Vật Thay Thế

Chương 18


Chú Trần định lái xe đi, nhưng không ngờ, ông chủ đi rồi lại đột nhiên quay trở lại trong xe. Chú Trần dừng lại, nhìn vào kính nói với anh: “Văn Tổng, ngài không nghỉ ngơi sao?”

Văn Liễm dập điếu thuốc vào trong gạt tàn nói: “Ra vườn viên bên bờ sông đi.”

Chú Trần sửng sốt, “Vườn hoa bên hồ còn chưa quét dọn, ngài không thể nghỉ ngơi ở bên đó.”

“Lái xe.”

Chú Trần nắm chặt vô lăng, nhìn thoáng qua biệt thự, thở dài, khởi động xe, vừa lái xe vừa nói: “Ít nhất để Trương Mai quét dọn một chút, trải ga đệm mới ra rồi hãy nghỉ ngơi.”

Văn Liễm không đáp.

Anh nhắm mắt lại dưỡng thần.

Xe chạy được một lúc, Văn Liễm trầm giọng nói: “Chú Trần, sau này chú hãy đến nhà họ Văn giúp đỡ đi, mấy năm nay sức khỏe của Văn Tụng Tiên không được tốt, chú cố gắng đừng để ông ấy tự lái xe đi ra ngoài. Chú sang bên đó chăm sóc ông ấy một chút.”

Lòng bàn tay chú Trần phát lạnh, “Ngài nói cái gì vậy?”

Sau đó, chú ấy cũng phản ứng lại, nắm chặt tay lái nhận ra rằng mình đã bị đuổi đi. Chú Trần khẽ thở dài, nhận lệnh nói: “Được.” 

Rất nhanh đã đến vườn hoa bên hồ.

Điện thoại di động của Văn Liễm vang lên, là Lý Tòng gọi đến, sau khi đưa Hạ Tình đến đoàn kịch, anh ta trở lại công ty, sau đó gọi điện đến đây. Anh ta ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ông chủ, gọi người phái đi tìm trở về sao?”

Tìm kiếm như thế nào khi mà người của họ đều bị người của ông Văn ngăn chặn lại.

Hai bên còn suýt đánh nhau.

Văn Liễm mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Rút đi.”

Thư ký Lý thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Được, tôi sẽ thu xếp ngay.”

Cúp điện thoại.

Xe cũng đã đến vườn hoa bên hồ, đây là tầng Đại Bình, căn hộ của Văn Liễm ở tầng mười tám, chú Trần định đi theo anh, sau khi vào cửa, chú Trần vội vàng quét dọn.

Văn Liễm cởi cúc cổ áo, nhìn đồ đạc phủ đầy bụi, chợt nhìn về phía ban công.

Ban công trống không.

Mà chỗ ban công lầu hai của biệt thự, cô thường xuyên mặc đồ múa đứng trên ban công nhìn anh đi ra ngoài. Văn Liễm nghiến răng nghiến lợi, nhấc điện thoại di động gọi cho Lý Tòng.

Thư ký Lý ấn nút nghe.

Văn Liễm: “Không rút lui nữa, tìm, tiếp tục tìm cho tôi.”

Dù có chia tay, cô cũng phải đối mặt với anh.

Thư ký Lý sửng sốt một lúc lâu.

Anh ta nói, “Vâng ạ.”

Ven theo bờ biển là Trấn Giang của Chu Thị, nằm cạnh phía nam sông Dương Tử. Thị trấn này dường như thoát khỏi thế giới trần tục, quanh năm GDP ở đây đều là đứng thứ nhất từ dưới lên.

Là một địa phương bị quên lãng.

Nhưng ở đây vẫn lưu giữ được một số kiến trúc mang hương vị cổ xưa như nhà cửa, sân vườn, đường phố, dòng suối, v.v. Nơi đây thực sự là một thiên đường tách biệt với thế giới bên ngoài, Hạ Ngôn đã yêu nơi này ngay khi bước chân đến đây.

Cô Từ dẫn cô đi vào một sân nhỏ, sân viện này chỉ có một tòa nhà, nhưng rất sâu, hai phòng ngủ đối diện nhau, phòng bếp cùng phòng tắm đều đã sửa sang lại.

