Giản Hành Chi nhảy ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị bày tầng tầng lớp lớp kết giới như đối diện với trận đại chiến gian khổ nhất cuộc đời, che giấu hơi thở, lặng lẽ đẩy cửa sổ Tần Uyển Uyển, nhẹ chân nhẹ tay leo vào.
Tần Uyển Uyển đang ngủ say trên giường.
Giản Hành Chi len lén đi tới cạnh Tần Uyển Uyển, bắt đầu cảm nhận bùa liền tâm đang ở đâu trên người nàng.
Lúc trước y sợ sau khi Tần Uyển Uyển trở thành chủ nhân Mị cốt trùng, lỡ y mất khống chế mà tổn thương đến nàng dưới sự điều khiển của Mị cốt trùng, vì vậy giao cho nàng lá bùa liền tâm.
Chỉ cần nàng kích hoạt phù chú là có thể lập tức giết y.
Nhưng hôm nay nếu Tần Uyển Uyển là Tịch Sơn nữ quân, vậy hoàn toàn không có nỗi lo này.
Bởi vì nếu nàng là Tịch Sơn nữ quân, lại học công pháp của y, căn bản không cần bùa liền tâm thì nàng cũng có thể tự vệ.
Trên bùa liền tâm có máu của y, muốn tìm không khó.
Y ngồi xổm bên giường, sử dụng thần thức quét toàn thân Tần Uyển Uyển.
Còn chưa tìm được bùa liền tâm, Tần Uyển Uyển đã xoay người, quay mặt về phía y.
Giản Hành Chi lập tức ngừng hô hấp, nhìn mặt Tần Uyển Uyển gần trong gang tấc, ngay trước mắt mình.
Trước đây không ý thức được đây là mặt thật của Tần Uyển Uyển, y còn nghĩ rốt cuộc Tần Uyển Uyển ở Tiên giới trông thế nào.
Hôm nay đột nhiên phát hiện hóa ra gương mặt này chính là mặt của nàng, gương mặt ấy lại bỗng dưng tập kích đến trước mặt y, y không khỏi ngây ngốc tại chỗ.
Giản Hành Chi không tự chủ được quan sát gương mặt nàng, mày như họa, mi thật dài, làn da mềm mại, sống mũi cao cao, mặc dù môi hơi mỏng nhưng màu sắc hài hòa, giống như màu hoa đào, cộng thêm cảm giác trơn bóng.
Y sững sờ ngắm nhìn.
Trước đây, y cứ cảm thấy gương mặt Tịch Sơn nữ quân đẹp thì có đẹp, nhưng cũng chỉ là mỹ nhân.
Thế mà hôm nay, không biết tại sao y đột nhiên cảm thấy đây há chỉ là mỹ nhân, đây là đẹp vô địch thiên hạ không ai sánh bằng!
Cho dù là có, thì tuyệt đối khí chất cũng không bằng!
Hô hấp hai người vấn vít, Tần Uyển Uyển nói mê: “Cha… mẹ…”
Giản Hành Chi đột ngột hoàn hồn, sực nhớ mục đích mình tới làm gì, y vội vàng tìm kiếm vị trí Chú liền tâm, quét từ dưới chân lên, rốt cuộc cảm nhận được sự tồn tại của bùa liền tâm ở ngực.
Không ngờ Tần Uyển Uyển lại đặt bùa liền tâm ở ngực, Giản Hành Chi nhất thời hơi xấu hổ.
Y dùng tay lấy không khỏi hơi… hơi thất lễ.
Nhưng trừ lấy tay thì còn có thể dùng cái gì?
Giản Hành Chi nghĩ tới nghĩ lui, nhìn quanh quất, phát hiện cây gãi ngứa.
Y ngồi dịch đến mép bàn, cầm cây gãi ngứa quay lại, nhẹ nhàng cầm cây vén y phục lên, lộ ra một khe hở, nhìn thấy túi Càn Khôn của Tần Uyển Uyển đặt bên trong.
Giản Hành Chi cố gắng bỏ qua màu bạch ngọc bị túi Càn Khôn che lấp.
Sau khi xác nhận vị trí túi Càn Khôn, y vội vàng lấy cây gãi ngứa đè vạt áo, nghiêng đầu, nuốt nước bọt, cố giảm nhịp tim đập quá nhanh một hồi mới quay đầu nhìn lại ngực Tần Uyển Uyển, nhớ lại vị trí sợi dây túi Càn Khôn lúc nãy, kiềm chế bàn tay run rẩy, thò cây gãi ngứa vào vạt áo Tần Uyển Uyển.
