Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Lúc Trần Tĩnh đi qua, hỏi một cách thăm dò: “Văn Liễm đâu rồi?”
Hạ Ngôn không đáp, cầm lấy nhạc cụ bên cạnh, cởi giày múa, lạnh nhạt đi lên sân khấu. Trần Tĩnh nhìn sườn mặt cô, đột nhiên có vài phần đau lòng.
Dưới sân khấu là tất cả nhân viên của công ty Phó Hằng cũng như khách mời được mời đến của họ, cũng có một số thiếu gia và thiên kim tiểu thư đến cổ vũ.
Lúc đọc tên phía sau hậu trường, bọn họ còn cho rằng đó là Hạ Tình, nhỏ giọng bàn luận, cho đến khi tên của Hạ Ngôn xuất hiện trên màn hình.
Hoá ra, đó là con gái út của nhà họ Hạ.
Ngay lập tức, hứng thú giảm đi một nửa.
Trần Tĩnh ở sau hậu trường cũng lo lắng Hạ Ngôn bị ảnh hưởng rồi múa không tốt, vì thế cô ấy không rời đi, đứng cạnh bậc thang, theo dõi. Cả sân khấu đều tối lại sau khi Hạ Ngôn đi lên, vài giây sau, ánh đèn bắt đầu từ từ sáng lên, tiếng nhạc cũng bắt đầu vang lên, Hạ Ngôn cầm sáo trúc xoay người đi tới mép sân khấu.
Nhón chân nhẹ nhàng, đôi chân dài thấp thoáng sau làn váy, bước đi chậm rãi, tản mạn, vẻ mặt băng thanh ngọc khiết, giống như đang xem tất cả mọi người dưới sân khấu đều là kiến.
Có vài phần khinh thường.
Lập tức đã trấn áp được mọi người dưới sân khấu, cô xoay vòng trên sân khấu, bắt đầu múa theo nhịp, không đối mặt với mọi người, nhưng eo nhỏ chân dài lại thoáng qua trước mặt họ.
Thật đẹp.
Loại xinh đẹp này không thể miêu tả rõ ra được, nhưng dáng người đó quả thực là vô địch. Đây không phải lần đầu tiên Hạ Ngôn múa đơn nhưng là lần đầu tiên trong mấy năm nay của cô.
Không ít người dưới sân khấu cầm điện thoại lên, chụp lại cảnh này.
Trần Tĩnh ở dưới bậc thang thở phào nhẹ nhõm, cô ấy chưa từng xem Thanh xà của Hạ Tình, nhưng điệu múa này của Hạ Ngôn thật sự rất đẹp. Múa xong, Hạ Ngôn cúi người xuống sân khấu, sau đó cầm sáo trúc đi vào hậu trường, Trần Tĩnh chạy nhanh tới nói: “Chờ lát nữa còn có liên hoan, cùng đi ăn nhé?”
Hạ Ngôn lắc đầu: “Không ạ, em muốn về nhà.”
Trần Tĩnh thấy cô không có hứng thú, dừng lại: “Vậy để chị đưa em về.”
“Không cần đâu.”
Nói xong, Hạ Ngôn cầm túi xách nhỏ và điện thoại, cô liếc nhìn điện thoại một cái, trống không, anh không gửi bất kỳ tin nhắn nào, cũng không gọi điện.
Hạ Ngôn vội vàng ra khỏi hậu trường.
Cô không thể khống chế được mà trong đầu hiện lên hình ảnh Hạ Tình đang múa trên sân khấu còn anh thì đang xem ở dưới khán đài.
Ban đêm gió hơi lạnh, Hạ Ngôn đi ra ngoài, gió thổi tung làn váy, cô giống như người đi nhầm phim trường, mặc trang phục cổ trang đi trên tòa nhà hiện đại.
*
Xe ô tô màu đen chậm rãi tiến vào con đường lớn, người đàn ông ở ghế sau bắt chéo chân, trong tay cầm một cái máy tính bảng, trên màn hình đang chiếu cảnh Hạ Ngôn vừa mới múa Thanh Xà, người quay video là nhiếp ảnh gia được mời đến – Phó Lâm Viễn, quay rất chuyên nghiệp, góc độ vô cùng tốt, ánh mắt Văn Liễm sâu thêm vài phần.
Xe sắp đến địa điểm tiệc tối Trung thu của công ty Phó Hằng.
Chú Trần nhẹ nhàng ơ một tiếng.
Văn Liễm ngước mắt lên.
Ánh mắt ngưng tụ, nhìn thấy người phụ nữ mặc trang phục múa Thanh xà đi chân trần trên bậc thang.
Chú Trần giảm tốc độ xe lại, quay đầu nhìn Văn Liễm: “Cậu Văn, hình như là Hạ Ngôn…”
Văn Liễm đặt máy tính bảng xuống, nói: “Dừng lại.”