Vừa có phong cách cổ xưa lại mang theo nét hiện đại.

Cô Từ nói: “Hai năm trước cô mua căn nhà này, thực ra cô đã từng nghĩ sớm muộn gì mình cũng sẽ chọn một nơi để trốn tránh thế giới bên ngoài. Thành phố Bắc Kinh quá náo nhiệt, không có gì ngoài sự cạnh tranh. Cô dần cảm thấy mình không đủ sức để cạnh tranh nữa. Cho dù cô không cam lòng cũng vẫn phải chấp nhận số phận của mình.”

Hạ Ngôn nhìn cô giáo Từ.

Cô Từ nói: “Em còn nhỏ, ở cùng cô một thời gian là đủ rồi, sớm muộn gì cũng phải đi ra ngoài.”

Hạ Ngôn lắc đầu.

Cô Từ cười nói: “Được, chúng ta đi tắm rửa trước, sau đó nghỉ ngơi.”

Hạ Ngôn gật đầu.

Hành trình 24 giờ trên biển thật sự là mệt mỏi. Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, Hạ Ngôn đi vào gian phòng bên trái nằm xuống, ở đây có mùi gỗ thơm, Hạ Ngôn nghĩ mình ở một nơi xa lạ mới mẻ này sẽ phải trằn trọc một lúc nhưng không ngờ rất nhanh cô đã đi ngủ rồi.

Sáng hôm sau.

Nơi ở mới cũng khiến cô phải dậy sớm, đi theo cô Từ dọn dẹp sân nhà, nhưng cô Từ lại lấy gậy đánh vào chân cô, “Luyện tập đi, không bao giờ được phép quên.”

Hạ Ngôn sửng sốt một chút, sau đó đi vào thay quần áo luyện tập, lần này đến, cô chỉ mang theo hai bộ quần áo để tắm rửa và hai bộ quần áo để luyện tập trong vali.

Cô luyện tâp ở đại sảnh vừa mới quét dọn xong.

Cô Từ bước vào trong nói: “Sau này biến nơi này thành phòng tập, bên ngoài sân sẽ đổi thành phòng khách.”

Cô tùy ý mở TV, đương nhiên sáng sớm TV không có chương trình gì, đều là tin tức thời sự, nhưng là đài truyền hình Bắc Kinh.

Vừa lúc đang về việc sắp xếp bữa tiệc đón giao thừa, phóng viên đã trực tiếp đến cổng Đoàn ca múa Bắc Kinh để phỏng vấn các vũ công. Lúc này, một cặp bố mẹ cùng nhau bước lên bậc thang, người phỏng vấn lập tức đi tới, mỉm cười giơ micro trước mặt họ: “Xin chào, tôi là phóng viên chuyên mục nghệ thuật của đài truyền hình Bắc Kinh, xin hỏi hai người có mặt ở đây là để xem con gái hai người đúng không?”

Đôi bố mẹ đối mặt với máy ảnh, đặc biệt là người phụ nữ, với vẻ duyên dáng tuyệt vời. Cô Từ sửng sốt một lúc, bà quay sang nhìn Hạ Ngôn, người cũng đang nhìn chằm chằm vào TV.

Bên trong là bố mẹ của cô, Hạ Dụ Côn và Triệu Lệ Vận, Hạ Dụ Côn hào hoa phong nhã, Triệu Lệ Vận xuất thân từ một gia đình giàu có lâu đời, khí chất của bà vừa nhìn đã biết là danh môn khuê tú rồi. Bà mỉm cười đối diện với máy ảnh nói: “Đúng  vậy, con gái tôi là người đứng đầu ở đây.”

“Người đứng đầu? Là Hạ Tình sao?” Phóng viên kinh ngạc

Triệu Lệ Vận gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

“Thì ra là mẹ Hạ Tình, ngài có biết Hạ Tình sẽ nhảy một mình trong bữa tiệc giao thừa này không?”

“Biết chứ, trước khi tiệc tối năm mới diễn ra, con bé phải đóng cửa tập múa, tôi phải cùng bố con bé đến chỗ nó, mang cho con bé quần áo để thay, một ít đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày.” Triệu Lệ Vận cười nói, máy quay lia xuống nhìn chiếc túi LV cỡ lớn mà Triệu Lệ Vận đang xách trên tay, những chiếc túi bà ấy sử dụng hàng ngày đều là túi hàng hiệu, có thể thấy gia đình của người đứng đầu Hạ Tình này không hề đơn giản.

