Bữa tiệc tối thật sự sắp kết thúc, sau khi Giang Tuyết Nhi lén lút nói điều gì đó, mặc dù mọi người đều không tin nhưng cũng không nhịn được mà quan sát Văn Liễm.
Hạ Ngôn làm rơi đũa, Văn Liễm cúi người nhặt cho cô, sau đó giơ tay yêu cầu một đôi mới, mở ra rồi đặt vào tay Hạ Ngôn. Thực sự săn sóc rất chu đáo.
Chỉ là Hạ Ngôn luôn có chút lạnh lùng.
Ngay sau đó có lẽ là do rượu, Hạ Ngôn bị đau đầu nhưng vẫn tỉnh táo. Vào cuối buổi tiệc, lúc cô đứng lên, cơ thể hơi lảo đảo một chút.
Văn Liễm vòng tay qua eo cô, bế ngang lên đi về phía cửa.
Những giáo viên khác đều đã lên xe, chỉ còn lại có Giang Tuyết Nhi, Giang Tuyết Nhi bước lên trước và mở cửa xe, Văn Liễm đặt Hạ Ngôn vào trong xe rồi cầm túi của Hạ Ngôn từ tay Giang Tuyết Nhi.
Sau đó, anh đi vòng qua xe, cà vạt đã được cởi ra, cổ áo hơi mở, trong bóng tối, trông anh lạnh lùng hơn rất nhiều, sườn mặt mang dáng vẻ nghiêm nghị. Giang Tuyết Nhi nhìn theo, trong lòng hiểu rõ người chú này không dễ chọc vào. Văn Liễm khom người ngồi vào trong xe, đặt túi vào lòng cô, Hạ Ngôn dựa vào lưng ghế, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía cửa khách sạn.
Cô chống trán, kìm lại cơn say đang cồn cào.
Văn Liễm bảo tài xế lái xe.
Hạ Ngôn đảo mắt nhìn sang, nhìn thấy khuôn mặt của chú Trần, chú Trần vội vàng cười với cô: “Cô Hạ Ngôn, chào buổi tối.”
Một năm không gặp.
Chú Trần đã già hơn nhiều.
Hạ Ngôn gật đầu với ông, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Văn Liễm quay đầu nhìn cô, nắm lấy tay cô nói: “Từ nay về sau chú Trần sẽ đi theo em?”
Hạ Ngôn liếc nhìn vách ngăn, hơi đá chân, Văn Liễm nhướng mày, anh ấn xuống, vách ngăn dựng lên. Văn Liễm nghiêng đầu, “Hả?”
Hạ Ngôn tùy ý đặt chiếc túi nhỏ phía sau, cô nhìn anh chằm chằm và nói: “Đừng để chị Trương đến nhà tôi, cả chú Trần nữa, anh tìm công việc khác cho họ đi.”
Sau khi nghe xong, Văn Liễm nói: “Nếu em không muốn họ làm, họ sẽ tiếp tục làm công việc như trước.”
Anh lại nói: “Họ có công việc, nhưng họ càng muốn chăm sóc em hơn.”
Hạ Ngôn ngồi trở lại, “Tôi không cần.”
Văn Liễm gật đầu: “Được.”
Hạ Ngôn lại quay đầu nhìn anh.
Lông mày Văn Liễm hơi nhướng lên, son trên môi cô sau khi ăn đã phai, bây giờ chỉ còn sót lại một vệt son nhạt, rất đẹp. Nhìn thật lâu, sau đó giơ tay chạm vào khóe môi cô, lau đi. Hạ Ngôn cụp mắt xuống, bên ngoài có ánh đèn màu ấm áp, lướt qua xe, có lẽ là vừa uống rượu nên cô cảm thấy hơi nóng.
Cô ngước mắt lên, đầu ngón tay túm lấy cổ áo của anh.
Văn Liễm bị kéo về phía trước, trực tiếp hôn lên môi cô. Cánh môi mỏng mang đến hơi lạnh xua tan hơi nóng trên người cô, một lúc sau, Hạ Ngôn được ôm vào trong lòng anh.
Hạ Ngôn lấy tay chống lên vai anh, ghé vào tai thì thầm: “Không được tiến vào.”
