Trương Xảo Linh lúc này cũng chú ý đến Quý Nam Tư, nhìn chàng trai trẻ đứng thẳng trước mặt mình rồi nhìn Triệu Tây Bối đang đỏ mặt cúi đầu, bà nghi hoặc hỏi: “Bối Bối, vị này là..."
Triệu Tây Bối đột nhiên phản ứng lại mình còn chưa nói cho mẹ biết về chuyện của Quý Nam Tư, há mồm nói: "Anh ấy là ..."
“Chào dì, cháu là Quý Nam Tư, bạn trai của Bối Bối, dì gọi cháu là A Tư cũng dược. "Quý Nam Tư ngắt lời Triệu Tây Bối, mỉm cười chào hỏi cùng Trương Xảo Linh.
“Cái gì? Bạn trai? Tại sao trước này không nghe Bối Bối nói tới? "Ngay khi nghe nói đó là bạn trai của Triệu Tây Bối, Trương Xảo Linh ngay lập tức sửng sốt. Bối Bối có bạn trai khi nào vậy? Xem mức độ tự quen thuộc của người này rõ ràng là đã nhận thức một đoạn thời gian, nhưng là Bối Bối ở tuổi này đi quen biết một người như vậy ở đâu?
Triệu Tây Bối cũng sửng sốt. Cô ấy không ngờ rằng Quý Nam Tư sẽ nói rằng anh ấy là bạn trai của cô. Mặc dù hôm nay đi nhận giấy chứng nhận kết hôn nhưng họ ngầm không nói cho người nhà biết, sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Triệu Tây Bối còn rất lo lắng Quý Nam Tư sẽ cho rằng cô quá phiền phức sau đó đề nghị chấm dứt hôn ước một năm .
“Bối Bối, anh liền không lên được mặt bàn đến như vậy sao? Em cư nhiên còn chưa từng nhắc đến anh trước mặt dì." Quý Nam Tư bất mãn nói. Hai tay ôm lấy Triệu Tây Bối vai, khiến cho cô nhìn thẳng hắn.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng to trước mắt, trái tim Triệu Tây Bối nhất thời lỡ nhịp, ngơ ngác nhìn Quý Nam Tư, không hiểu sao hắn ta lại đột nhiên làm như vậy.
Chỉ đành ấp úng nói: “Em... uh... em không phải cố ý. "
"Xem em chủ động nhận lỗi như vậy anh sẽ tha thứ cho em! "Quý Nam Tư buông tay Triệu Tây Bối ra, hào phóng nói.
Nhìn hai người hỗ động, Trương Xảo Linh không thể diễn tả cảm xúc trong lòng của mình, nhưng nhìn đến ánh mắt Quý Nam Tư xem Bối Bối, bà cũng thoáng yên tâm một chút.
“Bối Bối, mẹ cũng không phải người bảo thủ như vậy, có bạn trai rồi sao không mang về cho mẹ nhìn xem với? A Tư, có thời gian thì đến nhà ăn cơm đi.” Trương Xảo Linh oán trách liếc nhìn Bối Bối một cái sau đó quay đầu mỉm cười nói với Quý Nam Tư.
Triệu Tây Bối đã bị trạng huống trước mắt làm cho sợ đến mức không dám ngoi đầu, chính cô hiện tại còn chưa hiểu ra sao thì làm thế nào để trả lời mẹ được?
Quý Nam Tư hào phóng nói: "Được rồi, dì, qua lần này con sẽ cùng Bối Bối đến gặp dì. "
Bởi vì một phen lời nói của Quý Nam Tư trong phòng bệnh tạm thời rút đi khói mù.
Đúng lúc này Quý Nam Tư nhận được một cuộc gọi, nói xong điện thoại liền tới cáo từ.
Không đợi Quý Nam Tư mở miệng Trương Xảo Linh đã xua tay nói: "A Tư nếu có việc phải làm liền đi trước đi, một lúc sau chúng ta tự mình trở về là được. "
“Vậy cháu liền về trước, thật sự là trong nhà có chút chuyện. “Vừa rồi bà nội gọi điện cho hắn bảo hắn quay về giải thích với bà, rốt cuộc thì không vừa mắt đối tượng xem mắt hôm nay ở điểm nào để bà tìm người khác cho hắn.
Quý Nam Tư thực sự vô ngữ, hắn không phải là còn chưa đến 30 tuổi sao, bà nội còn lo lắng hơn cả hắn. Nhưng hắn không thể làm trái ý bà, chỉ có thể thuận theo bà.
Triệu Tây Bối bị Trương Xảo Linh đuổi ra ngoài để tiễn Quý Nam Tư, hai người họ không có gì để nói với nhau, thực mau liền đến cổng bệnh viện.
“Cô trở về đi. "Quý Nam Tư nhìn vẫn luôn cúi đầu Triệu Tây Bối, biết cô đang rối rắm điều gì nhưng hắn cũng không cảm thấy biểu hiện của mình vừa rồi có vấn đề gì.
Bất kể sau này hai người sẽ xảy ra chuyện gì, ít nhất là trong một năm đã định không thể hoàn toàn không nhìn thấy người nhà của nhau cho nên một thân phận phù hợp là rất cần thiết.