1.
Sáng sớm ngày hè, không khí có chút ẩm ướt, hương hoa quế trộn lẫn với hương cỏ xanh, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ. Cây hoa hồng cách đó không xa vừa nhú lên khỏi khóm cây, lúc này mới nở rộ.
Ánh mặt trời hắt vào những phiến lá đan xen tạo thành những hình dạng tầng tầng lớp lớp, những tia sáng theo làn gió lảo đảo lắc lư trên nên xi măng.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trên con đường quen thuộc từ nhà đến trường, có ánh mặt trời, có làn gió nhẹ nhàng, có bóng cây trải khắp nơi, có hương thơm của cỏ tươi, xứng là một ngày làm người ta vui vẻ thoải mái.
Lâm Hề Trì cầm thẻ học sinh đi vào cổng trường, dắt xe đạp vào nhà gửi xe. Cô cởi mũ lưỡi trai trên đầu xuống, lấy tay lau lau mồ hôi trên trán.
Thời gian còn sớm, xung quanh yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy bóng dáng mấy học sinh đi vào tòa nhà.
Lâm Hề Trì đứng tại chỗ trong chốc lát, lấy điện thoại ra khỏi cặp sách, bật màn hình.
Không có tin nhắn nào, cũng không có cuộc gọi nhỡ.
Cô nhìn thời gian, còn chưa đến sáu giờ rưỡi.
Nhịn không được phun ra hai chữ: "Phế vật."
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
2.
Áp lực học tập của năm nhất cao trung không gấp gáp bằng năm hai năm ba.
Lâm Hề Trì không lựa chọn nội trú, sáu giờ rưỡi đến trường, hơn nửa vị trí trong phòng học đều là chỗ trống, chỉ có vài học sinh đang ngồi trước bàn đọc sách.
Bầu không khí im lặng lại trầm mặc.
Lâm Hề Trì lại lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.
Vẫn không có thông báo gì.
Cô không tiếp tục đặt sự chú ý lên việc này nữa, cầm lấy bình nước trên bàn, ra khỏi phòng học, đến cuối hành lang rót nước. Lúc quay về phòng học, Tưởng Chính Húc ngồi vị trí nghiêng phía sau cô cũng đã đến lớp.
Lâm Hề Trì uống ngụm nướ, ngồi về lại chỗ ngồi.
Tưởng Chính Húc còn chưa tỉnh ngủ, gãi gãi đầu: "Hứa Phóng đâu?"
Động tác của Lâm Hề Trì dừng lại, không nói gì.
"Hai người lại cãi nhau?"
"Cũng không tính là cãi." Lâm Hề Trì quay đầu lại nói với cậu ta, "Ngày hôm qua tớ nói với cậu ấy, bảo cậu ấy mỗi ngày dậy sớm một chút. Sáu giờ tớ đã rời giường, sáu giờ hai mươi tớ đã chuẩn bị xong xuôi. Sau đó cậu ấy sáu giờ rưỡi mới thức dậy, tớ còn phải chờ cậu ấy hai mươi phút."
"Nó nói nó dậy không nổi?"
"Cậu ấy nói." Lâm Hề Trì mím môi, đột nhiên nổi lửa, "Cậu ấy không muốn."
"..........."
"Cậu ấy chỉ muốn sáu giờ rưỡi rời giường, sau đó tớ nói vậy sau này tớ tự mình tới trường, cậu ấy nói không được -----" Lâm Hề Trì càng nói càng tức, vỗ mạnh lên bàn, "Tớ nhổ vào."
"..........."
"Cậu ấy còn nói, nếu tớ cảm thấy không được công bằng, cũng có thể sáu giờ rưỡi rời giường." Lâm Hề Trì hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói, "Hôm nay tớ còn chờ cái rắm, tớ tuyệt đối không chờ. Hôm nay tớ nói rồi, tớ còn đợi cậu ấy cùng đến trường thì tớ chính là một con cún."
".........."
Nói xong, điện thoại trong hộc bàn đột nhiên rung lên, cô dừng lại, xoay người lên, trầm mặc không lên tiếng nhìn hiển thị trên màn hình.
Khí thế của Lâm Hề Trì nhất thời còn có một nửa, cô cũng không dám không tiếp, do dự vài giây liền bắt máy.
Bình tĩnh lại, cô không nói gì.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Hứa Phóng.
