Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 76


Hơn nữa trên mạng còn có chữ phồn thể, đặt đơn là có thể mua được, không cần tiếp tục gây sức ép đi in ấn thêm một lần.

Giả Dung đem tên tranh châm biếm mà Giang Kiền Khôn tiến cử điểm danh qua một lần, cảm thấy được có thể, liền gật đầu nói:

- Được! Cứ nghe theo lời anh đi, mỗi dạng tạm thời in ấn mười ngàn bộ cho tôi, lúc sau tôi lại nhìn xem tình huống buôn bán thế nào lại hỏi hàng thêm.

- Giá cả mỗi bộ tranh châm biếm chia đều tính xuống là gần 100 đồng. Hơn mười quyển tiểu thuyết, mỗi dạng ngài cần mười ngàn bộ, tổng giá ít nhất hơn mười triệu.

Nhắc tới việc này, Giang Kiền Khôn cười có chút xấu hổ:

- Đại bộ phận tài chính của tôi đều ném vào trong nhà xưởng rồi, tiền mặt trên người có chút không quá đủ.

- Hắc hắc.. đại lão ngài có thể trước tính tiền hay không, tôi sẽ cấp hàng sau. Dù sao có hệ thống giao dịch nhìn chằm chằm tôi cũng không cách nào quỵt nợ.

Giả Dung kêu hệ thống ở trong không gian tìm kiếm một chút, làm ra một đôi chén rượu tràn ngập lưu quang đủ màu sắc, đặt vào khung giao dịch:

- Đây là chén dạ quang mà Dương quý phi từng dùng qua, anh nhanh chóng cầm đi đấu giá, đem bộ sách giao dịch qua đây.

Giang Kiền Khôn nhìn chằm chằm chén dạ quang, nước bọt thiếu chút nữa chảy xuống. Hắn cố nén kích động nói:

- Hàng hóa vừa đến trong kho tôi sẽ lập tức liên hệ ngài giao dịch.

Giang Kiền Khôn cảm giác ở trước mặt Giả Dung, bất kỳ thứ gì cũng không thể che thân. Còn nữa, gần đây còn xuất hiện nhiều đối thủ cạnh tranh, cho nên lúc giao dịch với Giả Dung hắn cũng không dám chào giá quá cao. Nhiều lắm lấy cao hơn giá gốc vài xu vài đồng bán trao tay cho Giả Dung, kiếm lấy tiền chênh lệch ở giữa.

Lúc này từ trên mạng đặt hàng mua sách manga, Giang Kiền Khôn cũng chỉ tính toán bán trao tay hơn vài đồng, cuối cùng cũng tới tay được mấy trăm ngàn mà thôi.

Nhưng Giả Dung cấp cho chén dạ quang này một khi đấu giá ra ngoài, tuyệt không chỉ là mười triệu mà thôi. Giao thuế, mua đồ vật mà Giả Dung cần, Giang Kiền Khôn ít nhất còn có thể nắm bắt tới tay mấy triệu. Cho nên đây mới là khoản thu lợi lớn nhất của hắn a!

Giang Kiền Khôn vui tươi hớn hở tính toán hai đơn sinh ý hôm nay thu hoạch được bao nhiêu, trong lòng đồng thời nghĩ, chờ một lát hỏi thăm vài vị huynh đệ ở những cổ đại vị diện khác xem bọn họ có muốn mua sách manga hay không.

Nếu bọn hắn đều gật đầu nói cần, hắn liền nâng lên vài lần giá cả bán cho bọn họ. Đối đãi bọn họ vĩnh viễn không cần “ôn nhu” như đối đãi kim đùi.

Giả Dung lại hỏi:

- Tôi còn có một việc muốn hỏi anh.

- Đại lão, xin mời ngài nói.

Giang Kiền Khôn lập tức hỏi.

- “Vương thị truyền kỳ” là do vị đại nhân tài nào ở vị diện của anh viết ra vậy? Tôi thật thưởng thức hắn!

Giả Dung tò mò hỏi.

“Vương thị truyền kỳ” là do Giả Dung nhờ Giang Kiền Khôn mời người viết sách, là quyển tiểu thuyết lượng thân định chế cho Vương phu nhân.



- Kỳ thật quyển tiểu thuyết kia là do hai người hợp tác hoàn thành.