Chú Trần lập tức nhẹ nhàng đạp phanh lại.
Xe dừng lại, thân xe Mercedes Benz màu đen sáng bóng, đậu ở dưới bóng cây, cửa sổ xe rất tối, không thể nhìn thấy bên trong xe. Hạ Ngôn đi chân trần lên xuống bậc thang ở nhà hát lớn, thỉnh thoảng nhìn sao trên bầu trời, cửa xe cách đó không xa bị đẩy ra, Văn Liễm bước những bước chân dài, đi tới.
Sau đó anh đi lên bậc thang.
Trong cơn gió mùa thu này, Hạ Ngôn mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy anh. Hạ Ngôn mím môi, theo phản xạ định chạy lên bậc thang.
Văn Liễm khẽ cau mày, vài giây sau, đuổi theo. Lúc Hạ Ngôn đang muốn bước chân lên bậc thang cao nhất, cánh tay anh ôm lấy eo cô, khi đôi chân dài của cô đang đá lung tung, anh hơi cúi người, ôm lấy đầu gối cô, bế ngang người cô lên.
Hạ Ngôn: “Anh thả em xuống.”
Văn Liễm bước nhanh đi xuống bậc thang, rũ mắt nhìn cô một cái: “Thả em xuống? Thả em đi đâu? Mặc như vậy sao?”
Hạ Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm mặt và mắt anh.
Văn Liễm giải thích: “Phi cơ đến trễ hơn một tiếng đồng hồ, lại bị kẹt xe, nên mới không đến kịp, không phải anh cố ý.”
Hạ Ngôn không lên tiếng.
Anh lại rũ mắt nhìn cô một cái: “Nhưng anh xem video rồi, múa rất đẹp.”
Hạ Ngôn vẫn không đáp, chỉ là cánh tay đang ôm cổ anh siết chặt thêm một chút, anh cảm giác được, khóe môi cong lên, bước nhanh đi tới bên xe, chú Trần đã mở cửa xe ra, Văn Liễm trực tiếp ôm cô ngồi vào trong xe. Nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, Văn Liễm giơ tay vuốt tóc cô, khuôn mặt tinh tế nhìn cô.
Hạ Ngôn cũng nhìn chằm chằm anh.
Nhìn đôi mắt, biểu cảm của anh.
Đầu ngón tay Văn Liễm hơi siết chặt, giữ cổ cô, áp đến trước mặt anh, sau đó lấp kín đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô. Cánh tay đi xuống, ấn eo nhỏ, hôn sâu, đem cô thay đổi tư thế. Hạ Ngôn càng ôm chặt cổ anh hơn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm anh, Văn Liễm nắm cằm cô, hỏi: “Ăn tối chưa?”
Hạ Ngôn lắc đầu: “Chưa.”
“Về nhà, ăn cơm.”
Anh kêu chú Trần vào lái xe, xe khởi động, rời khỏi bóng cây, đèn neon nhấp nháy, rơi xuống thân xe, xẹt qua một vệt sáng. Văn Liễm dựa vào lưng ghế, đầu ngón tay cởi cúc cổ áo, lộ ra một chút da thịt. Anh hạ tay xuống, đặt trên đùi cô, thưởng thức qua làn váy lụa mỏng của cô.
Anh hỏi: “Em đã cải biên điệu múa này?”
Đầu ngón tay Hạ Ngôn siết chặt, nhìn anh.
“Ừm, có sửa lại một chút.”
“Sửa không tồi, rất hợp với em.”
Hạ Ngôn thầm cắn răng, quả nhiên anh đã từng xem Hạ Tình múa. Hạ Ngôn trầm mặc vài giây, nhìn anh: “Trước kia anh đã từng xem người khác múa rồi à?”
Giọng nói của cô mang theo vài phần thăm dò.
Văn Liễm nhướng mi, cũng nhìn cô: “Từng xem qua.”
Giọng điệu có chút không để ý.
Hạ Ngôn: “Ai múa đẹp hơn?”
Cô thăm dò, anh nghe ra được, Văn Liễm nhích lại gần, bàn tay đột nhiên nhéo eo cô, cười: “Mỗi người một vẻ.”
Hạ Ngôn cắn môi dưới.
Văn Liễm bình tĩnh nhìn cô, nhưng không lên tiếng trấn an, chẳng qua lòng bàn tay bóp nhẹ phần eo mềm mại của cô, sau đó, anh ngồi thẳng người, dựa gần lại tiếp tục lấp kín môi cô, Hạ Ngôn muốn quay đầu sang chỗ khác, dường như anh cảm nhận được, nắm cằm cô, mạnh mẽ mà hôn lên. Tấm vách ngăn lại một lần dựng lên.