Giọng điệu của cậu vô cùng không kiên nhẫn, âm cuối giương cao, lời nói ra mang theo cơn tức giận rõ ràng lúc mới ngủ dậy.
"Còn chưa dậy?"
Vốn dĩ Lâm Hề Trì còn đang mang lửa giận trong người.
Nhưng mà, giọng điệu này của Hứa Phóng, giống như dội vào đầu cô một chậu nước vậy, dập tắt toàn bộ cơn tức giận của cô.
Lâm Hề Trì bỗng nhiên có chút chột dạ, cô nuốt nước miếng, không biết nên nói cái gì, đành phải giả vờ giả vit, làm ra vẻ, do dự "Ách -----" vài tiếng.
Bên kia trầm mặc, giống như đang câu tiếp của cô.
Cửa sổ phòng học mở rộng, gió sớm nhẹ nhàng thổi, cây cối um tùm rung động sàn sạt, tiếng ve sầu khàn khàn. Những âm thanh bình thường rất nhỏ, giờ phút này bởi vì sự im lặng, mà phóng đại lên không chỉ mấy lần ở bên tai hai người.
Lâm Hề Trì đang muốn tùy tiện bịa ra chút gì đó, Tưởng Chính Húc phía sau đột nhiên lại gần đây.
"Lâm Hề Trì, cậu đang chịu đựng Hứa Phóng mắng?"
Lúc Lâm Hề Trì muốn che micro lại thì đã không còn kịp nữa rồi.
Hứa Phóng rõ ràng đã nghe được rõ ràng những lời này, cũng hiểu được xong xuôi tình huống bây giờ.
Lâm Hề Trì thả bồ câu cậu rồi. (1)
(1) Thả bồ câu: cho leo cây
Hơi thở của cậu trầm xuống, cười lạnh một tiếng.
Lâm Hề Trì bị tiếng cười lạnh này làm cho sợ tới mức cả người run run, theo bản năng bắt đầu biện hộ: "Là...... Là ba tớ, ông ấy thúc giục tớ rời giường mà...... Bảo, bảo tớ..........."
Tưởng Chính Húc còn đang ở một bên xem náo nhiệt: "Sao tớ lại thành ba cậu rồi."
Hứa Phóng hung hăng "chậc" một tiếng, lập tức ngắt lời Lâm Hề Trì.
"Vậy bây giờ cậu lập tức đi ra cho tớ."
Lâm Hề Trì nháy mắt im miệng.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở nóng nảy của cậu, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng cậu đi qua đi lại.
Lâm Hề Trì gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ hiện tại của cậu.
Con ngươi vừa đen vừa trầm, khóe miệng mím chặt, không chút che giấu mình đang tức giận? Bạnh cằm, giơ tay túm tóc, hung hăng đi tới đi lui tại chỗ?
Sau đó, cậu nhịn không được chửi nhỏ một tiếng, rồi cúp điện thoại.
"Mẹ kiếp."
3.
Lâm Hề Trì quyết định tuyệt giao với Tưởng Chính Húc, vừa nãy cô không nên dốc bầu tâm sự với cậu ta.
Cái người Tưởng Chính Húc này rõ ràng chính là cùng một phe cánh với Hứa Phóng.
Chỉ có cô một mình một người chiến đấu hăng hái.
Lâm Hề Trì buồn bực lấy sách giáo khoa ra chuẩn bị bài.
Tưởng Chính Húc một chút cũng không áy náy, ngồi phía sau an ủi cô: "Đừng sợ, tính tình kia của Hứa Phóng đúng là dọa người, nhưng nó cũng sẽ không động thủ đánh cậu đâu."
Nghe nói như thế, Lâm Hề Trì mới thoáng thả lỏng.
"Cũng đúng."
4.
Lâm Hề Trì biết tốc độ đạp xe của Hứa Phóng rất nhanh.
Nhưng không nghĩ tới cậu có thể nhanh đến như vậy.
Bình thường hai người bọn họ cùng đi học, dựa theo tốc độ bình thường, cần hai mươi phút.
Nhưng lần này, từ lúc Hứa Phóng cúp máy, chỉ qua không đến mười phút.
Giống như đem cơn tức xả lên việc đạp xe vậy.
Hứa Phóng đi vào phòng học, bước chân vừa lớn vừa mau, trên trán có chút mồ hôi, làm tóc mái của cậu ướt nhẹp, con ngươi vừa sâu vừa đen toàn là ý lạnh, vẻ mặt vô cùng không vui.
