Editor: demcodon
Sở Đường nhìn dáng vẻ này của Từ Nhị gương mặt tươi cười cũng chậm rãi biến mất, trở nên hơi nghiêm túc nhìn chằm chằm Từ Nhị nói: "Từ Vân Viễn, tôi biết trong lòng cậu không cam lòng, cảm thấy chị của tôi danh tiếng không tốt, là người thô lỗ không xứng với cậu. Nhưng mặc kệ như thế nào là chị ấy bỏ tiền để đưa cậu ra khỏi nhà họ Từ, cũng là chị ấy nấu thuốc cho cậu. Bằng không bây giờ không chừng cậu đã chết. Cho dù không chết, tương lai kết cục cũng sẽ không tốt. Nhà chúng tôi mặc dù nghèo, nhưng chị tôi là người biết đạo lý. Mà gia đình trước đó làm mai cho cậu cũng không phải như vậy. Cho nên cậu cũng coi như là chiếm lợi."
"Tôi ngược lại cũng không ép cậu lập tức nói chuyện yêu đương với chị tôi. Chỉ hy vọng cậu ít nhất có thể tôn trọng chị ấy. Dù sao nếu bây giờ cậu không phải đàn ông của chị ấy thì tôi tuyệt đối không thể chịu đựng bất cứ ai để lộ ra sắc mặt khinh thường với chị tôi." Sở Đường nói tiếp.
Điều quan trọng nhất chính là cậu cảm thấy chuyện lần này thật có lỗi với chị nhà mình, ép buộc nhét một người đàn ông cho chị, điều đó không xác thật lắm. Cho nên cậu cũng cần làm hết khả năng để cho Từ Nhị thức thời một chút.
Đương nhiên, cậu cũng thừa nhận lòng tốt lần này của mình hỗn loạn trong đầu cậu. Nhưng cũng không cảm thấy mình sai.
Một ngày này, Từ Nhị nhìn thấy đều là vẻ mặt ôn hòa của Sở Đường. Lúc này thấy cậu đột nhiên xụ mặt xuống cũng hơi hoảng sợ, lập tức ý thức được mình vừa rồi biểu lộ ra cảm xúc. Y không khỏi cười khổ, ở trước mặt em trai Sở Từ trong lòng y lại nghĩ Sở Từ không tốt, cũng khó trách Sở Đường trở mặt với y.
Từ Nhị thở dài, im lặng một hồi lâu. Sở Đường biết Từ Nhị là người thông minh. Cho nên chuyện này cũng không tiếp tục tính toán chi li với y, chỉ chờ chính y quyết định là có thể.
Một tiếng sau, Sở Từ dọn dẹp đồ gỗ bên ngoài thì chuẩn bị nói với Sở Đường một tiếng sắp xếp buổi tối. Chẳng qua sau khi vào cửa vẫn chưa mở miệng đã thấy Từ Nhị đỏ mặt ấp úng nói: "Sở... Sở Từ. Ban đêm trời lạnh, nên, đừng để cho Sở Đường ngủ bên ngoài. Tôi thấy cô có dây sắt, không bằng, không bằng... treo tấm màn ở bên trong đi. Bây giờ tôi vẫn chưa khỏe, có thể ngủ chung giường, nhưng, nhưng có một số việc vẫn chưa làm được..."
Sở Từ sửng sốt, khóe miệng co giật một hồi. Có một số việc gì? Khả năng chịu đựng của Từ Nhị dường như đã tăng lên rất nhiều chỉ sau một đêm. Có thể chấp nhận được việc chung chăn gối?
Đưa tầm mắt Sở Từ về phía em trai mình. Quả nhiên thấy dáng vẻ chột dạ quay đầu của cậu, lập tức trừng mắt nhìn cậu nói: "A Đường, mấy ngày nay ban ngày chị sẽ về làm việc. Buổi tối sẽ đến chỗ chị Hương Như ngủ. Trong nhà giao cho em trông có được không?"
"Hả?" Sở Đường trừng to mắ: "Chị không ngủ bên đây à?"
Vậy cậu mới nói những lời vừa rồi không phải vô ích sao? Lý do cậu làm người xấu chính là lo lắng chị nhà mình bị từ chối ở trước mặt Từ Nhị!
"Em có phải choáng váng hay không? Ba người ngủ chung em để người khác thấy thế nào, tương lai em không muốn cưới vợ hả? Hơn nữa, với cơ thể mập này của chị em lúc xoay người không cẩn thận đè ai đó chết thì sao đây?" Sở Từ cũng rất tự mình hiểu lấy.
Nói xong lời này, ngay cả ánh mắt cũng không để lại cho Từ Nhị mà trực tiếp quay đầu đi theo Thôi Hương Như rời đi, để lại Sở Đường và Từ Nhị nhìn nhau.
Trên mặt Từ Nhị giống như bị lửa đốt, trong đầu ong ong vang lên dường coi sắp nổ tung. Sở Đường bên cạnh cười gượng hai tiếng: "Chuyện đó... Từ Nhị... cậu, cậu đừng nghĩ nhiều, vừa rồi là tớ lỗ mãng..."
Từ Nhị làm sao còn nghe thấy, toàn bộ trong đầu đều bị dáng vẻ vừa rồi của Sở Từ chiếm giữ. Loại người khinh thường này thậm chí là hoàn toàn bỏ qua, hoàn toàn công kích tự tôn y tự mình đa tình một chút cũng không còn!