Người phóng viên cười nói: “Hạ Tình chắc chắn là rất vui.”

Triệu Lệ Vận mỉm cười.

Người phóng viên dừng lại một chút, nói: “Nhưng tôi nghe nói rằng con gái út của ngài là Hạ Ngôn đã phản bội đoàn múa, đi theo giáo viên Từ Mạn, người năm đó được cho là dựa vào chồng của giáo viên kia thượng vị. Ngài có biết không?”

Phóng viên có chút thận trọng hỏi, nhưng cũng không giấu được sự tò mò của mình.

Rốt cuộc, sự ra đi của người học trò cuối cùng của cô giáo Đường Dịch đã lan truyền khắp Kinh Thị, một số vũ công ẩn danh đã đăng trên Weibo để lan truyền thông tin này. Trước khi gia nhập đoàn múa danh tiếng của Từ Mạn không tốt lắm, điều này xuất phát từ mối quan hệ của bà ấy có trong những năm đầu đời. Hạ Ngôn đi cùng một người như vậy, đương nhiên Đường Dịch sẽ không bảo vệ cô ấy, ngay cả khi Hạ Ngôn đề nghị rời đi, Đường Dịch đã trực tiếp nói cô đã phản bội đoàn múa của mình đi theo Từ Mạn.

Bà coi như không có người học trò này.

Khi Triệu Lệ Vận được hỏi, nụ cười của bà ấy vẫn như cũ, bà quay sang camera và nói vào micro: “Hạ Ngôn, đứa trẻ này không nghe lời khuyên, chúng tôi là bố mẹ cũng không thể làm gì được. Mối quan hệ mẹ con cắt đứt từ đây, Hạ gia chúng tôi coi như không có đứa con gái này.”

Bà khẽ mỉm cười, giống như thông qua camera nói chuyện với Hạ Ngôn trước màn hình TV, bà chỉ thiếu điều nói thẳng sau này đừng quay lại nữa.

Hạ Ngôn yên lặng nhìn Triệu Lệ Vận.

Cơ thể khẽ run lên.

Từ Mạn lập tức đỡ lấy thân thể cô, nói: “Ngay từ đầu cô đã yêu cầu em suy nghĩ kỹ càng.”

Hạ Ngôn đứng vững vàng cơ thể, vẫn nhìn màn hình TV, mím môi nói: “Khi em đi, em cũng không gửi cho họ một tin nhắn nào, bởi vì em biết có lẽ họ cũng không nhất thiết đi tìm em. Từ giây phút bước ra khỏi ngôi nhà đó, bọn họ sẽ không để ý tới em nữa, em đoán những lời nói này họ muốn nói từ rất lâu rồi.”

“Cũng tốt.”

Hạ Ngôn nói: “Đúng vậy cũng tốt.”

Cô xoay người đi tới, nắm lấy cột cố định trong phòng khách, bắt đầu luyện tập. Từ Mạn nhìn bóng lưng của cô, tắt TV đi tới, nói: “Đưa chân lên, thẳng eo, đứng vững vàng.”

Hạ Ngôn nghe theo lời của Từ Mạn mà điều chỉnh tư thế của mình.

Một thành phố, mỗi ngày có bao nhiêu người qua lại, mỗi năm bao nhiêu người trở lại, rồi lại có bao nhiêu người ra đi. Sự ra đi của Hạ Ngôn nhẹ như cát bụi, đề tài xôn xao dư luận như sóng biển nhanh chóng rút đi. Bất kể là đoàn múa, hay chị Trương và chú Trần đã thay đổi môi trường làm việc, v.v.

Khương Vân khóc xong thì cũng chỉ có thể kiên cường đứng lên.

Trần Tịnh là người cuối cùng biết tin tức, vì cô ấy đang đi công tác cho Phó Lâm Viễn, khi trở về, cô lại vội vàng giúp Văn Liễm huy động các mối quan hệ của mình để tìm người, nhưng chẳng có kết quả gì.