Cậu mặc áo đồng phục ngắn tay sọc trắng xanh, cổ áo gài kỹ hai nút trên, chỉ lộ ra một cái cổ trắng nõn khỏe mạnh.
Lâm Hề trì không dám nhìn cậu, cúi đầu, giả vờ đang nghiêm túc đọc sách.
Khoảng cách càng ngày càng gần.
Bước chân của Hứa Phóng dừng lại ngay trước bàn của cô, sau khi giằng co vài giây, cậu đột nhiên cúi đầu xuống, rất chậm rất chậm cười lạnh một tiếng bên tai cô: "Chờ đó."
".........."
5.
Hứa Phóng đi ra phía sau cô ngồi xuống, ném cặp sách lên bàn, sức lực hơi mạnh, tạo ra tiếng động không nhỏ trong lớp. Cậu vắt hai chân lên thanh ngang bàn trước, cả người ngả về phía sau, đầu hơi rũ xuống, tóc mái ngắn ngủn che mất cảm xúc trong mắt cậu, xung quanh đều là ám khí tối tăm.
Cảm nhận được hơi thở của cậu, Lâm Hề Trì do dự nhìn ra phía sau.
Vừa hay đụng phải ánh mắt cậu.
Khuôn mặt Hứa Phóng thối ngoắc, lạnh lùng nhìn cô.
Lâm Hề Trì lập tức lộ ra một nụ cười vô cùng lấy lòng.
Vẻ mặt của cậu vẫn không thay đổi gì, khuôn mặt hà khắc, giống như đại gia.
Nụ cười của Lâm Hề Trì duy trì được vài giây, phát hiện không có hiệu quả gì, cũng tức giận lênn, không muốn cho cậu sắc mặt hòa nhã nữa. Cô quay đầu, viết một dòng chữ lên giấy ghi chú, xé xuống vo thành một cục, sau đó ném cho Hứa Phóng.
Hành động của cô làm cho vẻ mặt Hứa Phóng dịu đi một chút.
Hứa Phóng một tay chống cằm, vẻ mặt lười nhác, chậm rì rì mở cục giấy ra, híp mắt đọc dòng chữ trên đó -----
Cậu có biết cậu là một đồ ngốc không?
Không biết tớ nói cho cậu biết.
Đồ ngốc.
Không cần trả lời.
"..........."
Hứa Phóng chịu đựng xúc động muốn mắng cô, vo tờ giấy thành một cục, hung hăng ném vào hộc bàn.
6.
Chiến tranh lạnh liên tiếp hai tiết học.
Lâm Hề Trì cảm thấy như vậy là đủ rồi, chuông tan học vừa reo liền quay đầu nhìn về phía Hứa Phóng, giọng điệu giống như ban thưởng vậy.
"Rắm Rắm, tớ quyết định làm hòa với cậu."
Hứa Phóng đứng lên, xoay cổ thư giãn cơ thể.
Nghe nói như thế, cậu nhìn qua, sau khi cứ như vậy nhìn chằm chằm vài giây, bỗng nở nụ cười.
"Nghĩ hay nhỉ."
7.
Vấn đề hình như đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Kết quả là bọn họ cả một buổi sáng cũng chưa nói lời nào, ngay cả học bá ngồi cùng bàn bình thường hoàn toàn không chú ý tới chuyện gì cũng đều chú ý tới sự khác thường của hai người bọn họ, tò mò hỏi: "Hai cậu làm sao vậy?"
Lúc này đã sắp đến giờ tan học.
Tâm tình Lâm Hề Trì uể oải, không muốn giải thích quá nhiều, liền thuận miệng nói: "Ngày hôm qua cậu ấy vay tiền tớ, tớ không cho, bây giờ cậu ấy cũng không để ý tớ."
"........."
Vừa dứt lời, Lâm Hề Trì cảm giác được Hứa Phóng duỗi chân ra, đặt dưới ghế dựa của cô.
Sau đó dùng lực đạp một cái.
Cô quay đầu lại.
Hứa Phóng rũ mắt, lười biếng dựa lưng vào ghế, không nhìn cô.
Lâm Hề Trì nhíu mày, dịch ghế ra phía trước một chút.
Ngay sau đó, Hứa Phóng câu chân vào, kéo cả cô cả người lẫn ghế về sau.
Một âm thanh "kít" vang lên -----
Có mấy bạn học bị thu hút sự chú ý, nhưng rất nhanh liền dời tầm mắt.
