Vị Hôn Phu Muốn Cưới Tì Nữ Của Ta

Chương 11


Thanh Hoan sợ hãi, vội vàng lấy áo khoác phủ lên người ta. Vừa mới tắm xong, chuẩn bị đi ngủ, trên người ta chỉ mặc áo trong.

"Có chuyện gì xảy ra mà hoàng huynh lại không giữ chút quy củ nào thế này!"

Sở Linh Thần dường như cũng không ngờ rằng trong phòng lại có cảnh tượng như vậy, khuôn mặt có chút ngỡ ngàng, nghe câu hỏi của ta lại hiện lên vài phần giận dữ.

"Tối nay mẫu hậu gọi ta đến dùng bữa, nói muốn chọn phi cho ta, là muội đề xuất sao?"

Ta chớp chớp mắt:

"Phải, hoàng huynh đã đến tuổi thành hôn từ lâu, sớm tìm được giai nhân, khai chi tán diệp, có gì là không đúng?"

Khuôn mặt Sở Linh Thần như phủ một lớp băng, vô cùng u ám, ta thậm chí nghi ngờ hắn muốn bóp ch-ếc ta. Không khí im lặng trong chốc lát, ta do dự mở miệng:

"Trời đã khuya, hoàng huynh nên về đi. Dù chúng ta là huynh muội, nhưng bảy tuổi đã không chung giường, vẫn cần phải giữ lễ nghi."

Nghe đến câu "huynh muội", khuôn mặt Sở Linh Thần càng trở nên khó coi.

"Ra ngoài!"

Tiếng hét đột ngột làm Thanh Hoan giật mình run rẩy, ta gật đầu ra hiệu cho nàng, nàng lo lắng nhìn ta một cái rồi mới ra ngoài.

Ta đang suy nghĩ phải đối phó với vị hoàng huynh khó chịu này như thế nào, thì một lực mạnh mẽ kéo ta về phía trước, trong giây tiếp theo, ta đã bị Sở Linh Thần ôm chặt.

Hơi thở mạnh mẽ của nam nhân bao phủ lấy ta, ta ngây người một chút, rồi ra sức giãy giụa. Nhưng Sở Linh Thần càng ôm chặt hơn, ta tức giận, cắn mạnh vào vai hắn. Hắn đau đớn, động tác chậm lại, ta tranh thủ đẩy hắn ra, giơ tay tát mạnh.

"Chát!"

Lực tay của ta rất mạnh, đầu Sở Linh Thần bị ta đ-á-nh lệch sang một bên.

Gần đây ta đã quá mệt mỏi, cái tát này phần nào là để trút giận, đ-á-nh xong ta cũng có chút hối hận. Sở Linh Thần quay đầu nhìn ta, giọng nhẹ nhàng.

"Muội biết, phải không?"

Ta sững sờ, mất một lúc lâu mới hiểu hắn đang hỏi gì.

"Ta biết, nhưng ta không hiểu tại sao, rõ ràng huynh biết điều này là sai!"

Sở Linh Thần cười.

"Thế nào là đúng? Thế nào là sai? Giao Giao, từ lúc muội năm tuổi ở Ngự hoa viên nhờ ta hái hoa, ta đã có muội trong lòng rồi. Ta biết mình không bình thường, biết cảm giác này mãi mãi không thể lộ ra ánh sáng, nhưng ta không thể kiểm soát được bản thân. Ta yêu muội, dù muội là muội muội của ta."

Ta lùi lại một bước, cảm thấy người trước mặt đã không còn bình thường.

"Muội sợ ta sao? Giao Giao, sao muội có thể sợ ta? Muội có biết ta đã làm bao nhiêu vì muội không? Ta muốn chăm sóc muội, ta muốn muội trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ, nên ta mới muốn làm Thái tử, làm thiên tử tương lai, chỉ có như vậy ta mới có thể bảo vệ muội tốt hơn! Nhưng Giao Giao, sao muội có thể, sao muội có thể biết rõ tâm ý của ta mà vẫn muốn ta cưới người khác!"