Vi Sư Phụ

Chương 6: 6: Cái Gọi Là Sư Đồ





Phó Thanh Viễn cảm thấy hơi choáng váng, khi mở mắt ra thì nhìn thấy bản thân mình đang lơ lửng trên không, rõ ràng là ở trên không trung nhưng không có cảm giác cơ thể mất đi trọng lực.

Trên đầu có một khoảng không màu đen, dưới chân là một cái hồ tròn, có hình dạng bát quái, mặt nước nửa đen nửa trắng, trên mặt nước còn có sương mù màu trắng sữa.

Xung quanh đều là kệ gỗ có từng ô từng ô trống rỗng.

Ở nơi này, linh khí rất dày đặc!
Phó Thanh Viễn chỉ cảm thấy cơ thể mình đang hấp thụ linh khí nơi đây một cách vô thức, linh lực sắp cạn kiệt lúc nãy gần như lập tức quay trở lại, hơn nữa còn tinh khiết hơn.

Thôi thì giờ nhắm mắt vận hành linh lực của mình một cách nghiêm túc vậy.

Sau hàng chục lần hít thở, vết thương cũng đang nhanh chóng hồi phục.

Cho dù chàng là người không dễ dao động cảm xúc, nhưng ánh mắt lúc này cũng không giấu được nỗi vui mừng, có thể có được không gian như vậy, đối với con đường tu tiên sau này của chàng càng có lợi hơn!
Lúc này Tang Lạc vẫn còn đang đọc sách về các cấp bậc tu tiên, ở đây tu tiên có chín cấp bậc: luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh, hóa thần, luyện hư, hợp thể, đại thừa, độ kiếp, mỗi cấp bậc chia làm chín tầng.

Người tu tiên lợi hại nhất được ghi lại trong sách cho đến nay cũng chỉ luyện đến hợp thể, hàng vạn năm trước có người luyện tới đại thừa và độ kiếp đã là đạt tới đỉnh cao rồi.

Nhưng không nói đến hợp thể, cho dù là luyện hư cũng không có mấy người tu tiên xuất thế mà luôn ở một nơi linh khí dày đặc tịnh tu.

Những môn phái nhỏ hiện nay hầu hết chỉ có một người tu tiên nguyên anh trấn thủ, còn các môn phái cỡ trung cũng chỉ có ba tới năm người tu tiên nguyên anh trấn thủ, chỉ có những môn phái lớn được lưu truyền đến nay mới có người tu tiên kỳ hóa thần và kỳ luyện hư trấn thủ.

Tuy là có hợp thể, nhưng vì tránh không ra mặt nên gần như cũng chỉ là truyền thuyết.

“Cái này cho con, uống đi.”
“Á!” Tang Lạc đang nghiêm túc đọc sách thì bị một giọng nói đột ngột ở phía sau làm cho giật mình ngã lăn xuống đất.


Tang Lạc ngẩn người, sư phụ xuất hiện từ lúc nào vậy, sao không có chút tiếng động nào hết.

Phó Thanh Viễn, người vừa lên tiếng cũng ngẩn ngơ, chàng đáng sợ như vậy sao.

“Sư… sư phụ… ” Tang Lạc bị nhấc lên đặt lại trên ghế, vừa lắp bắp nói vừa nhìn biểu hiện của Phó Thanh Viễn.

Có vẻ tốt hơn so với mấy ngày trước, nhưng sắc mặt vẫn thấy xanh xao, màu môi cũng rất nhợt nhạt.

“Sư phụ, vết thương của người đã lành chưa?” Tang Lạc có chút lo lắng hỏi, dù sao cũng là sư phụ đã cứu mình, tuy sư phụ nhìn không giống người tốt, nhưng thời buổi này nhìn giống người tốt mới không phải là người tốt.

“Ừm, không cần lo lắng.” Cảm giác có một đồ đệ quan tâm tới mình thật không tệ, tuy Phó Thanh Viễn không có nhiều cảm xúc, nhưng chàng đưa tay xoa xoa đầu Tang Lạc và bím tóc hơi khô của nàng.

Tang Lạc cảm nhận được sức lực trên đầu, tự nhiên nhớ tới phụ thân trước kia cũng từng xoa tóc nàng như vậy, và phụ thân trong ký ức của cơ thể này cũng như vậy.

Trong lòng Tang Lạc hiện lên cảm giác thân thiết, chớp chớp mắt xấu hổ nói: “Sư phụ, người cứ gọi con là A Lạc… dạ, phụ thân của con cũng gọi con như vậy.”
“A… Lạc, không cần dùng kính ngữ với ta.”
“Sư phụ, có thể hỏi người một câu được không?”
“Ừm.”
“Tại sao nhìn thần sắc sư phụ vẫn nhợt nhạt như vậy, vết thương của người thật sự đã lành hẳn chưa, lúc đó thấy người bị thương rất nghiêm trọng.” Sau khi Tang Lạc và sư phụ quen thân được một chút, cái tính thích cằn nhằn thích lo lắng của một bà quản gia trong lòng nàng lại bộc phát ra ngoài.