Lâm Hề Trì lại quay đầu, đè thấp giọng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Cậu vẫn rũ mắt như cũ, không nhìn cô, cũng không ừ hử tiếng nào.
8.
Sau khi chuông tan học vang lên.
Lâm Hề Trì yên lặng quay đầu lại nhìn cậu một cái, cảm thấy lần nào mình lại nói chuyện với cậu, khẳng định cậu cũng sẽ không phản ứng mình đâu. Cô hừ nhẹ một tiếng, thu dọn đồ đạc, định đi ăn cơm.
Lúc này người xung quang đều đã đi gần hết.
Trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lâm Hề Trì mới đi được hai bước.
Phía sau vang lên tiếng ghế dịch chuyển, cô nghe thấy tiếng Hứa Phóng đứng dậy, cùng với tiếng bước chân đi tới của cậu.
Cô đang định quay đầu lại, trên cổ đột nhiên truyền đến một xúc cảm ấm áp và lực kéo cô về phía sau.
Hứa Phóng cong khuỷu tay, ôm lấy cổ cô kéo về phía sau, giọng điệu không mang theo độ ấm, từng chữ từng chữ nói: "Không phải bảo cậu chờ đó sao?"
"..........." Lâm Hề Trì muốn gỡ cánh tay cậu ra, dùng sức lực toàn thân cũng gỡ không được, cũng không dễ chịu, "Này đã qua năm tiếng rồi, cậu còn đang tức giận?"
Hứa Phóng: "Thả bồ câu ông đây rồi còn có lý?"
Lâm Hề Trì: "Cậu sống chết sáu giờ rưỡi mới chịu dậy cũng có lý?"
Hứa Phóng: "Mắng ông đây là đồ ngốc?"
Lâm Hề Trì: "Tớ nói muốn làm hòa với cậu cậu còn không phản ứng tớ, còn muốn tớ cho cậu sắc mặt hòa nhã? Nằm mơ!"
Hứa Phóng: "Nói tớ vay tiền quỷ nghèo cậu?"
Lâm Hề Trì: "Cậu còn nói tớ "nghĩ hay nhỉ" kìa."
.............
.............
Hai người càng cãi càng hăng.
Nói xong lời cuối cùng, tay Hứa Phóng đang móc quanh cổ cô tăng thêm sức, tay kia thì hung hăng véo lấy cằm cô, thấy cô có ý muốn phản kháng, liền thò một bàn tay ra, một tay bắt lấy cổ hai tay cô.
Lâm Hề Trì tưởng chừng như sắp tức đến nổ tung rồi.
"Hứa Phóng! Tớ đã nghe thấy lời chú Hứa rồi!"
"À."
"Chú ấy không phải bảo cậu thu bớt tính khí sao! Cậu thu bớt cái rắm!" Lâm Hề Trì dùng sức nhảy lên, muốn gỡ tay cậu ra, "Bây giờ cậu càng ngày càng quá đáng, ngay cả nữ sinh cậu cũng đánh, cậu còn không biết xấu hổ!"
Cô vừa quay đầu nói với nah, vừa ra sức phản kháng.
Đôi mắt tròn trừng thật lớn, dáng vẻ giương nanh múa vuốt, giống như muốn xé nát cậu vậy.
Có một khoảnh khắc.
Khoảng cách giữa hai người trở nên quá gần.
Chóp mũi của cô cọ lên gương mặt cậu, chỉ cần nhẹ nhàng ngẩng đầu, là có thể hôn lên cằm cậu rồi.
Hô hấp của Hứa Phóng bị kiềm hãm, sức lực cũng nhẹ lại, vành tai bắt đầu đỏ lên.
Nháy mắt hai tay Lâm Hề Trì giãy ra được, cô nhẹ nhàng thở ra, nghĩ là Hứa Phóng nghe lọt lời cô rồi, đang định quay đầu tiếp tục dạy dỗ cậu.
Thì Hứa Phóng lần thứ hai móc lấy cổ cô, cứng rắn nói: "Nói cái gì hả?"
Lâm Hề Trì đưa lưng về phía cậu, không chú ý thấy vẻ mặt mất tự nhiên của cậu.
Chuyển biến này có chút khó hiểu, cũng có chút nhanh.
Lâm Hề Trì sửng sốt: "Hả?"
"Tớ đánh là nữ sinh?"
".........."