Cây gãi ngứa có một cái móc cong, y cố gắng sử dụng móc cong này móc sợi dây túi Càn Khôn, lôi túi ra.
Nhưng vì không nhìn thấy bên trong nên rất khó dùng cây gãi ngữa móc được túi.
Cây gãi ngứa móc tới móc lui trong vạt áo Tần Uyển Uyển, móc mãi không ra.
Giản Hành Chi nhíu mày, bắt đầu nghiêm túc xử lý túi Càn Khôn.
Động tĩnh lớn như vậy không thể không khiến Tần Uyển Uyển tỉnh giấc.
Nàng chậm rãi mở mặt, nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi xổm bên mép giường, cầm cây gãi ngứa móc tới móc lui trong ngực mình.
Tần Uyển Uyển nghi hoặc nhìn y chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Sư phụ?”
Giản Hành Chi bị Tần Uyển Uyển dọa giật nảy, y hoang mang ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Tần Uyển Uyển, động tác của y cứng đờ.
Nên nói gì đây?
Chẳng có gì để nói.
Giản Hành Chi giả vờ bình tĩnh cất cây gãi ngứa, đặt ở mép giường, sau đó đứng dậy, đắp chăn cho Tần Uyển Uyển: “Ban đêm lạnh, con đắp thêm chăn, vi sư đi trước.”
Nói xong, y cuống quít chạy về phía cửa sổ.
Trước khi nhảy đột nhiên nhận ra không ổn, lại quay đầu chạy về phía cửa phòng, mở cửa đóng cửa, làm liền một mạch.
Tần Uyển Uyển hoài nghi nhìn loạt động tác của Giản Hành Chi.
Đợi y chạy rồi, Tần Uyển Uyển móc túi Càn Khôn trong lòng mình ra, suy nghĩ: “Y muốn trộm túi Càn Khôn của ta?”
Vì sao? Trong túi Càn Khôn có cái gì hay để y trộm?
Tần Uyển Uyển mù mờ khó hiểu.
Giản Hành Chi hoảng hốt chạy về phòng, uống vài ngụm nước mới bình tĩnh lại.
666 nhìn dáng vẻ của y, cảm thấy quá đáng thương, không nhịn được an ủi: “Chủ nhân, ngài cũng đừng sợ quá.
Ngài nhớ lại trước đây xem, lôi ra khí phách trước đây chẳng phải xong rồi à?!”
“Bây giờ giống với trước đây sao?!” Giản Hành Chi vừa nghe đã cảm thấy 666 chẳng hiểu gì cả.
“Trước đây, ta có thể giết quách người đi cho xong.
Nhưng hiện giờ, ta có thể giết Tần Uyển Uyển sao?”
“Vì sao không thể?” 666 biết rõ còn hỏi.
Giản Hành Chi nghẹn họng.
Y không muốn nói chuyện với 666, lại uống thêm vài ngụm, giả vờ bận rộn.
666 nhìn thấu sự nhếch nhác của y, chỉ hỏi: “Không trộm được bùa liền tâm thì sao đây?”
“Tiếp tục trộm.”
Giản Hành Chi suy nghĩ: “Hiện giờ, chúng ta có ba cách để làm.
Thượng sách là ta có thể làm nàng cảm động, xóa bỏ hiềm khích trước đây.”
“Trung sách thì sao?”
“Trung sách là ta có thể duy trì trạng thái hiện tại với nàng, trước khi phi thăng trộm được bùa liền tâm, sau đó mỗi người mỗi ngã.”
“Hạ sách?”
666 không nghĩ Giản Hành Chi nghĩ nhiều thế, khiến nó nhìn y với cặp mắt khác.
Giản Hành Chi cúi đầu không đáp.
Y rủ mắt, nhìn chén trà của mình.
Hồi lâu sau, y nhỏ giọng đáp: “Thì sẽ chết trong tay nàng.”
666: “…”
Ngài đúng là dám nghĩ.
Nhưng con người chẳng ai muốn chết, vì sinh tồn, Giản Hành Chi quyết định nỗ lực cố gắng hết mìnhf!
Y hít sâu một hơi, quay đầu hỏi 666: “Có sách gì chuyên dạy lấy lòng người khác không?”
“Có đó, có lấy lòng bằng vật chất, lấy lòng bằng tâm lý, lấy lòng bằng hành vi, ngài muốn loại nào?”