Văn Liễm hơi nhướng mày, vài giây sau mới hiểu ý của cô, ngẩng đầu lên lần nữa chặn lại đôi môi đỏ mọng kia, hai tay ôm lấy eo cô. Anh thực sự giống như một người tình, cung phụng cô.
Anh ngẩng đầu hôn thật sâu lên trán cô, nhưng bản thân anh cũng cố gắng nhẫn nại, chỉ vì muốn cô vui vẻ.
Hồi lâu sau.
Xe đến phố Kim Nguyên.
Chú Trần xuống xe, không có lái xe. Ghế sau xe vẫn yên tĩnh, mùi đàn hương và mùi rượu quyện vào nhau, cổ Hạ Ngôn có chút đổ mồ hôi.
Văn Liễm nghiêng đầu hôn đi những giọt mồ hôi.
Hai tay ôm chặt eo cô, lúc này, điện thoại vang lên mấy tiếng bíp, là điện thoại của Hạ Ngôn, cô vòng qua cổ anh, cầm lấy, nhìn lướt qua.
Văn Vũ Phàm: [Mấy ngày trước anh có đến dọn dẹp sân giúp em, những hoa mẫu đơn đang nở rộ đấy].
Văn Vũ Phàm: [Ảnh chụp].
Hạ Ngôn: [Đẹp đấy].
Đang gõ chữ, Văn Liễm đột nhiên kéo cánh tay trắng nõn của cô xuống, đảo mắt sang. Hạ Ngôn dùng đầu ngón tay chạm vào nút nguồn, màn hình tối đen, Văn Liễm nheo mắt nhìn điện thoại, rồi nhìn cô. Hạ Ngôn đầu tóc rối tung, cụp mắt nhìn anh, Văn Liễm ôm chặt eo cô, “Em gửi tin nhắn WeChat cho ai vậy?”
Hạ Ngôn: “Gửi cho ai, có liên quan gì đến anh sao?”
Đôi mắt anh khẩn trương nhìn chằm chằm cô, vài giây sau, anh cướp lấy điện thoại di động trên tay cô, ném sang một bên, ôm lên cao, chặn môi cô lại.
Lại một lần nữa phục vụ cô, anh nhịn được, nhưng nếu cô muốn trầm mê, Hạ Ngôn vừa rồi còn hơi mệt, nhờ rượu mà tỉnh táo hơn phân nửa, bây giờ lại như đang ngồi trên giá nướng.
Cô mơ màng nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh.
Đưa tay lên chạm vào.
Văn Liễm nghiêng đầu, ngậm lấy vành tai cô.
Hai người cứ tới lui, một lúc lâu sau, Văn Liễm đẩy cô dựa vào lưng ghế trước, dùng đầu ngón tay cài khuy cổ áo cho cô, sau khi cài khuy xong, Hạ Ngôn xuống khỏi lòng anh, mở cửa xe, cầm theo túi xách, cúi xuống nhìn anh và nói: “Cảm ơn vì buổi tối hôm nay.”
Trong đêm tối.
Cô giống như một yêu tinh.
Văn Liễm hơi mở cổ áo ra, anh duỗi thẳng cổ tay áo nói: “Nếu như em thấy vui vẻ, lần sau chúng ta tiếp tục.”
Hạ Ngôn cong môi, đứng thẳng dậy, xỏ giày cao gót rời đi. Văn Liễm nhìn bóng lưng cô, ánh mắt rơi vào chiếc túi trên tay cô.
Bên trong có điện thoại di động.
*
Hôm nay Hạ Ngôn ăn mặc tương đối lịch sự, một chiếc váy có đường viền cổ áo. Cô đi đến đầu ngõ, chỉnh lại quần áo một chút, vệ sĩ do Văn Liễm mang theo nhìn thấy cô đều cung kính gật đầu. Hạ Ngôn vén tóc ra sau tai và đi về phía cửa sân, khi cánh cửa mở ra, ánh đèn ấm áp trong phòng vụt tắt.
Với nụ cười trên môi, Hạ Ngôn bắt gặp Hạ Tri Kỳ đang lao về phía cô.
Từ Mạn đang ở nhà bếp.