Cô ấy đã kiểm tra một số ứng dụng, cho dù đó là WeChat, email hay Weibo, Hạ Ngôn cũng không để lại cho cô ấy một lời nào, có lẽ vì cô ấy là bạn cùng lớp của Hạ Tình.

Vì vậy Hạ Ngôn không muốn nói chuyện với cô ấy.

Trần Tịnh khẽ thở dài, cảm thấy rằng cô ấy nợ Hạ Ngôn, nhưng nợ cái gì thì cô cũng không nói không rõ.

Còn người đàn ông sống trong hoa viên bên hồ cũng dần bình tĩnh lại, như thể việc tìm kiếm ai đó chưa từng xảy ra. Hai ngày sau, sau khi cuộc phỏng vấn với bố mẹ Hạ được phát sóng. Chiều hôm đó, Lý Tòng cùng ai đó gõ cửa nhà họ Hạ, Triệu Lệ Vận mở cửa bà nhìn thấy Lý Tòng.

Nhìn thoáng qua bà ta liền nhận ra, lập tức cười nói: “Thư ký Lý đột nhiên tìm tới cửa là có chuyện gì vậy?”

Lý Tòng quanh năm đi theo Văn Liễm, ngoại trừ sợ ông chủ, thì anh ta đối với người khác đều là dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, anh ta chỉnh kính nói: “Tôi được lệnh của ông chủ đến để giúp cô Hạ Ngôn thu thập một số thứ.”

Triệu Lệ Vận cả kinh, “Cái gì vậy? Con bé đã đi rồi, còn có đồ gì phải thu thập?”

Thư ký Lý nhìn về phía Triệu Lệ Vân, “Đương nhiên là có, mời bà dẫn tôi đến phòng của cô Hạ Ngôn.”

Triệu Lệ Vận nheo mắt, sau đó chải tóc, lùi lại và nói: “Thư ký Lý, xin hãy đi theo tôi.”

Vừa nói bà ta vừa quay người đi về phía một căn phòng ở tầng 1. Bà giơ tay ra hiệu mời anh ta. Thư ký Lý mang theo ba người phụ nữ ăn mặc như bảo mẫu vào phòng cũ của Hạ Ngôn, sau đó ba người họ thành thạo mở tủ quần áo ra, sắp xếp gấp quần áo cũ của Hạ Ngôn vào, v.v., rồi cho vào chiếc vali mà họ mang theo. Sau tủ quần áo là những chiếc tủ khác, bàn làm việc,… Ngay cả những miếng dán cô dán trên bàn trước đó cũng bị xé bỏ.

Dọn dẹp cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ.

Triệu Lệ Vận khoanh tay đứng ở cửa, vẻ mặt vừa tức giận vừa lạnh lùng, cuối cùng chỉ còn lại vẻ thờ ơ, nói: “Thư ký Lý, đừng đập phá đồ đạc của tôi.”

Thư ký Lý bình tĩnh nói: “Nếu bị hỏng, tôi sẽ tự nhiên mua một cái mới bồi thường.”

Triệu Lệ Vận cười nhạt.

Bà ta nói: “Tôi có một câu hỏi, nếu con gái út của tôi đã đi rồi, cậu Văn cũng đã cho người đi tìm, chuyện này đã trôi qua, tại sao còn muốn đem đồ lấy đi? Tại sao?”

Thư ký Lý đặt đầu ngón tay lên mắt kính, im lặng vài giây rồi nói: “Ông chủ làm việc này là có lý do của cậu ấy.”

Kỳ thật anh ta cũng không biết tại sao, sau khi phỏng vấn phát sóng, ông chủ chỉ phân phó anh ta làm việc này, đương nhiên cũng sẽ không nói cho anh ta biết nguyên nhân.

Sau khi Triệu Lệ Vận nghe xong, bà ta biết mình không thể nhận được câu trả lời, vì vậy liền ngừng hỏi.

Ba bảo mẫu thu dọn đồ đạc của Hạ Ngôn, đẩy vali thùng đựng đồ ra bên ngoài, vệ sĩ đi vào giúp mang đi.

Thư ký Lý gật đầu với Triệu Lệ Vận nói: “Bà Hạ, xin lỗi, tôi đi trước.”

Triệu Lệ Vận nói: “Tôi tiễn cậu.”