“Không sao… vi sư lúc nào cũng trông như thế.”
“Vậy thì tốt.” Thì ra chàng sinh ra đã là một thư sinh yếu đuối chứ không phải là do bị thương, Tang Lạc tuy yên tâm trong lòng nhưng vẫn cảm thấy không chừng do sư phụ thường xuyên uống đan dược, không ăn những thứ có dinh dưỡng nên sắc mặt mới tệ như vậy.

Tang Lạc cho là thế nên theo thói quen muốn tìm kiếm những đồ tốt bồi bổ sức khỏe của sư phụ, bồi bổ cho sư phụ…
Phó Thanh Viễn tiếp nhận xong sự thân cận của tiểu đồ đệ mới nhớ ra mục đích đến đây của mình, chàng đưa cái lọ trong tay cho Tang Lạc rồi nói lại: “Đây là… nước linh tuyền có thể gột rửa những tạp chất ra khỏi cơ thể.” Nước trong lọ này là chàng lấy từ trong không gian đó.


Trong không gian đó có một đầm nước hình dạng bát quái, nước suối có hai màu đen trắng khác nhau, trong lọ là nước suối màu trắng.

Chàng đã tự mình thử trước, phát hiện nước suối màu trắng này có công dụng bồi bổ và phục hồi cơ thể nên mới lấy ra giúp đồ đệ cải thiện thể chất.

Màu trắng khá nhẹ, ngược lại màu đen thì mạnh hơn, trước mắt tiểu đồ đệ chỉ có thể chịu được loại nước màu trắng.

“Phải uống hết sao?” Tang Lạc sâu sắc tưởng nhớ lại quá trình khám bệnh uống thuốc trước kia, hỏi kỹ cách dùng, lỡ như uống quá nhiều thuốc dẫn đến việc gây ra hậu quả nghiêm trọng thì thật không tốt chút nào.

Nghe tiểu đồ đệ hỏi như vậy, Phó Thanh Viễn có chút không chắc, bản thân chàng thì không sao, uống một lọ cũng không có gì, nhưng mà tiểu đồ đệ…
“Uống một nửa.” Uống ít một chút sẽ an toàn hơn.

“Vâng ạ.” Tang Lạc cầm cái lọ lên mở nắp ra chuẩn bị uống.

Phó Thanh Viễn nghĩ lại, ngăn Tang Lạc lại.

“Sư phụ?”
“Uống một ngụm.” Phó Thanh Viễn rút tay về dặn dò, trước giờ chàng chưa có kinh nghiệm trong vấn đề này, cũng chỉ có thể tự mình mò mẫm chăm sóc cho vị đệ tử có vẻ ngoài yếu ớt kia thôi.

Cảm giác như mạnh hơn chút thì tiểu đồ đệ sẽ chết đi mất… vẫn là nên uống ít hơn chút.

Phó Thanh Viễn âm thầm thở dài trong lòng, nếu lúc đó đã quyết định nhận nàng làm đệ tử rồi thì phải có trách nhiệm của một sư phụ đối với đồ đệ, tuy có chút phiền phức.

“Vâng ạ.” Xem ra bản thân sư phụ cũng không biết nên uống bao nhiêu, như vậy không sao chứ.

Tang Lạc suy nghĩ lung tung, dũng cảm uống một ngụm.


Vừa vào miệng thì có cảm giác một làn hơi ấm lướt xuống cổ họng rồi đi khắp cơ thể.

Ban đầu thì khá thoải mái, nhưng sao lại càng ngày càng nóng vậy?
“Sư Phụ, con cảm thấy trong bụng nóng như lửa đốt.” Tang Lạc bình tĩnh nói với sư phụ vốn luôn tỏ ra bình tĩnh.

Sau đó nàng bất ngờ nhìn thấy sư phụ luôn bình tĩnh của mình lại… hoảng hốt một hồi, tuy trong thoáng chốc chàng đã trấn định trở lại nhưng thực sự đã hoảng hốt rồi.

Chàng lặng lẽ quay đầu, thoạt nhìn đã biết là người đàn ông độc thân này không tỉ mẩn được, cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, sư phụ chắc chắn sẽ không nuôi chết đồ đệ của người là con chứ?
Phó Thanh Viễn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tiểu đồ đệ, nhất thời không biết phải làm sao.

Cũng tại chàng từ nhỏ đã một mình mò mẫm tu tiên, mà trên con đường tu tiên cũng không có bằng hữu hay trưởng bối nào nên lúc nào cũng thô lỗ sơ ý với bản thân.

Cho nên… tiểu đồ đệ yếu đuối như vậy phải tính sao đây, chắc không phải ngày nào đó bất cẩn nuôi chết luôn chứ.

Phó Thanh Viễn nhíu mày lại, ngập ngừng dùng tay đặt lên cơ thể gầy yếu của Tang Lạc, giúp nàng nhanh chóng hấp thu linh khí mà nàng không thể tự mình hấp thu, cuối cùng đẩy linh khí dư thừa ra ngoài.

