Hạ Ngôn yên lặng nhìn anh trong vài giây.
Sau đó, cô nói, “Được.”
Cô nói xong liền đẩy anh ra: “Tôi đi đặt phòng, lát nữa anh hãy qua.”
Cô xoay người đi ra ngoài.
Nghe xong lời này, Văn Liễm hơi nhướng mày, nội tâm trong nháy mắt trùng xuống. Anh đứng thẳng dậy, vuốt thẳng cổ áo rồi đi theo cô ra ngoài. Hai người lớn và một trẻ con trên bàn ăn cùng nhau nhìn sang, Hạ Tri Kỳ đang ăn ngô, làm nũng gọi: “Mẹ.”
Hạ Ngôn mỉm cười, nắm lấy tay con.
Văn Liễm tiến lên giúp cô kéo ghế ra, Hạ Ngôn không để ý đến anh, trực tiếp ngồi xuống. Thấy cô đã ngồi chỉnh tề, anh đi vòng qua bên cạnh rồi cũng ngồi xuống. Nơi cần cổ thon dài của anh có một vết xước do Hạ Ngôn vừa để lại, Lâm Tiếu Nhi và Từ Mạn vừa hay cùng nhìn thấy, Văn Liễm cụp mắt xuống, ngón tay thon gầy tùy ý mà cài cúc áo.
Lâm Tiếu Nhi ho khan một tiếng.
Nghĩ thầm.
Cậu có giấu thì chúng tôi vẫn có thể thấy được.
Hạ Ngôn có lẽ đã nhận ra.
Chậc chậc.
*
Sau khi ăn trưa, Hạ Tri Kỳ phải về để ngủ trưa, vì vậy Văn Liễm đã đưa họ về trước. Tới đầu ngõ, Lâm Tiếu Nhi đi xuống, xách theo một chiếc túi nhỏ, Hạ Ngôn liếc nhìn Lâm Tiếu Nhi: “Cô Lâm?”
Lâm Tiếu Nhi bước lên trước, cười kéo cánh tay của Hạ Ngôn, nói: “Để cô xem nơi cháu sống. Trước đây cô cũng có một ngôi nhà trên đường Kim Nguyên. Ngoài ra, từ giờ có thể gọi chị là chị Lâm thì tốt.”
Hạ Ngôn không nghi ngờ gì.
Cô thực sự rất thích Lâm Tiếu Nhi.
Trước cửa nhà, Hạ Ngôn mời Lâm Tiếu Nhi vào uống chén trà, Lâm Tiếu Nhi cũng không khách khí, sau khi đi vào liền nhìn một vòng gật đầu nói: “Hoàn cảnh khá tốt, hai người lớn một trẻ nhỏ, đủ sống nhưng vẫn chưa đủ, sau này có cơ hội hãy đổi sang một chỗ tốt hơn?”
Hạ Ngôn mang nước cho bà và nói, “Chúng em nghĩ chỗ này vẫn khá tốt.”
“Tốt cái gì chứ? Bố của đứa trẻ không giúp gì sao? Đây là loại cặn bã gì vậy?” Lâm Tiếu Nhi cầm lấy ly nước, nói tiếp, “Chị có một biệt thự ở Tinh Khoa đang bỏ trống, vì vậy em có thể chuyển đến sống ở đó?”
Hạ Ngôn lắc đầu.
Lâm Tiếu Nhi cũng biết rằng cô sẽ từ chối, vì vậy nhiều nhất bà chỉ đề cập đến nó, sau khi uống nước bà liền rời đi. Từ Mạn tiễn bà, vừa đi ra ngoài, Lâm Tiếu Nhi đã đi đến chiếc Mercedes màu đen ở đằng kia, nhìn thấy cửa sân đóng lại, Văn Liễm đang kẹp một điếu thuốc giữa đầu ngón tay, vẻ mặt nghiêm nghị, Lâm Tiếu Nhi đi đến xe của anh.
Gõ gõ cánh cửa.
Văn Liễm ngước mắt lên.
Lâm Tiếu Nhi: “Chú nhỏ.”
Văn Liễm: “Chị nói đi.”
“Cậu dám để con trai mình cùng với em dâu sống ở một nơi như vậy sao?”
Yết hầu của Văn Liễm khẽ cuộn, anh nói: “Em cũng muốn đổi chỗ cho họ, nhưng cô ấy không chịu.”
Lâm Tiếu Nhi: “…Chú nhỏ, mặc dù chưa thể nói rằng đời này cậu có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng ít nhất cậu luôn có thể giành được những gì mình muốn, đúng chứ?”