Bà ta đích thân tiễn Lý Tòng ra khỏi nhà nhìn chiếc xe thương vụ màu đen lái đi. Triệu Lệ Vận quay trở lại cửa phòng, cả căn phòng ngoại trừ đồ đạc trong nhà thì đều trống rỗng, ngay cả những tấm bằng khen gắn trên tường cũng bị lấy đi, giống như tất cả ký ức về Hạ Ngôn đều bị lấy đi, không còn một thứ gì cả.

Triệu Lệ Vân ngẩn ra trong chốc lát, mấy giây sau mới định thần lại, bà ta nói với bảo mẫu: “Dọn dẹp phòng đi, đồ đạc cũ thì vứt đi, cũng đổi sang phong cách khác.”

Bảo mẫu nghe theo.

Triệu Lệ Vận vẫn còn chưa hết giận, bà nhấc điện thoại di động lên gọi cho Hạ Tình.

Rất nhanh.

Hạ Tình đã nghe máy, “Mẹ?”

Giọng nói của Triệu Lệ Vận dịu dàng hơn nhiều, nhưng vẫn mang theo một chút tức giận, “Hạ Tình, con và Văn Liễm kia đã xảy ra chuyện gì rồi, cậu ấy dám phái thư ký Lý đến đây để thu dọn tất cả những đồ của Hạ Ngôn, rốt cuộc cậu ấy muốn làm cái gì!”

Hạ Tình sửng sốt.

Cô mím môi, “Mẹ đừng tức giận, con sẽ hỏi anh ấy.”

Triệu Lệ Vận: “Vậy con nhớ hỏi một chút, mẹ cũng không muốn sau này sẽ có ngăn cách với cậu ấy, dù sao cậu ấy cũng là con rể mẹ.”

Hạ Tình gật đầu: “Vâng ạ.”

Sau khi cúp điện thoại.

Cầm điện thoại trên tay, Hạ Tình loay hoay hồi lâu, cuối cùng gọi cho thư ký Lý. Khoảng mười giây sau, Lý Tòng bắt máy, Hạ Tình khẽ mỉm cười: “Thư ký Lý, tôi nghe mẹ tôi nói hôm nay anh đến nhà chúng tôi?”

Thư ký Lý dừng một chút, nói: “Đúng vậy, cô Hạ Tình.”

Hạ Tình mỉm cười: “Anh chuyển hết đồ của Hạ Ngôn đi?”

Thư ký Lý: “Phải.”

Hạ Tình: “Anh chuyển đi đâu vậy? Nhiều đồ như vậy, anh sẽ không vứt chúng đi chứ?”

Giọng điệu của cô ta mang theo chút thăm dò.

Thư ký Lý nói: “Không phải vứt đi mà là dọn về biệt thự bên kia.”

Hạ Tình: “Là như vậy sao, nhưng vì sao lại chuyển đến nơi đó, anh cũng không để lại chút đồ cho chúng tôi làm kỷ niệm, mẹ tôi rất tức giận.”

Lý Tòng nghe vậy liền cụp mắt xuống, anh ta không tiếp xúc nhiều với Hạ Tình, người anh ta tiếp xúc nhiều nhất chính là Hạ Ngôn, nếu Hạ Ngôn là một con thỏ, như vậy Hạ Tình có thể là một con hồ ly nhiều toan tính. Anh nói: “Cô Hạ Tình, tôi thấy mẹ cô cũng không tức giận lắm, cô còn có chuyện gì nữa sao?”

Hạ Tình mỉm cười, nghe rất êm tai, “Không có gì nữa, tôi muốn hỏi một chút, bây giờ Văn Liễm đang ở đâu vậy?”

“Vườn hoa bên hồ.”

Hạ Tình nghe xong liền cảm thấy nhẹ nhõm, không phải ở trong căn biệt thự kia là được, cô nói: “Được, cảm ơn thư ký Lý.”

Lý Tòng không trả lời, cúp điện thoại, chỉ đạo người dọn đồ vào biệt thự, làm xong việc liền trở về công ty. Anh cầm hồ sơ bên dưới nộp lên rồi gõ cửa.

“Mời vào.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến.

