Triệu Tây Bối lộ vẻ xấu hổ, cô đang muốn xin lỗi thì người phụ nữ đột nhiên nhìn thấy Quý Tư Nam bên cạnh cô. Cô ta lập tức mỉm cười, có chút phấn khích nhẹ nhàng nói: “Quý tổng, thì ra anh đã đến từ sớm."
Quý Nam Tư thần sắc lạnh nhạt, không trả lời.
Người phụ nữ vẻ mặt hoa si nhìn Quý Nam Tư, có chút hưng phấn nói: "Tôi là Phương Vũ, người xem mắt lần này của anh, anh có biết không? Lúc đầu tôi không muốn đến nhưng khi mẹ tôi nói với tôi rằng người xem mắt của tôi là anh, tôi đã đến đây ngay lập tức, tôi rất xin lỗi vì đã đến muộn. "
Theo thông tin về buổi xem mắt, có vẻ như thực sự là một người họ Phương, vì vậy Quý Nam Tư bất ngờ nhìn về phía Triệu Tây Bối.
.
"Cái gì? Triệu Tây Bối kinh ngạc nhìn Phương Vũ: "Ngươi cùng hắn đi xem mắt!"
Như vậy... chẳng lẽ là cô nhận lầm người sao?
Phương Vũ không kiên nhẫn nói: “Không liên quan gì đến cô."
"Xin lỗi." Triệu Tây Bối tái mặt, xoay người rời đi.
Triệu Tây Bối ngẩn người đi ra quán cà phê, mệt mỏi ngồi ở bên cạnh đài phun nước trước cửa quán, ôm đầu, không khỏi thở dài nói: "Thật xui xẻo! "
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Cô lấy di động từ trong túi ra, là mẹ gọi sao?
Triệu Tây Bối nhấn nút trả lời, giọng nói lo lắng của mẹ cô vang lên từ đầu bên kia của điện thoại.
"Bối Bối, ngươi ở nơi nào! Đừng nghe lời bố mà cưới loại người đó! "
Sau khi nghe điều này, Triệu Tây Bối tức giận nói: "Mẹ! Đừng lo! Dù ông ta có ép con thế nào đi nữa thì con cũng sẽ không bao giờ nghe theo lời ông ta và lấy một ông già! Rõ ràng bây giờ ông ta có một cô con gái, muốn gả thì cho con gái ông ta gả đi! Nhiều năm như vậy không để ý tới chúng ta, bây giờ lại lấy thân phận phụ thân mà cho mình là đúng!"
Sau khi nói vài lời với mẹ mình, Triệu Tây Bối cúp điện thoại.
Ngay khi cô định đặt điện thoại của mình trở lại túi thì thấy một tin nhắn văn bản chưa đọc.
Cô sững sờ một lúc rồi nhấn vào: “Xin lỗi cô Triệu, tôi có việc đột xuất nên hẹn gặp vào lần sau."
Sắc mặt Triệu Tây Bối cau có một chút, như vậy là cô thật sự nhận lầm người sao?
Cô đang định rời đi và tiếp tục liên lạc với người xem mắt thì bất ngờ nhìn thấy người đàn ông mình vừa nhận lầm là người xem mắt của mình đang đứng bên cạnh.
Triệu Tây Bối suýt chút nữa đụng vào ngực đối phương, cô theo bản năng mà sững sờ một chút, nhìn qua có vẻ bối rối.
Trước mắt nam nhân thân hình thon dài, vai rộng eo thon, tỉ lệ thân hình cân đối hoàn mỹ.
Quý Nam Tư lặng lẽ nhìn cô, nhìn thấy Triệu Tây Bối có chút xấu hổ, hắn mở miệng nói: "Xin lỗi."
Giọng điệu bình tĩnh nhưng không mất đi vẻ chân thành.
Triệu Tây Bối không nghĩ đến Quý Nam Tư sẽ xin lỗi mình: "Không sao, tôi cũng có lỗi, kể cả chuyện ở quán cà phê cũng vậy. "
Quý Nam Tư suy nghĩ một chút, đôi mắt trầm tĩnh và sâu thẳm đánh giá Triệu Tây Bối một chút, loại ánh mắt này khiến cô cảm thấy không tự nhiên.
Quý Nam Tư ôn hòa mở đầu nói: "Kết hôn đi."
Lời nói điềm đạm, dáng vẻ bình thản, dường như chỉ đang nói một chuyện nhỏ nhặt.
Kết hôn đi, ba chữ này như sét đánh ngang tai Triệu Tây Bối.
"Cái gì? " Triệu Tây Bối kinh ngạc nhìn Quý Nam Tư, cả người đều hoàn toàn ngây dại.
Thấy đối phương kinh ngạc nhìn mình, Quý Nam Tư ý thức được mình có thể hơi đường đột, hắn mở miệng liền giải thích: “Tôi đang nói kết hôn giả, vừa vặn là cô cần, tôi cũng cần. "
Lúc này Triệu Tây Bối thậm chí còn kinh ngạc hơn, não của cô giống như bị đoản mạch, bắt đầu nói lắp một chút. “Nhưng... nhưng... không phải vừa rồi anh vẫn còn xem mắt với cô gái đó sao? "