“Thật sự là cậu không làm gì được em dâu.”
Lâm Tiếu Nhi vỗ vào xe và nói: “Chị sẽ không ngồi xe của cậu nữa, chị sẽ gọi chú Trần đến đón.”
Nói xong liền đi về phía ven đường.
Văn Liễm liếc nhìn Lâm Tiếu Nhi lên xe chú Trần qua gương chiếu hậu rồi anh nhìn đi chỗ khác.
Lúc này.
Điện thoại reo lên.
Anh cầm lên và xem.
Gia đình họ Văn.
Lâm Tiếu Nhi: Tôi nghĩ chúng ta phải lên án mạnh mẽ chú @Văn Liễm về vấn đề em dâu và đứa trẻ, mọi người có đồng ý không?
Văn Dao: Con đồng ý!
Văn Dao: Con nghe nói rằng thím dâu còn một mình mang thai và sinh con, còn phải luyện múa, thật khó khăn biết bao.
Văn Trạch Tân: Con cũng đồng ý.
Văn Trạch Lệ: Chú, những gì chú đang trải qua, là hoàn toàn xứng đáng.
Văn Tụng Tiên:…
Văn Dao: Đá chú nhỏ ra khỏi nhóm, đợi chú nhỏ theo đuổi thành công thì mới cho vào lại.
Văn Liễm:…
Giây tiếp theo, Văn Liễm bị đá ra khỏi nhóm chat.
Văn Liễm liếc vài cái rồi tắt điện thoại. Vài giây sau, lần đầu tiên Văn Tụng Tiên bí mật thêm Văn Liễm lại, Lâm Tiếu Nhi phát hiện ra, về đến nhà bắt đầu tính sổ với chồng.
Vài phút sau.
Điện thoại của Văn Liễm lại vang lên.
Đó là một tin nhắn văn bản.
Từ Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn: Phòng 608, khách sạn Lanting, 8:30 tối
Văn Liễm: Được.
Sau khi nhận được tin, Văn Liễm mới lái xe đi.
*
Hạ Tri Kỳ vừa vào nhà đã ngủ thiếp đi, sau khi Hạ Ngôn dỗ cậu bé ngủ, cô nhận được tin nhắn từ công ty trang trí về chất liệu và giá cả của một số vật liệu.
Hạ Ngôn nói với Từ Mạn, sau đó đi ra ngoài, bắt taxi trực tiếp đến con đường trung tâm và đi xem tài liệu, vào một buổi chiều bận rộn như thế này, bởi vì tầng ba của ngôi nhà vốn được họa sĩ trước đó sử dụng làm văn phòng trưng bày, cô cũng không đổi nữa mà trực tiếp làm văn phòng, chỉ định thay một số đồ trang trí trên tường và một số tranh treo, cô đeo găng tay giúp công nhân gỡ tranh.
Người công nhân thấy cô như vậy, vội vàng ngăn lại, nói: “Cô chủ, chúng tôi ở đây được rồi, cô là vũ công, đừng đụng tới mấy cái này.”
“Tôi đã xem điệu múa của cô, nó thực sự rất đẹp. Con gái tôi rất thích. Nó nói rằng sau này cũng muốn nhảy điệu “Thanh xà” giống như cô vậy.”
Hạ Ngôn sững người một lúc, liếc nhìn người công nhân.
Tâm trạng cô phức tạp, cô không ngờ rằng có người cũng coi “Thanh xà”
của mình.
Lúc này, một công nhân khác gỡ hai bức tranh sơn dầu đặt cạnh nhau xuống, hai bức tranh sơn dầu đều là chân dung váy cưới mờ nhạt, Hạ Ngôn nhìn mấy giây rồi quay đi.
Sau năm giờ chiều.
Hạ Ngôn nhận được một cuộc gọi từ một tổ chức đầu tư. Bên kia là do Phó Hằng đầu tư, nhất thời Hạ Ngôn cảm thấy tên tổ chức đầu tư này có chút quen thuộc, đối phương còn nói rằng là ông chủ đích thân đến.
Hạ Ngôn lập tức nói: “Tôi ở văn phòng chờ anh.”
“Được, nửa tiếng nữa tôi sẽ tới.”
Nửa tiếng sau, Hạ Ngôn xuống lầu thì thấy chiếc Porsche màu đen dừng lại, một nam trợ lý đeo kính bước xuống xe, sau đó cửa sau mở ra, Phó Lâm Viễn đi xuống. Anh ta cười đi về phía trước nói: “Không nghĩ là tôi sao?”