Theo ánh mắt của bà, Hạ Ngôn nhìn thấy chị Trương đang bưng canh giải rượu đi ra từ phòng bếp, Hạ Ngôn đặt cái túi xuống, nói: “Chị Trương, chị…”
Chị Trương cười nói: “Tôi làm canh giải rượu cho cô uống.”
Nói xong, cô ấy đặt khay xuống, lau tay rồi nói: “Cô về rồi thì uống đi, tôi đi trước.”
Đôi khi Hạ Ngôn cảm thấy hơi khó chịu vì sự mềm lòng của chính bản thân mình, cô hơi ngừng lại rồi đích thân tiễn chị Trương đi. Sau khi đóng cửa lại, Từ Mạn nhún vai nói: “Thật sự là khó xử, ban nãy có người tới gõ cửa, cô ra mở, cô ấy bèn trực tiếp đi vào.”
“Tất cả những người cậu ta mang ra ngoài đều như thế này sao?”
Hạ Ngôn liếc nhìn bát canh giải rượu, quyết định đi tắm trước, thay một bộ đồ ngủ dài tay. Từ Mạn liếc cô một cái, nói: “Em mặc áo dài tay làm gì?”
Hạ Ngôn cười: “Thoải mái ạ.”
Cô kéo Hạ Tri Kỳ lại gần, “Tắm xong chưa?”
Hạ Tri Kỳ cầm đồ chơi gật đầu: “Tắm rồi ạ.”
“Đã đến giờ đi ngủ rồi.”
“Dạ.” Hạ Tri Kỳ đặt đồ chơi xuống, được Hạ Ngôn dắt vào phòng. Từ Mạn cũng vào để dỗ Hạ Tri Kỳ ngủ, bà ngồi bên giường và nói: “Khương Vân nói rằng Đường Dịch đã bị báo cáo, em có nghĩ rằng sẽ phát hiện ra điều gì không?”
Hạ Ngôn lắc đầu, “Em cũng không biết.”
Đường Dịch có danh tiếng cao như vậy, nếu tố cáo thành công, đoàn múa của bà ta coi như xong. Hạ Tình không giành được quán quân cúp Vân Thường, cô ta không thể thành lập đoàn múa được nên chắc chắn sẽ gia nhập đoàn múa khác, hoặc mở phòng làm việc riêng.
Từ Mạn: “Bỏ đi, không nghĩ nữa, bây giờ điều quan trọng nhất chính là đoàn múa của chúng ta có thể thành lập thuận lợi.”
Hạ Ngôn “ừm” một tiếng.
Ngày hôm sau.
Hạ Ngôn đưa Hạ Tri Kỳ và cả cô giáo Từ đến con phố trung tâm để xem địa chỉ, đồng thời mời một công ty nội thất đến bày trí cho ngôi nhà. Trước đây cô rất thích con phố Angel ở phía trước vì ở đó chủ yếu là các tòa nhà văn phòng, lại gần Đài truyền hình Kinh Thị nên tham gia các hoạt động cũng thuận tiện hơn.
Cho nên cô cũng không quá để ý lắm đến những ngôi nhà ở đây, bây giờ nhìn sang, bên cạnh có Nhà hát Quốc gia, bên cạnh nữa có đoàn ca múa, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Trong tương lai, đoàn múa có thể đào tạo ra các vũ công, sẽ có nhiều cơ hội hơn. Hơn nữa, có các tổ chức ZF gần đó, cũng khá uy tín, điều này càng giúp cho đoàn khiêu vũ trở nên có chỗ đứng hơn.
Hơn nữa, căn nhà này ban đầu được cho thuê làm studio, một số thiết kế bên trong vẫn được giữ nguyên, rất có ấn tượng. Từ Mạn nhìn một số bức tranh sơn dầu treo trên tường và nói: “Chắc hẳn đây là những bức họa do người thuê trước vẽ.”
Hạ Ngôn nhìn lướt qua.
Lúc này, một đôi giày cao gót từ cửa đi vào, ngay sau đó, Lâm Tiếu Nhi đội mũ vành, mặc một chiếc váy đẹp bước vào, mang theo ba ly cà phê và một chai sữa bò nguyên chất.
Bà cười đẩy mũ ra, “Hạ Ngôn ~~”
Hạ Ngôn sửng sốt, “Cô Lâm, sao cô lại tới đây?”