Giang Kiền Khôn nói:

- Lúc trước ngài cho tôi danh sách nhân vật tiểu thuyết thì có căn dặn diễn viên là một nữ nhân kêu Vương thị. Tôi tưởng tượng, đây không phải là tiểu thuyết đại nữ chính sao? Vì thế tìm tác giả nữ tính hành văn duyên dáng hỗ trợ viết.

- Nữ tác giả nhìn yêu cầu của ngài xong, dưới ngòi bút thật là không viết ra được loại nữ chính như vậy, đã muốn từ chối khéo tôi. Nhưng lại không thành công, bởi vì tướng công của nàng, đó là một vị tác giả trên mạng vô danh ngăn cản nàng, tiếp nhận trọng trách.

- Hắn hoàn thành xong tình tiết chuyện xưa, đem tiểu thuyết giao cho phu nhân của hắn trau chuốt, cuối cùng mới có được quyển “Vương thị truyền kỳ” này.

- Thì ra là thế.

Giả Dung hiểu ra:

- Hắn biết tình tiết làm cho lòng tôi thật khoái trá, tôi thật thích. Anh cầm thỏi mỹ kim bảo này đưa cho hắn, nói là tiền thưởng cho hắn.

Giao dịch không bao lâu, bên ngoài có tiếng bước chân đi tới gần. Giả Dung nghe được là Trầm Nhược Hư đã trở lại, cũng không tiếp tục nhiều lời, gật gật đầu đóng cửa giao dịch.

Trầm Nhược Hư vào cửa đi thẳng tới chỗ cái bàn, buông hộp đựng thức ăn, nhìn Giả Dung nói:

- Hôm nay hai vị huynh trưởng lại tặng băng thực, ngươi nhanh tới cùng ăn với ta, bằng không sẽ tan.

Giả Dung đi qua ngồi xuống hỏi:

- Hai người bọn họ lại trốn học ra ngoài?

- Không có, kêu người hầu đi mua.

Trầm Nhược Hư lắc đầu, kéo nắp, nói:

- Há mồm!

Giả Dung phản xạ hỏi:

- Làm gì?

- Đút cho ngươi.

Thần sắc Trầm Nhược Hư tự nhiên, múc muỗng kem đưa tới bên môi Giả Dung, nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn nói:

- Ngươi không phải nói ta tự tay đút cho ngươi ăn là ngon nhất sao?

Giả Dung:

- !

Thứ nhân cách chết tiệt!



Hắn tỉnh bơ đánh giá Trầm Nhược Hư, tiến bộ rồi a, còn học xong phản kích.

- Mau há mồm.

Chờ trong chốc lát Giả Dung vẫn không há mồm, Trầm Nhược Hư không nhịn được thấp giọng thúc giục.

Giả Dung chậm rãi quay đầu, nói:

- Ta không cần ngươi đút, ta cũng không có nói lời như vậy.

Người lớn như vậy còn muốn người khác đút cho ăn, mất mặt muốn chết!

Trầm Nhược Hư vẫn giữ nguyên động tác, ngữ điệu bằng phẳng nói:

- Được rồi, ngươi nên cam đoan lần sau đừng dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn ta, yêu cầu ta đút cho ngươi ăn.

Nói xong hắn dời cánh tay, tính toán tự mình ăn muỗng kem này.

Giả Dung có thể bảo chứng thứ nhân cách không nháo sự sao? Đáp án dĩ nhiên là không thể.

Cho nên hắn như tia chớp bắt lấy cánh tay của Trầm Nhược Hư, kéo kéo khóe miệng nói:

- Ta chỉ nói đùa với ngươi mà thôi, làm sao ngươi lại tưởng thật.

Trầm Nhược Hư liếc mắt nhìn hắn, tay phải vòng lại đút kem vào miệng Giả Dung.

Giả Dung vừa nuốt vào thì Trầm Nhược Hư lại đưa tới. Hắn cầm tay Trầm Nhược Hư đẩy kem vào miệng hắn, thành khẩn nói:

- Một ngụm thì tốt rồi, luôn phiền toái ngươi thật ngượng ngùng. Ngươi ăn đi, kế tiếp tự ta ăn là được, kỳ thật dù không phải ngươi đút, hương vị cũng không chênh lệch bao nhiêu đâu.

- Còn có một cái muỗng ở nơi nào?

Giả Dung lật hộp tìm kiếm, không tìm được.

- Ta nửa đường ném xuống.

Trầm Nhược Hư cười cười:

- Bởi vì ngươi nói thích cùng ta dùng chung một cái muỗng.

Giả Dung:

- !

Tốt lắm!