Lý Tòng bước vào, đặt tài liệu trước mặt Văn Liễm nói: “Nhà họ Giang ở Lê Thành đã gửi văn kiện bản thảo sơ bộ của hợp đồng điều trị y tế bằng AI đến đây, lần này là điều kiện hợp tác do cậu Giang đề xuất.”

Văn Liễm nhận lấy: “Cậu Giang? Giang Úc?”

Lý Tòng gật đầu.

Văn Liễm nheo mắt lại, anh đặt tài liệu trở lại và nói: “Đưa nó cho Văn Trạch Lệ, để cho mấy người cùng thế hệ bọn họ nói chuyện với nhau.”

“Vâng.”

Lý Tòng nhận lại bản thảo hợp đồng, dừng một chút, nhìn Văn Liễm rồi nói: “Đồ của cô Hạ Ngôn đã chuyển đến biệt thự rồi, trực tiếp chuyển đến lầu hai, đồ đạc còn chưa mở ra, chỉ để đó.”

Tay đang cầm bút của Văn Liễm hơi dừng một lúc, sau đó ừ một tiếng, giọng điệu không chút cảm xúc. Lý Tòng đợi nhưng không thấy phân phó của ông chủ, anh ta nhìn Văn Liễm vài giây rồi nói: “Vậy tôi đi ra ngoài trước.”

Văn Liễm: “Ừ.”

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lý Tòng nghĩ rằng ông chủ sẽ đến thăm biệt thự, nhưng anh ấy đã không đến, không một lần nào. Cuộc sống vẫn diễn ra một cách yên bình cho đến mùa đông, ngày đầu năm mới sắp đến, bữa tiệc mừng năm mới của đài truyền hình Bắc Kinh bắt đầu quảng bá từ rất sớm, mà các tiết mục được chờ đợi nhất là màn vũ đạo độc tấu do tổ A của Đường Dịch biểu diễn với vũ công chính là Hạ Tình và tiết mục “Trở về” của nhóm B mới thành lập. Lý Tòng đẩy cửa vào, đặt thẻ mời lên bàn của Văn Liễm.

“Văn tổng, thiệp mời tiệc tất niên.”

Trên phong thư có ký tên, là Hạ Tình.

Văn Liễm đang nói chuyện điện thoại, cắn một điếu thuốc nói: “Cứ để đó.”

Lý Tòng đồng ý rồi đi ra ngoài.

Vào buổi chiều, Văn Liễm đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Văn Tụng Tiên, anh cầm áo khoác vội vã ra ngoài, Lý Tòng sửng sốt một lúc, chưa kịp phản ứng thì ông chủ đã vào thang máy.

Thang máy một đường đi xuống, Văn Liễm lái chiếc Mercedes-Benz trong ga ra dưới tầng hầm đến nhà cũ của Văn gia, anh cởi khuy cổ áo sải bước đi vào.

Trong phòng khách bắt gặp ánh mắt của Ôn lão gia, hai cha con đã nhiều ngày không gặp nhưng cũng không có gì để nói với nhau, Văn Liễm đi tới quầy bar, nhấn nút, xem video trong màn hình.

Đó là đoạn video quay cảnh Văn Trạch Tân bị bắt cóc, hai tay bị trói sau lưng, miệng bị dán băng keo đen, đầu tóc rối bù, làn da trắng nõn còn dính một ít bụi. Mấy khẩu súng đã chĩa vào đầu anh ta, người quay video đã đánh vào đầu Văn Trạch Tân một cách dã man, họ bắt Văn Trạch Tân nói nhưng anh không nghe, khóe môi anh ta đang chảy máu.

Văn Liễm nhìn về phía Văn Tụng Tiên, “Bên kia đưa ra yêu cầu gì?”

Văn Tụng Tiên tái mặt nói: “Chúng muốn chúng ta chia sẻ công nghệ.”

“Vậy thì chia.” Ngữ khí Văn Liễm lạnh lùng nghiêm nghị.

Văn Tụng Tiên im lặng, ông quay đầu nhìn ông cụ Văn. Văn Liễm nhẹ nhàng giật giật cổ áo, sau đó xoay người, nhìn chằm chằm ông cụ Văn đang ung dung ngồi cầm chén trà nóng trên tay, không có chút ý tứ đồng ý. Văn Liễm  đi tới, dùng chân dài đá mạnh, đồ trên bàn trà vừa được ông cụ Văn sắp xếp kỹ lưỡng bị đẩy rơi xuống đất, vỡ tung tóe khắp sàn nhà.