Hạ Ngôn khựng lại, “Quả thực không nghĩ tới, Phó tổng, mời anh.”
Phó Lâm Viễn gật đầu, bước vào bên trong, anh liếc nhìn nhân viên gỡ tranh treo trên tường xuống, “Khách thuê trước đây là hoạ sĩ sao?”
Hạ Ngôn nhàn nhạt nhìn một cái, “Đúng vậy.”
Phó Lâm Viễn: “Còn là tranh sơn dầu.”
Hạ Ngôn ‘ừm’ một tiếng.
Lên đến tầng ba, Phó Lâm Viễn nhìn những bức tranh ấy, anh xoay người lại, đút tay vào túi quần, nhìn Hạ Ngôn rồi nói: “Cô có biết trước kia Văn Liễm cũng vẽ tranh sơn dầu không?”
Hạ Ngôn ngồi xuống ghế, đưa một chai nước cho Phó Lâm Viễn, sau đó nhìn anh, “Hôm nay Phó tổng đến đây không phải là để bàn về chuyện đầu tư sao?”
Phó Lâm Viễn bật cười, đi qua ngồi xuống, nói: “Bàn, đương nhiên phải bàn rồi.”
Anh đưa tay ra.
Trợ lý đưa văn kiện qua cho anh.
Hạ Ngôn nhìn trợ lý, hỏi: “Trần Tĩnh đâu rồi?”
Phó Lâm Viễn khựng lại, nhướn mắt như cười như không, “Không phải cô đã quên cô ấy rồi sao?”
Hạ Ngôn, “Tôi không quên, chị ấy đi đâu rồi.”
Phó Lâm Viễn, “Cô đoán xem.”
Hạ Ngôn lười hỏi tiếp, cô tuyệt giao với Trần Tĩnh vào lúc khó khăn nhất, Trần Tĩnh và Hạ Tình lại là bạn học, cô mặc định mình và cô ta không thể trở thành bạn bè được.
Phó Lâm Viễn đưa văn kiện qua cho Hạ Ngôn.
Bên trên đã viết rõ số tiền đầu tư, Hạ Ngôn nghiêm túc đọc, Phó Lâm Viễn tuỳ ý xem xung quanh phòng làm việc, vài giây sau anh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn qua wechat.
Phó Lâm Viễn: [Tối nay cùng ăn cơm không?]
Văn Liễm: [Không rảnh.]
Phó Lâm Viễn: [Hả?]
Văn Liễm: [Có hẹn với cô ấy.]
Phó Lâm Viễn: [Với Hạ Ngôn?]
Văn Liễm: [Ừm.]
Phó Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn Hạ Ngôn đang nghiêm túc đọc văn kiện, anh khẽ nhướn mày, lòng thầm nghĩ Văn Liễm cũng được đấy.
Chứ như vậy mà đọc xong văn kiện, Hạ Ngôn không hiểu rõ lắm về một điều khoản, Phó Lâm Viễn cho trợ lý qua giảng giải cho cô, Phó Lâm Viễn nói tiếp: “Tôi đưa ra con số cao như vậy là vì trong đó có một phần tiền riêng của Văn Liễm.”
“Cậu ấy muốn cô đứng vững hơn nữa, vì vậy Kim Thịnh và Phó Hằng đều chiếm cổ phần nhiều hơn, đợi đoàn múa phát triển rồi, số tiền Văn Liễm đầu tư và cổ phần của Kim Thịnh sẽ được chuyển sang tên cô, sau này đoàn múa cũng không cần phải chịu kiềm hãm bởi tổ chức khác.”
Bàn tay Hạ Ngôn khựng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Lâm Viễn, “Tôi sẽ không nhận.”
Phó Lâm Viễn cười, “Tuỳ cô.”
Lại khoảng bốn mươi phút nữa trôi qua, Phó Lâm Viễn nhìn sắc trời bên ngoài, đã tối rồi nhưng Hạ Ngôn vẫn đang đọc văn kiện, hoàn toàn không có ý định rời di.
Phó Lâm Viễn khẽ gõ lên mặt bàn.
Hạ Ngôn ngẩng đầu lên.
Phó Lâm Viễn: “Nếu như cô vẫn chưa hiểu hết thì cũng không sao cả, buổi tối về lại xem tiếp.”
Hạ Ngôn nhìn đồng hồ, “Đã muộn rồi, hay là Phó tổng cùng ăn cơm với tôi? Tôi còn có một vài vấn đề muốn hỏi anh.”