Lâm Tiếu Nhi: “Cô tới xem giúp cháu, nếu có gì cháu không hiểu, có thể hỏi cô.”
Mặc dù bà cũng không biết nhiều nhưng bà có thể nhờ người môi giới, như vậy vẫn có thể có cơ hội tâm sự thêm với em dâu, rồi đưa cà phê cho Hạ Ngôn và Từ Mạn.
Sau đó, quay lại nhìn Hạ Tri Kỳ đang mặc quần yếm.
Hạ Tri Kỳ nắm tay Hạ Ngôn, lông mi khẽ rung.
Lâm Tiếu Nhi như đột nhiên nhìn thấy phiên bản nhỏ của “chú nhỏ”, sửng sốt vài giây, hóa ra em chồng khi còn bé trông như thế này, thật là dễ thương. Thật đáng tiếc là Văn Liễm của bây giờ vô cùng mạnh mẽ, các đường nét trên khuôn mặt cũng cứng rắn hơn. Từ khi Lâm Tiếu Nhi được gả vào nhà họ Văn, bà đã nhìn thấy một Văn Liễm khoa trương và kiêu ngạo, một Văn Liễm luôn biết kiềm chế bản thân, một Văn Liễm từng gia nhập quân đội.
Lúc Văn Liễm gia nhập quân đội, rất nhanh đã được điều làm bộ đội đặc chủng, trong mấy năm đó, thỉnh thoảng được nghỉ phép trở về, mỗi lần về đều trở nên sắc bén hơn, cho đến khi lên đến một vị trí rất cao trong gia tộc.
Cho đến khi lần đầu tiên đối đầu với ông cụ Văn, một ông cụ Văn đã trải qua nhiều thăng trầm như thế vẫn không phải là đối thủ của anh. Mọi người đều biết rằng Văn Liễm đã đủ lông đủ cánh, đã không còn là cậu bé không thể chống lại ông cụ Văn nữa. Lâm Tiểu Nhi ồ lên một tiếng, “Bảo bối thật đáng yêu nha ~~~”
“Muốn uống sữa không?” Lâm Tiểu Nhi ngồi xổm xuống, đưa sữa cho Hạ Tri Kỳ.
Hạ Tri Kỳ lắc đầu, theo bản năng lui về phía sau.
Cậu bé ngước lên nhìn mẹ.
Hạ Ngôn cười nói: “Gọi là bà.”
Lâm Tiếu Nhi nói thầm trong lòng, là “bác dâu” mới đúng ~~
Hạ Tri Kỳ lanh lảnh gọi một tiếng: “Bà.”
Lâm Tiểu Nhi cười càng tươi hơn, “Này, bảo bối, uống đi, uống sữa nhé?”
Hạ Tri Kỳ vẫn lắc đầu.
Ngay lập tức Lâm Tiếu Nhi hiểu rằng đứa trẻ được mẹ nó dạy dỗ rất cẩn thận, bà ngẩng đầu nhìn Hạ Ngôn và cười nhẹ: “Đưa cho con trai cháu uống đi, cô chỉ thuận tiện lấy thêm. Cô nghe nói cháu đã có con, thật là chuyện không dễ dàng cho cháu.”
Hạ Ngôn nói: “Không có gì vất vả, cháu không sao, cô Lâm, không cần để ý mấy lời đồn bên ngoài, Kỳ Kỳ, cầm lấy cám ơn bà đi.”
Hạ Tri Kỳ sau đó nhìn Lâm Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi nhanh chóng đưa sữa cho cậu bé và nói: “Ngoan lắm.”
Sau đó, bà đứng dậy, nhìn ngôi nhà và nói: “Cháu hoàn toàn có thể sửa đổi nó theo ý muốn, không cần phải báo với cô. Nếu cháu cần giúp đỡ, cứ nói, cô có sẵn một đội trang trí.”
Hạ Ngôn trả lời, “Cảm ơn cô, nhưng chúng cháu cũng đã có đội ngũ của riêng mình.”
“Được.”
