Vô Tận Thần Công

Chương 310: Cửu Ưng Chấn Kích, ngươi cũng biết?


Ngoại trừ tên mù lòa Độc Cáp Mô Thẩm Thiên Lai thì năm người còn lại trong Ẩm Huyết Thất Quái đều trợn trừng hai mắt, nhìn chằ chằm vào thi thể của Mạc Vân Cốc kia.

- Thất muội! Thất muội cũng đã chết!

Lão tứ Trần Nhạc dáng người cường tráng, to như cột điện kia, ánh mắt cũng nhanh chóng chuyển đến người lão thất Ninh Mị Nhi.

Giờ phút này, Ninh Mị Nhi luân phiên chém giết với Tiểu Hỏa, sớm đã thành một thân đẫm máu.

Răng nhọn móng sắc của Tiểu Hỏa dù lợi hại, nhưng trên người Ninh Mị Nhi này mặc kim ty huyễn giáp, Tiểu Hỏa rõ ràng cũng không thể nào tổn thương đến nơi yếu hại của nàng. Nhưng dù vậy, Ninh Mị Nhi rốt cục cũng là nỏ mạnh hết đà, bị Tiểu Hỏa cắn mất một cánh tay, toàn thân đẫm máu, hầu như đã chết.

Rống!

Tiểu Hỏa gào rú một tiếng, há to miệng, cắn xé cổ của Ninh Mị Nhi!

- Khốn khiếp!

- Buông thất muội ra!

Trần Nhạc kia trừng mắt muốn nứt ra, hét lớn một tiếng. Trong thời gian ngắn, thanh trường đao sau lưng đã ở trong tay hắn, hung hăng chém về phía thân thể Tiểu Hỏa!

Trần Nhạc này cùng lắm là Đại Tông sư sơ giai, nhưng một đao này chém ra, thực lực bạo phát còn lợi hại hơn cả Đại Tông Sư trung giai. Với thực lực của Tiểu Hỏa, căn bản không thể thoát khỏi một đao kia của hắn!

- Hả? Muốn giết Tiểu Hỏa?

Đúng lúc này, Dương Thạc giữa không trung, lông mày hơi động một chút.

- Tiểu Hỏa là sủng thú của Dương Thạc ta, sủng thú từ nhỏ đã nuôi lớn. Nó hầu như đã nghĩ ta là phụ thân. Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn chém giết đệ tử của Dương Thạc ta sao?

Hừ lạnh một tiếng, thân hình Dương Thạc khẽ nhoáng lên.

Tốc độ nhanh đến cực hạn, nhanh như chớp đã đến trước mặt Tiểu Hỏa.

Cang!

Một tay duỗi ra, bàn tay Dương Thạc dĩ nhiên đã cầm trường đao trong tay Trần Nhạc.

Lực phòng ngực của Bắc Địa Uy Lực Khải rất mạnh, chỉ là bộ phận che tay cũng không phải thứ mà trường đao trong tay Trần Nhạc này có khả năng chém rách.

- Các ngươi là thị vệ của Mạc Vân Cốc?

- Thất muội kia của các ngươi cẩu thả với Mạc Vân Cốc, chắc hẳn các ngươi cũng không phải loại người tốt lành gì, chắc hẳn cũng là người trong hắc đạo, người chết trong tay vô số. Hiện tại ta thúc giục Cửu Dương Chân Thân đã bị các ngươi nhìn thấy. Xem ra hiện tại lại phải giết người diệt khẩu rồi.

Âm thanh lạnh buốt truyền ra từ trong miệng Dương Thạc từng chữ từng chữ một.



- Chết!

Sau một khắc, Thần Long Liệt Khôn Đao trên tay phải Dương Thạc mạnh mẽ chém ra!

Một đao như tia chớp chém thẳng vào mặt Trần Nhạc!

Người đáng chết tuyệt đối không nương tay!

Tuy Dương Thạc không biết thân phận thật sự của đám người Ẩm Huyết Thất Quái. Nhưng sát khí trên người bảy cường giả cấp độ Đại Tông Sư này không giấu được, cho dù là kẻ đần thì chỉ sợ cũng đều có thể đoán được bảy người này, mỗi người đều là nhân vật giết người vô số, tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ bình thường.

Dương Thạc lại càng không phải thiện nam tín nữ.

Cũng không phải cao tăng Phật Môn như đại sư Dũng Tín!

Ẩm Huyết Thất Quái này, bảy gã Đại Tông Sư đều đã tận mắt nhìn thấy át chủ bài của Dương Thạc. Nếu muốn bỏ qua cho bọn hắn, át chủ bài của Dương Thạc tất nhiên sẽ bị lộ.

Cho dù át chủ bài không bị lộ, Dương Thạc thật sự cũng không có lý do bỏ qua cho bọn hắn. Ít nhất bọn hắn chính là thuộc hạ của Mạc Vân Cốc, chính là cao thủ muốn mang binh đến đánh kinh thành Đại Chu. Mà Dương Thạc, trước mắt chính là người bên Đại Chu, Lục ca của hắn chính là thống soái tam quân kinh thành Đại Chu. Cho dù Ẩm Huyết Thất Quái không nhìn thấy át chủ bài của Dương Thạc, cho dù bọn hắn cũng không tính là tội ác tày trời thì Dương Thạc cũng vẫn có đầy đủ lý do để giết bọn hắn.

