiên động địa, thậm chí ngay cả người trong phòng thí nghiệm cùng thủ vệ binh bên ngoài cũng bị hấp dẫn đi tới.
Thiếu niên: “......”
Nhân viên công tác tiếp tục trấn an, lại dùng các loại đồ ăn vặt dụ dỗ, rốt cuộc thành công khiến cậu nhóc ngừng lại, chỉ là vành mắt vẫn đỏ như cũ, nước mắt vẫn tèm lem trên mặt.
Thiếu niên hướng nhân viên công tác bày tỏ xin lỗi cùng cảm ơn, cũng nói: “Ngày mai bọn cháu lại đến, nếu có tin tức mới, cũng hy vọng có thể cho bọn cháu biết trước.”
Nhân viên công tác: “Không thành vấn đề.”
Thiếu niên lại lần nữa nói lời cảm ơn, sau đó nắm tay Ngải Vân rời đi.
Vừa định ra khỏi cửa lớn trung tâm kiểm soát, hắn đột nhiên nhìn thấy A Đống ở cách đó không xa đang hoạt động tứ chi, thần sắc khẽ biến.
Ngay sau đó hắn nghe thấy Ngải Vân kêu lên: “Miêu miêu!”
Ánh mắt cậu nhóc sáng lên, tựa hồ rất vui mừng, túm cánh tay thiếu niên nói: “Anh ơi, là miêu miêu!”
Thiếu niên: “Có thể chỉ là trông giống thôi...... Ngải Vân, mau quay lại!”
Tiếng nói hắn chợt cất cao, tựa hồ ẩn chứa sự hoảng loạn đến cực điểm. Hắn muốn giữ chặt em trai mình nhưng lại không bắt được, cậu nhóc động tác càng nhanh hơn, ba bước đã bổ nhào đến trước mặt A Đống, đôi tay nhấc con mèo hoa văn màu xám lên.
“Miêu miêu!” Nhóc cười đến mi mắt cong cong.
A Đống bị nhóc nâng lên tỏ vẻ mộng bức.
Cậu nhóc ôm A Đống vào trong ngực, từ túi quần lấy ra mấy trái cây nhỏ màu đỏ, đưa tới bên miệng mèo con: “Cho mày ăn, đây là thứ mày thích ăn nhất!”
A Đống nghĩ mình dù sao cũng là mèo có chủ, vì thế muốn giãy giụa một chút, kết quả đột nhiên ngửi thấy mùi hương quen thuộc nào đó, nghi hoặc dừng lại động tác.
A Vân thấy thế càng cao hứng: “Anh, thật sự là miêu miêu của chúng ta!”
Nói xong liền muốn mang A Đống rời đi.
Cùng lúc đó, trên đài kiểm soát khu cách ly số 5 bên trong trung tâm, Đường Ý đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mày hơi hơi nhăn lại.
Tất cả nhân viên công tác đều thay đổi sắc mặt, tưởng làm chỗ nào không đúng, có chút nơm nớp lo sợ.
Đường Ý lại không để ý tới bọn họ, nhìn chằm chằm vào hình ảnh hiển thị trên màn hình đồng hồ —— đó là gương mặt của một thằng nhóc, càng lúc càng gần, cơ hồ sắp dán lên trên màn hình.
Hắn lựa chọn bật âm thanh.
Tức khắc giọng nói vui sướng của đứa nhóc vang lên, vang vọng trong khắp căn phòng: “Miêu miêu, chúng ta về nhà đi!”
Đường Ý: “......”