Ông cụ Văn ngước mắt lên.

Văn Liễm chỉ vào trong video: “Đó là cháu trai của ông, cháu trai út, ngay từ đầu nó đã cắn chặt răng mà không đồng ý, thậm chí cả cuộc gọi điện thoại cũng là bạn cùng lớp nó gọi, ông có thể chịu được không? Không quan tâm sao?”

Ông cụ Văn: “Ta đã quyết định, không thể đồng ý.”

“Ba!” Văn Tụng Tiên chịu không nổi nữa, cao giọng kêu một tiếng.

Ông cụ Văn liếc nhìn đồng hồ nói: “Không có việc gì thì giải tán đi.”

Người tinh thông công nghệ là do ông cụ Văn đưa đến, nếu ông ta không gật đầu thì người mà ông ta mang theo đương nhiên sẽ không đông ý, thân thể Văn Tụng Tiên lung lay, sắc mặt càng tái nhợt, Văn Liễm nắm chặt tay, hung hăng nhìn ông cụ Văn.

Bữa tiệc mừng năm mới sắp kết thúc, màn độc tấu của Hạ Tình đã giành được những tràng pháo tay của tất cả mọi người, nhưng sau khi cô ta nhảy xong, chiếc ghế dành cho Văn Liễm ở giữa sân khấu vẫn luôn trống.

Anh ấy đã không đến.

Sau khi Hạ Tình xuống sân khấu, cô mặc váy, tùy tiện khoác áo khoác đi ra ngoài, gia đình cử tài xế đến đón cô, sau khi lên xe, cô chuẩn bị đến công ty của Văn Liễm, nhưng Hạ Dụ Côn đã gọi cho cô ta nói hình như Văn gia đã xảy ra chuyện, Hạ Tình sững sờ trong giây lát hỏi bố cô ta là đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Dụ Côn thấp giọng nói: “Hình như là chuyện về cháu trai của Văn Liễm. Anh ta đến Myanmar chơi và bị bắt cóc. Ông cụ Văn đó không muốn đáp ứng điều kiện của bên kia muốn từ bỏ anh ta.”

Hạ Tình hoàn toàn bối rối.

Cô nhớ tới việc Văn Liễm tốt nghiệp cấp 3 bị buộc phải thôi vẽ tranh sơn dầu, cô lập tức bảo tài xế lái xe đến nhà Văn, sau khi đến nơi, Hạ Tình xuống xe muốn vào nhưng bị vệ sĩ của Văn gia ngăn lại. 

Hạ Tình nói với vệ sĩ: “Anh đi nói với Văn Liễm rằng tôi là Hạ Tình và tôi muốn gặp anh ấy.”

Cô biết anh đang cảm thấy thế nào, anh nhất định rất tức giận, và cũng rất buồn.

Vệ sĩ liên tục ngăn cản cô, nhưng Hạ Tình giãy dụa quá lợi hại, vệ sĩ của Văn Liễm liếc nhìn cô ta đành phải vào báo cáo với Văn Liễm, Hạ Tình thở phào nhẹ nhõm, đứng yên chờ đợi, hai phút sau, vệ sĩ quay lại, đứng trước mặt Hạ Tình nói: “Cậu Văn bảo cô về đi, cậu ấy không có thời gian gặp cô.”

Hạ Tình không thể tin được.

Cô nói: “Tôi là Hạ Tình, anh đã nói với anh ấy chưa?”

Người vệ sĩ vô cảm gật đầu.

Hạ Tình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầm điện thoại gửi cho Văn Liễm một tin nhắn WeChat.

Sau vài tiếng bíp, điện thoại rung lên, Văn Liễm liếc nhìn, nhìn thấy cái tên liền quay mặt đi, kéo cổ áo, gõ gõ bàn phím laptop, không ngừng đàm phán với Myanmar, bên kia đưa ra rất nhiều điều kiện, Văn Tụng Tiên ở bên cạnh xem, gật đầu nói: “Được, được, tôi đồng ý, đồng ý.”