Chính là bởi vì như thế, Dương Thạc liền không chút do dự, lập tức ra tay!

Uỳnh!

So với đao thế của lão tứ Trần Nhạc Ẩm Huyết Thất Quái này, đao thế của Thần Long Liệt Khôn Đao đâu chỉ nhanh gấp đôi!

Ông…

Xen lẫn tiếng rồng ngâm, gần như chỉ trong chốc lát đã tới trước mặt Trần Nhạc.

Sát khí đậm đặc tới mức tận cùng dĩ nhiên đã bao vây toàn bộ Trần Nhạc này!

- Không tốt!

Tuy Trần Nhạc này tướng mạo thật thà chất phác nhưng tuyệt đối không phải kẻ đần gì. Trong chớp mắt này, hắn cảm nhận được rõ ràng sát khí lăng lệ ác liệt truyền đến trên người Dương Thạc. Sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi, lông tóc toàn thân dựng đứng, theo bản năng muốn lui về phía sau tránh né một đao kia của Dương Thạc.

Bịch!

Hai chân mạnh mẽ đạp đất. Trần Nhạc này dĩ nhiên đã nhanh chóng lùi lại hơn một trượng!

Rống!

Nhưng đúng lúc này, một tiếng rồng rầm đột nhiên truyền vào trong tai Trần Nhạc.

Phốc!



Ngay một khắc sau đó, Trần Nhạc này chợt cảm giác vị trí phần ngực bụng mát lạnh, theo bản năng nhìn lại trên người. Hắn lại nhìn thấy bộ giáp mềm vốn mặc trên người rõ ràng đã bị cắt ra. Thanh Thần Long Liệt Khôn Đao này của Dương Thạc dĩ nhiên đã bộc phát ra đao khí vô cùng mạnh mẽ. Đao khí này không chỉ cắt giáp mềm trên người Trần Nhạc, thậm chí trước ngực, dưới bụng Trần Nhạc cũng đều trực tiếp bị chém rách!

Theo một đao kia của Dương Thạc, toàn bộ lồng ngực ổ bụng đã bị mổ ra!

Mơ hồ có thể nhìn thấy nội tạng!

- Làm sao mà…

Vẻ khiếp sợ trên mặt Trần Nhạc chợt lóe lên, cả thân thể rơi ầm ầm xuống đất.

Uy thế đáng sợ của Thần Long Liệt Khôn Đao đã đạt tới cực hạn!

Mức độ sắc bén gần như Ngũ Cấp Thần Binh, có lẽ không thể nào một đao chém rách một số trọng giáp cường đại. Nhưng bộ giáp mềm trên người Trần Nhạc cường giả cấp độ Đại Tông Sư này, trước mặt Thần Long Liệt Khôn Đao của Dương Thạc căn bản như một tờ giấy mỏng, gần như không chút ngăn cản đã bị chém rách.

- Ngươi…

Thân thể nặng nề ngã xuống đất. Trần Nhạc này theo bản năng đưa một tay lên chống đỡ, muốn đứng dậy.

Nhưng không ngờ lồng ngực và bụng dưới của hắn trực tiếp bị xé ra. Lúc đứng lên, nội tạng trong bụng, nhất là đại tràng ruột non kia cũng thoáng cái rơi ra, treo trước ngực hắn, khủng bố đến cực điểm.

- Lão tứ!

- Tứ ca!

Nhìn thấy một đao của Dương Thạc hầu như trực tiếp chém Trần Nhạc thành hai nửa, sắc mặt năm người còn lại của Ẩm Huyết Thất Quái đều đại biến!

- Lão nhị lão tam, mau chóng cứu lão tứ lão thất đi!

- Cứu lão tứ lão thất, đi nhanh lên!

Giờ phút này, tuy lão đại Thẩm Thiên Lai trong Ẩm Huyết Thất Quái này không nhìn thấy tình hình xung quanh nhưng cũng biết ở đây đã vô cùng nguy hiểm.

Ngay cả cường giả cấp độ Võ Thánh, đệ nhất nhân hắc đạo Mạc Vân Cốc đều bị chém giết. Bọn hắn chẳng qua chỉ là bảy Đại Tông Sư, lại mất đi hai người lão thất lão tứ, làm sao có thể là đối thủ của đám người Dương Thạc? Giờ phút này, đường sống duy nhất của bọn hắn chính là lập tức chạy thục mạng, không thể tranh phong chém giết với đám người Dương Thạc!

Vút… Vút … Vút …

Một tay giơ lên, trên tay Thẩm Thiên Lai này nhanh chóng phóng ra một thanh ám khí!

Nó bắn thẳng vào thân thể Dương Thạc!

- Đại ca, ngươi đi trước đi! Chúng ta đi cứu lão thất lão tứ!

Trong Ẩm Huyết Thất Quái, lão nhị Tần Vịnh hét lớn một tiếng, thân hình nhanh chóng nhoáng lên, tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc đã tới trước mặt lão tứ Trần Nhạc đang trọng thương. Bàn tay lớn khô gầy mạnh mẽ đưa ra một trảo, kéo lấy sau cổ Trần Nhạc, muốn lôi Trần Nhạc đi.