“Muốn hết!”
“5 điểm tích lũy.”
5 điểm tích lũy, bất quá chỉ bằng chuyện Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường lén gặp mặt sau lưng y!
Giản Hành Chi cố chịu đựng chua xót, an ủi bản thân, mở miệng phung phí: “Lấy!”
Vừa dứt lời, một đống sách rơi lộp bộp từ trên trời xuống.
Giản Hành Chi rút bừa một quyển, nhìn thấy bên trên viết “Quy luật sinh tồn Đại nội —— làm sao để nương nương thích bạn” .
Tựa đề này rất hấp dẫn, y quyết định tối nay bắt đầu học từ quyển này.
Giản Hành Chi cực khổ học tập một đêm, thuộc lòng tất cả những thứ chỉ dạy trong quyển sách.
Hôm sau, Tần Uyển Uyển vừa thức dậy đã thấy Giản Hành Chi đứng ở mép giường một cách ngay ngắn thẳng tắp.
Tần Uyển Uyển mù mờ: “Sư phụ?”
“Con thức rồi?” Giản Hành Chi mỉm cười dịu dàng, y lẩm nhẩm liên tục những gì học thuộc lòng đêm qua, nhưng lúc thực hành vẫn có chút lo lắng.
Tần Uyển Uyển kiềm chế sự sự lạ lùng trong lòng, quan sát Giản Hành Chi, gật đầu.
Nhìn Giản Hành Chi bưng trà cho nàng, dặn dò: “Con uống trà đi, trà vừa pha, ta đã dùng linh lực làm nguội đến nhiệt độ vừa phải, hiện giờ uống vào rất vừa miệng.”
Tần Uyển Uyển càng thấy lạ hơn, trước đây Giản Hành Chi đều bóp cằm nàng trút thẳng vào để lấy điểm tích lũy.
Nàng không khỏi hoài nghi: “Người không trút nước ta sao?”
“Lúc trước là ta không hiểu chuyện…” Giản Hành Chi dịu dàng lắc đầu: “Sau này, ta không như vậy nữa.”
Giản Hành Chi như thế khiến Tần Uyển Uyển rất sợ, nhưng càng sợ, nàng càng trấn tĩnh.
Nàng không nhiều lời, cầm ly uống nước.
Vừa uống xong, Giản Hành Chi lập tức giơ hai tay, săn sóc đưa khăn tay tới.
Trước đây Giản Hành Chi đều trực tiếp lau mặt, hôm nay lễ phép săn sóc như thế, chuyện lạ tất có trá.
Nàng im lặng không lên tiếng, nhận lấy khăn tay lau, áp nhẹ lên khóe môi.
Giản Hành Chi vội vàng chuyển hai chiếc khăn lau mặt ấm áp qua.
Nàng điềm tĩnh nhận lấy.
Lau mặt xong, Giản Hành Chi nhanh nhẹn cầm lại đặt sang một bên, tinh mắt thấy Tần Uyển Uyển định đứng dậy, Giản Hành Chi bước lên vươn tay đến trước mặt nàng, hiểu chuyện đến mức khiến Tần Uyển Uyển kinh hãi.
Nàng giơ tay đặt lên tay Giản Hành Chi, mượn lực y đứng dậy.
Nàng không lên tiếng, mặc Giản Hành Chi đi theo làm tùy tùng phục vụ mình rửa mặt, lẳng lặng quan sát y biểu diễn, xem thử não chó của y lại đang trình diễn vở kịch gì.
Tẩy rửa sơ lược xong, Giản Hành Chi ôm kiếm của Tần Uyển Uyển, đeo túi: “Uyển… Bắc Thành.” Suýt nữa y gọi sai tên, may mà kịp thời sửa lại, duy trì nụ cười: “Hôm nay con muốn luyện kiếm hay muốn dạo phố?”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển không thể tưởng tượng nổi.
Không ngờ có một ngày Giản Hành Chi lại cho nàng dạo phố?!
Nàng sửng sốt nhìn Giản Hành Chi, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại hiểu ra, có lẽ y muốn dạo phố.
Tối qua dạo phố lần đầu, dạo tới nghiện rồi.
Nhưng trận chung kết sắp tới, nàng không thể lơ là.
Ngẫm nghĩ, nàng dỗ dành Giản Hành Chi: “Sư phụ, đợi xong trận chung kết, ta lại dẫn người đi chơi.”