Sau đó Lâm Tiếu Nhi nói với Hạ Ngôn và Từ Mạn rằng căn hộ này trước đây có cho một phòng tranh thuê, sau đó lại dò hỏi về đoàn múa của Hạ Ngôn, v.v., bà nói rằng mình có một cô con gái đã làm người mẫu từ khi còn nhỏ. Nhiều năm nay vẫn luôn ở Paris. Hạ Ngôn và Từ Mạn rất nghiêm túc lắng nghe.
Đoàn đội trang trí đã tới, Hạ Ngôn qua đó nói chuyện với họ.
Từ Mạn đi nghe điện thoại.
Hạ Tri Kỳ ngồi trên một chiếc ghế nhỏ xem điện thoại.
Lâm Tiếu Nhi nhìn đứa trẻ, cảm thấy nó thực sự rất ngoan, sau vài giây, bà mỉm cười và bước lên phía trước, lấy điện thoại di động ra và mở một bức ảnh cho Hạ Tri Kỳ xem, “Kỳ Kỳ, cháu thử nhìn xem, cháu có biết người này không?”
Hạ Tri Kỳ ngước mắt lên, sau khi nhìn thấy người đàn ông trong bức hình, cậu bé nói: “Bác trai.”
Lâm Tiếu Nhi run tay.
Ồ vậy ư.
Thằng bé thực sự gọi là bác trai.
Bà vào WeChat.
Lâm Tiếu Nhi: Chú nhỏ à, đứa trẻ thực sự gọi cậu là “Bác trai” đó.
*
Văn gia.
Văn Liễm và Văn Tụng Tiên ra khỏi phòng họp, Văn Tụng Tiên lật tài liệu rồi nói: “Khi nào thì hệ thống mới nhất được nâng cấp?”
Văn Liễm đưa tay đẩy cửa phòng làm việc ra, nói: “Nửa đêm nay, sẽ được nâng cấp toàn diện.”
Văn Tụng Tiên không có đi vào, anh gật đầu nói: “Việc theo dõi giao cho A Lệ phụ trách.”
Văn Liễm ừm một tiếng, bước vào nới lỏng cà vạt một chút, nhớ tới bộ dạng tối qua của cô ở trong xe, anh búng tay một cái. Lúc này chuông điện thoại reo, anh cầm lên xem.
Là chị dâu gửi.
Trong tin nhắn ít nhiều có bộc lộ được vẻ vui mừng như cười trên nỗi đau của người khác của đối phương.
Anh cụp mắt, cúi đầu châm một điếu thuốc. Cửa lại bị đẩy ra, Văn Liễm cắn điếu thuốc ngước mắt lên, “Tìm được rồi sao?”
Tối hôm qua Lý Tòng đã vội vàng đi điều tra, cậu ta đóng cửa lại, vẻ mặt có chút mệt mỏi, Văn Liễm nhìn vẻ mặt của cậu ta, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, dùng đầu ngón tay dập tắt.
“Nói đi.”
Lý Tòng hít sâu một hơi rồi báo cáo: “Lúc ở Giang trấn, cô Hạ Ngôn đã quen biết rất nhiều người trong hai năm rưỡi qua. Bởi vì Giang trấn đều có con cháu của nhà họ Văn, nên hầu hết những người cô ấy tiếp xúc đều là người nhà họ Văn.”
“Nhà họ Văn… Sau khi biết cô Hạ Ngôn mang thai và trong suốt một năm rưỡi nuôi con, có một người đàn ông rất thân thiết với cô Hạ Ngôn, quan hệ rất tốt, chuyện chính là, có người đồn rằng đứa trẻ là của người đàn ông đó.”
Văn Liễm kìm giọng lại: “Tên gì?”
“Người đàn ông đó tên là Văn Vũ Phàm. Đứa trẻ hình như gọi anh ta là cha đỡ đầu.”
Làn khói mỏng manh hắt hiu.
Văn Liễm ngước mắt lên, con ngươi hẹp dài vô cùng sắc bén.
Lý Tòng hơi cúi đầu, trán lấm tấm mồ hôi, “Đúng vậy, cậu bé có gọi là cha đỡ đầu, là cha nuôi.”
Sắc mặt Văn Liễm nghiêm nghị.
Tiếng gọi bố mà anh nghe thấy chiều hôm đó không phải là ảo giác.