Lúc đến biệt thự.
Văn Liễm kéo áo khoác bên cạnh khoác lên vai cô, đầu ngón tay lau vết máu ở khóe môi, liếc cô một cái, ôm cô xuống xe. Chú Trần vội vàng tiến lên mở cửa.
Văn Liễm nói với chú Trần: “Tối nay chú vất vả rồi.”
Chú Trần lắc đầu: “Không vất vả, không vất vả.”
Văn Liễm gật đầu, ôm Hạ Ngôn vào lòng chặt hơn, đi vào. Chị Trương chờ ở phòng khách, thấy họ tiến vào, lập tức lấy dép lê đặt xuống, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn sáng lên: “Hạ Ngôn, hôm nay trông cô thật xinh đẹp.”
Hạ Ngôn bị hôn đến mềm nhũn, cô nói: “Cảm ơn chị Trương.”
Văn Liễm nhìn cô, nói với chị Trương: “Chúng tôi ăn cơm xong chị hãy qua đây thu dọn, tối nay chị vất vả rồi.”
Không có gì.” Chị Trương biết, cậu chủ này không thích có nhiều người ở tòa nhà chính này, cho nên dọn bàn xong, liền rời khỏi. Văn Liễm ấn Hạ Ngôn ngồi lên ghế, sau đó nắm cằm cô, lấy khăn giấy bên cạnh lau vết máu ở môi cô, anh cười: “Cắn dùng sức như vậy, cũng không sợ làm đau bản thân.”
Hạ Ngôn định quay đầu.
Nhưng tay anh cứng như sắt, cô căn bản không thể quay được.
Lau vết máu trên môi cô xong, Văn Liễm di chuyển qua ghế ngồi cạnh cô, múc chén canh chị Trương nấu đặt trước mặt cô: “Ăn chút canh lót dạ trước.”
Hạ Ngôn mím môi, không đưa tay cầm cái muỗng.
Văn Liễm: “Tôi đút cho em nhé?”
Hạ Ngôn không đáp.
Văn Liễm xắn tay áo lên, cầm cái muỗng, múc canh, đưa lên môi cô.
Hạ Ngôn vẫn không phản ứng.
Ánh mắt Văn Liễm dần chuyển lạnh, anh thấp giọng nói: “Đừng nháo. Hửm?”
Hạ Ngôn ngước mắt, nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông thâm trầm như nước, cô dừng lại, trái tim run rẩy. Ngón tay Văn Liễm chạm vào khóe môi cô, sau đó nói: “Em làm như vậy sẽ chỉ tổn thương chính mình, rõ ràng không thể để bụng đói được.”
Tuy là anh đang dỗ dành, nhưng giọng điệu không lên xuống. Hạ Ngôn cắn răng, đưa tay nhận lấy chén với muỗng, tự mình ăn. Văn Liễm lại cởi cúc cổ áo, chuyển qua một phần chén đũa khác, cũng bắt đầu ăn. Ngày Tết trung thu, vốn là ngày đoàn viên, nhà họ Văn gọi điện đến kêu Văn Liễm trở về ăn cơm.
Văn Liễm đáp lại.
Cho nên cùng Hạ Ngôn ăn cơm xong, Văn Liễm cầm áo khoác lên mặc vào, nói: “Buổi tối anh sẽ về.”
Hạ Ngôn lau khóe môi, ừm một tiếng.
Văn Liễm nhìn cô một cái: “Có muốn về nhà họ Hạ không?”
Hạ Ngôn lắc đầu.
Văn Liễm: “Vậy tối nay em chờ tôi.”
Hạ Ngôn không đáp, cố ý không trả lời. Văn Liễm cười, không so đo với cô, cầm chìa khóa xe trên mặt bàn, đi ra ngoài. Anh tiện thể đóng cửa lại, Hạ Ngôn ngồi ở phòng khách một lát, cảm thấy có hơi lạnh, vì thế đi lên lầu tháo trang sức, thay trang phục múa này. Sau khi mặc váy ngủ mềm mại, Hạ Ngôn nằm dựa lên giường.
Lướt vòng bạn bè.
Mọi người đều đang ăn mừng Trung thu, cũng có một số người đi ra ngoài chơi, lướt lướt, cô đột nhiên ngồi dậy, dán mắt nhìn kỹ màn hình điện thoại di động.
Hạ Tình đăng một tấm ảnh chụp, là vé máy bay.
Từ Paris về Kinh Thị.
Tần Lệ Tử hỏi: Chị Hạ Tình, chị sắp về rồi sao?
Hạ Tình trả lời Tần Lệ Tử: Ừm.
Ừm.
Cô ta sắp về rồi.
Đầu ngón tay Hạ Ngôn siết chặt.