“Đi dạo phố một chút cũng không sao…” Giản Hành Chi biết tính tình Tần Uyển Uyển lười biếng, muốn lấy lòng nàng, dù gì Tịch Sơn nữ quân không luyện kiếm cũng chẳng sao, vì thế tiếp tục đưa Tần Uyển Uyển bậc thang: “Quay về rồi ta luyện với con.”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển bất lực: “Người đừng nghĩ tới chơi mãi thế.”
Giản Hành Chi: “…”
“Tốt lắm!”
38 vừa nghe thấy lời Tần Uyển Uyển, xúc động reo: “Không hổ là Đại nữ chính của ta!”
Cùng lúc đó, 666 cũng rất vui mừng: “Chủ nhân, rốt cuộc người cũng phù hợp thiết lập nhân vật một lần!”
Giản Hành Chi khổ không nói được, Tần Uyển Uyển lấy kiếm khỏi tay y, bước ra ngoài.
Giản Hành Chi theo sau lưng Tần Uyển Uyển, y thật sự muốn nói với Tần Uyển Uyển y đã biết hết rồi, nàng không cần ngụy trang nữa.
Dù cho Tịch Sơn nữ quân bị khóa tu vi đến tiểu thế giới này, tham gia một cuộc thi đấu kiếm ý dưới Hóa Thần có gì khó?
Vì để bày cạm bẫy cho y, nàng phải chịu thiệt rồi.
Nhưng tạm thời y không biết rốt cuộc Tần Uyển Uyển nghĩ gì, không dám tùy tiện mở miệng, sợ Tần Uyển Uyển kích động giết người diệt khẩu.
Y đi theo Tần Uyển Uyển ra ngoài.
Tần Uyển Uyển liếc nhìn y, ngẫm nghĩ, vẫn nói chính sự với y: “Tối qua ta bắt Yên Vô Song thẩm vấn, xác nhận một chuyện.”
“Hửm?”
“Xuân Sinh là công pháp năm đó Lận Ngôn Chi biết.
Khi ấy, Lận Ngôn Chi có một tỷ tỷ, chính là người phụ nữ chúng ta gặp được ở mười hai cửa sinh tử.
Cái chết của Lận Ngôn Chi năm đó hẳn có ẩn tình, quan trọng nhất…” Tần Uyển Uyển dừng bước, quay đầu nhìn y: “Sư phụ, ta cảm thấy có khả năng Lận Ngôn Chi là kiếp trước của người.”
Giản Hành Chi nghe nói vậy, vẻ mặt điềm tĩnh: “Ờ.”
“Người không kinh ngạc sao?”
Tần Uyển Uyển ngạc nhiên, Giản Hành Chi lắc đầu: “Không quan trọng.”
Dù sao cũng đều là kiếp trước.
“Người chưa từng nghĩ vì sao lại tới nơi này ư?” Tần Uyển Uyển hỏi tiếp, Giản Hành Chi ngây người.
Y đột nhiên nhận ra nếu Lận Ngôn Chi là kiếp trước của mình, bản thân đến đây có nhân quả của chính mình.
Vậy nghĩa là Tần Uyển Uyển vô cớ bị kéo vào, nàng không phải là người xấu.
Đầu óc y xoay chuyển cực nhanh, Tần Uyển Uyển gọi: “Sư phụ?”
“À.” Giản Hành Chi hoàn hồn: “Chuyện này không quan trọng.
Dù thế nào đi nữa, nếu như có lý do, lý do ắt sẽ xuất hiện, đến lúc đó lại nói.”
Tần Uyển Uyển tỏ vẻ kinh ngạc về độ nghĩ thoáng của Giản Hành Chi, bỗng dưng lại có sự khâm phục, quả đúng là kiếm tiên.
Nàng không khỏi tò mò: “Vậy sư phụ, đối với người mà nói, chuyện gì quan trọng?”
Câu này hỏi khó Giản Hành Chi.
Đối diện với sự sùng bái ẩn hiện trong mắt Tần Uyển Uyển, y theo bản năng thẳng sống lưng, nhưng sực nhớ Tần Uyển Uyển hỏi câu này có phải muốn thăm dò gì chăng.
Nghĩ tới nghĩ lui, y quyết định chuyển thủ thành công: “Vậy… vậy cái gì quan trọng đối với con?”
“Nhiều lắm.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Người nhà ta, cuộc sống của ta, còn có tôn nghiêm, danh dự, địa vị, thậm chí có thể tự do ăn cơm hay không.