Văn Liễm đi tới, anh ta lấy một điếu thuốc châm lửa, nhả khói.

Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, anh tiếp tục gõ bàn phím.

Ông cụ Văn bị vệ sĩ của Văn Liễm đè lên ghế, thần sắc lãnh đạm, một lúc lâu sau khi bên kia hứa sẽ thả người, đầu ngón tay Văn Liễm mới rời khỏi bàn phím, cầm điện thoại lên, trực tiếp kêu người lái máy bay tới đi đón Văn Trạch Tân, làm xong những việc này, Văn Liễm cởi cổ áo, xoay người đi ra ngoài.

Vệ sĩ lái một chiếc xe thương mại màu đen, Văn Liễm lên xe, nổ máy, cửa nhà Văn gia mở ra, xe lái đi khỏi Hạ Tình vẫn đang bấm điện thoại.

Hạ Tình đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc xe Mercedes màu đen đậu trong sân nên không để ý tới chiếc xe thương mại màu đen kia.

Áo sơ mi của Văn Liễm hơi xộc xệch.

Anh kẹp một điếu thuốc giữa các ngón tay.

Vệ sĩ liếc nhìn anh ta một cái, “Ông chủ? Bây giờ đi đâu?”

Văn Liễm cắn điếu thuốc, thật lâu sau mới nói: “Biệt thự Ngân Hà.”

Mười phút sau, xe dừng trước cửa biệt thự, Văn Liễm xuống xe, trong sân cỏ dại đã mọc đầy, rèm che kéo kín, Văn Liễm  đi vào, nhìn thấy bảy tám hộp chuyển phát nhanh đặt ở bậc thềm, bước chân anh hơi dừng lại, anh cúi xuống lật hộp chuyển phát nhanh qua, mặt trên hiển thị người nhận là Hạ Ngôn.

Nhìn thấy cái tên này.

Văn Liễm siết chặt đầu ngón tay.

Vài phút sau, anh mở cửa, cầm tám hộp chuyển phát nhanh đi vào nhà, còn chưa dọn dẹp, dù lúc anh đi có sạch sẽ thì trong nhà vẫn sẽ có bụi, Văn Liễm  ném hộp chuyển phát nhanh lên sô pha, rồi anh ngồi xuống, chống khuỷu tay lên đầu gối, cắn điếu thuốc, lơ đãng nhìn bàn trà.

Trên bàn trà là chiếc cốc màu xanh nhạt mà Hạ Ngôn thích, cùng với những cuốn tạp chí mà anh tiện tay đặt ở đó.

Anh ngồi yên lặng.

Làn khói dày đặc, anh lại rút điếu thuốc ra, di chuyển điếu thuốc.

Trong một khoảng thời gian dài.

Anh với tay lấy một chiếc hộp chuyển phát nhanh, xé đôi miếng dán ra để lộ đồ bên trong.

Cô đã mua bốn hộp các loại dây buộc tóc.

Có xanh nhạt, hồng nhạt, đỏ và đen tất cả được đựng trong những chiếc hộp tinh xảo, Văn Liễm nhìn hồi lâu rồi đặt hộp xuống, sắp xếp ngăn nắp. Sau đó, anh lấy một chiếc hộp chuyển phát nhanh khác mở ra, trong đó có hai chiếc khăn tắm có hai màu, một chiếc màu vàng quả hạnh và một chiếc màu xám bạc. Đôi mắt anh sâu thẳm.

Đây là dành cho các cặp vợ chồng.

Anh cất chiếc hộp đi.

Sau đó, anh mở hết những phần còn lại ra, tất cả những gì cô mua đều là những món đồ nhỏ, hơi dễ thương, lại có phần hoạt bát.

Hộp cuối cùng.

Đó là một cặp nhẫn định chế.

Văn Liễm ngơ ngác nhìn cặp nhẫn bạc.

Một lúc lâu sau.

Anh đưa tay định lấy nó ra, nhưng dừng lại và đóng nắp lại.

Anh ngả người ra sau.

Quần áo hơi xốc xếch, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào phòng khách.

Dừng một chút trên khuôn mặt của anh.

Yết hầu anh chuyển động

Hai mắt nhắm nghiền.