Nhìn thấy sắc mặt của tiểu đồ đệ dần hồi phục lại bình thường, Phó Thanh Viễn mới lấy tay ra thở phào nhẹ nhõm, mà người khác sẽ không nhìn ra được.

Phó Thanh Viễn một lần nữa ý thức được tiểu đồ đệ của mình thật sự rất yếu, đúng thật là lưu ly dễ vỡ, xem ra sau này phải cẩn thận hơn.

Hơn nữa đồ đệ của mình cũng quá gầy yếu rồi, ngay từ lần đầu tiên gặp nàng đã không được chăm sóc tốt, sau này cũng phải chú ý giúp tiểu đồ đệ điều dưỡng cơ thể… Phó Thanh Viễn đã suy nghĩ như thế nên dẫn đến sau này, hễ nhìn thấy những linh vật linh đan để điều dưỡng cơ thể đều muốn lấy về cho đệ tử điều dưỡng cơ thể.

Phó Thanh Viễn nhận thấy đồ đệ vẫn còn mặc quần áo cũ của mình nên nói với Tang Lạc: “Vi sư đi mua một số đồ, A… Lạc, A Lạc con cứ tiếp tục ở lại đây đọc sách đi.”
“Dạ thưa sư phụ, người ra ngoài cẩn thận chút nhé.”
“Ừm.” Quen trả lời ngắn gọn, Phó Thanh Viễn đã quay người đi đến cửa, lại quay người lại hỏi Tang Lạc: “Con có cần gì không?”
“Con không cần gì, sư phụ đi nhớ về sớm.” Tang Lạc vẫy vẫy tay rồi lại tiếp tục đọc sách, vừa nãy uống một ngụm linh tuyền thủy gì đó sư phụ đưa làm bây giờ nàng cảm thấy cả người tràn đầy tinh lực.

Phó Thanh Viễn ra khỏi cửa, thấy không yên tâm nên dùng kết giới bảo vệ ngôi nhà gỗ, sau đó đi về hướng con đường nhỏ.

Hai tay kết một phong ấn phức tạp, bước ra khỏi bức tường núi đầy dây leo và hoa tím nở rộ, Phó Thanh Viễn đạp lên một thanh kiếm bay đi.


Khi dẫn theo tiểu đồ đệ, vì lo cho nàng, nên mới dùng bàn Nguyên Nguyệt tốc độ chậm một chút nhưng tương đối ổn, bây giờ chỉ có một mình chàng đương nhiên sẽ dùng kiếm bay như bình thường cho thuận tiện hơn.

Bay được một lúc, Phó Thanh Viễn dừng lại tại gần khu chợ tu tiên gần nhất.

Thường người phàm không nhìn thấy khu chợ tu tiên, chỉ có người tu tiên mới có thể đi vào, Phó Thanh Viễn vừa bước vào chợ thì tìm ngay gian hàng bán quần áo.

“Dám hỏi tiền bối muốn mua loại quần áo như thế nào?” Người nữ tu bán quần áo phụ kiện ân cần hỏi.

Luyện khí tầng chín, Phó Thanh Viễn chỉ nhìn qua nữ tu một cái, sau đó tập trung vào những bộ quần áo ở gian hàng.

Có nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau… Phó Thanh Viễn mới phát hiện ra rằng chàng không biết tiểu đồ đệ của mình thích màu gì…
“Ta muốn quần áo cho bé gái khoảng sáu bảy tuổi.”
“Vậy, tiền bối xem bộ này thế nào, tuy không có trận pháp bảo hộ nhưng có thể tự động biến kích thước lớn nhỏ thích hợp với người mặc, hơn nữa màu hồng phấn rất nhiều bé gái đều rất thích… ”
Cuối cùng dưới sự giới thiệu nhiệt tình của bà chủ nữ tu, Phó Thanh Viễn mua bảy bộ với nhiều màu sắc khác nhau cho tiểu đồ đệ, một số kẹp tóc gắn hoa nhỏ gì đó, lược và gương cũng mua luôn.

Phó Thanh Viễn là một tán tiên*, không có nhiều linh thạch, nhưng nghĩ đến đồ đệ gầy yếu thì chàng cảm thấy mua đồ cho đồ đệ không thể tiết kiệm, lỡ sơ suất một chút thì sẽ nuôi chết mất… đồ đệ vẫn còn là một cô bé, nên những gì cần có là phải có, làm sư phụ đương nhiên phải nuôi được đồ đệ của mình.

*Tán tiên, tương tự như tán tu, là tiên giả độc lập, không làm việc cho thiên đình, nay đây mai đó.

Phó Thanh Viễn hoàn toàn không nhận ra rằng bản thân đang đi về phía con đường không trở lại của một vị sư phụ nhị thập tứ hiếu…*
*Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn.

Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo.

Sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này.

Trong sách hầu hết các câu chuyện về người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.

.