Ta cảm thấy tất cả đều quan trọng.”
Giản Hành Chi hiểu rồi.
Dựa theo giải thích của Tần Uyển Uyển, y gần như phá huỷ hết tất cả những thứ đó.
Hại nàng đến nơi này, không thể đoàn tụ với cha mẹ, sống chật vật đáng thương, y còn giẫm lên mặt nàng…
Giản Hành Chi hơi căng thẳng, y do dự, hỏi dò: “Vậy… nếu một ngày có người phá hủy hết những thứ này của con, con… con sẽ đối xử với y thế nào?”
“Đương nhiên là kẻ thù.”
Tần Uyển Uyển đáp dứt khoát, học theo khí phách của Giản Hành Chi: “Phải giết!”
“Nếu…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Con không giết được người này?”
“Vũ lực không thể thắng, đương nhiên phải dựa vào đầu óc.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ dựa theo lời Giản Hành Chi: “Giết được thì giết, không giết được, vậy thì hắn quan tâm cái gì, ra tay từ cái đó.”
“Ví dụ như?” Giản Hành Chi tò mò.
Tần Uyển Uyển nêu ví dụ: “Kẻ hám tiền, cướp tiền của hắn; kẻ hám danh, hủy thanh danh hắn; kẻ vô tâm, khiến hắn thật lòng rồi nhẫn tâm vứt bỏ; hắn dám bẻ cánh ta, ta phải hủy cả thiên đường của hắn!”
Giản Hành Chi sững sờ.
Y ngây ngốc nhìn Tần Uyển Uyển.
Lúc này, nàng mới chợt nhớ, tò mò hỏi: “Sư phụ, người hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì.”
Giản Hành Chi cuống quít lắc đầu, sau đó giục nàng: “Không phải con đi luyện kiếm sao? Con đi trước đi, ta đi ăn chút gì đó.”
Bình tĩnh.
Nói xong, Giản Hành Chi kiềm chế cảm xúc, cố gắng khiến mình bình tĩnh rời đi.
Đợi sau khi y đi, Tần Uyển Uyển suy nghĩ, móc túi Càn Khôn trong lòng ra, nhìn chằm chằm hồi lâu.
Trong túi Càn Khôn có một lá bùa liền tâm.
Giản Hành Chi…
Tần Uyển Uyển suy nghĩ.
Vừa nhớ tới Giản Hành Chi quanh co vòng vèo trộm đồ, lại hỏi nàng vấn đề như vậy, nghĩ đến khả năng kia, nàng không nhịn được vừa tức vừa buồn cười.
Nàng ngước mắt nhìn hướng Giản Hành Chi chạy trốn.
Cất túi Càn Khôn lại.
Xem nàng dọa chết y.
***
【 Vở kịch nhỏ 1 】
Tần Uyển Uyển nói dối: “Sư phụ, ta không phải Tịch Sơn nữ quân.”
Giản Hành Chi biết rõ, mất: 33 chương.
Giản Hành Chi nói dối: “Ta thật sự không biết con là Tịch Sơn nữ quân.”
Tần Uyển Uyển biết rõ, mất: 1 chương.
Tổng kết: Chênh lệch chỉ số IQ.
【 Vở kịch nhỏ 2 】
Giản Hành Chi: “Con sẽ báo thù người hại con thế nào?”
Tần Uyển Uyển: “À, giết được thì giết, không giết được thì hành hạ hắn, khiến hắn yêu ta rồi vứt bỏ hắn!”
Giản Hành Chi thất kinh lập tức chạy trốn.
Phiên bản sủng vật:
Tần Uyển Uyển cho Giản Hành Chi xem cách làm canh thịt chó.
“Canh thịt chó là canh hầm từ thịt chó…”
Giản Hành Chi hoảng hốt chạy trốn.
【 Vở kịch nhỏ 3 】
666: “Hạ sách là gì?”
Giản Hành Chi: “Chết trong tay nàng.”
666: “Nếu không phải cô ấy cầm lá bùa liền tâm mà là một người khác, sách lược này có thay đổi không?”
Giản Hành Chi: “Có.”
666: “Có gì thay đổi?”
Giản Hành Chi: “Ba cách hợp lại làm một, trực tiếp giết.”
Giản Hành Chi: Cái ta sợ không phải là chết, cái ta sợ là Tần Uyển Uyển muốn ta chết.
------oOo------