Phó Lâm Viễn ngây ra, anh hơi nghi ngờ: “Tối nay cô không có hẹn sao?”
Hạ Ngôn dừng lại, sau đó lắc đầu: “Không có.”
Phó Lâm Viễn: “…”
–
Gần đây Kim Thịnh gặp phải một cuộc thu mua đầy rủi to, vốn dĩ Văn Liễm đã giải quyết xong, hôm nay lại có người đứng lên công kích.
Anh về Kim Thịnh một chuyến, kiểm điểm nghiêm khắc mấy người trong ban lãnh đạo bị đối thủ lợi dụng sơ hở, anh cười lạnh kéo ghế qua, nhìn họ, “Đối phương đã muốn chơi thì cứ chơi cùng họ, Lý Tòng, nội trong ba ngày đưa tiền ra, coi như đem tiền từ tay trái đưa qua tay phải, cho Văn Trạch Tân rèn luyện chút.”
Sắp xếp xong, Văn Liễm cầm áo khoác lên rồi rời khỏi phòng họp. Anh trực tiếp đi xuống lầu, lên xe, vệ sĩ nổ máy đi thẳng đến khách sạn Lan Đình.
Văn Liễm nhìn đồng hồ.
Sáu giờ hai mười phút.
Anh chống cằm, gửi tin nhắn cho Hạ Ngôn.
Văn Liễm: [Anh đi đón em nhé?]
Tin nhắn gửi đi thật lâu rồi nhưng Hạ Ngôn vẫn chưa trả lời, Văn Liễm bèn gọi qua, nhưng nhận được lại là thông báo máy bận, khi đặt điện thoại xuống thấy đã đến khách sạn.
Anh xuống xe đi đến quầy lễ tân lấy thẻ.
Nhân viên tiếp tân tra cứu một lát, nói: “Cần phải có chứng minh thư của người đặt phòng.”
Văn Liễm: “Vì vậy cô ấy vẫn chưa đến?”
Nhân viên: “Chưa ạ.”
Văn Liễm vừa xoay người thì quản lý khách sạn đã nhìn thấy, anh ta lập tức đi qua, “Anh Văn, chào buổi tối, anh đã ăn chưa? Chúng tôi vẫn giữ cho anh căn phòng ở tầng cao nhất, anh đang đợi ai sao? Hay là anh lên đó đợi?”
Văn Liễm nhìn quản lý.
Vài giây sau.
Anh bước về phía thang máy.
Quản lý đi theo, cầm thẻ chuẩn bị.
Lúc này điện thoại của Văn Liễm vang lên, lần này vẫn là tin nhắn.
Hạ Ngôn: [Tối nay tôi bận rồi, anh tự ở đi.]
Bước chân Văn Liễm khựng lại, sắc mặt trầm xuống.
Lúc này, wechat của anh lại có thông báo mới.
Phó Lâm Viễn: [Bị cho leo cây rồi đúng không? Hahahaha, nói cho cậu một tin tốt, tối nay tôi rảnh nên đến tìm bạn gái cũ của cậu bàn chuyện đầu tư.]
Văn Liễm nheo mắt lại, vài giây sau anh xoay người đi ra ngoài.
Vệ sĩ thấy anh đi ra lập tức mở cửa, Văn Liễm khom lưng ngồi lên xe.
Anh khẽ nới lỏng cổ áo, nói: “Đến đường trung tâm.”
Khi đến đường trung tâm, lập tức nhìn thấy tầng ba vẫn còn sáng đèn.
Văn Liễm dựa vào lưng ghế, anh không đi vào mà gửi tin nhắn cho Hạ Ngôn.
Văn Liễm: [Em đã ăn chưa?]
Ở đầu bên kia, Hạ Ngôn vẫn không trả lời.
Vài phút sau, cửa sổ tầng ba được mở ra, Phó Lâm Viễn đứng ở đó nhìn xuống, qua vài giây điện thoại của Văn Liễm lại rung lên, anh cầm lên xem, cửa sổ xe được hạ xuống, bóng cây chập chờn in lên gương mặt.
Phó Lâm Viễn: [Cô ấy nói sẽ không nhận số cổ phần cậu cho, cô ấy chỉ chấp nhận đầu tư.]
Phó Lâm Viễn: [Văn Liễm, cậu dính người ta như vậy, ra thể thống gì chứ?]
Phó Lâm Viễn: [Bám thật đấy.]