Giờ phút này, thôn trang nho nhỏ kia bất chợt đã trở thành địa ngục Tu La.
Những tên tội phạm kia chà đạp nữ tử, trực tiếp cứa một đao lên cổ, nhét thi thể lên giường gạch chiếu đất, đợi cướp đủ lương thực rồi, một mồi lửa liền thiêu hủy những phòng ốc kia!
Vù vù vù!
Mới chỉ sau một lát đã có phòng ốc bốc cháy.
Lại qua mấy khắc sau, hầu như toàn bộ thôn trang đều bao phủ trong biển lửa.
Hơn mười dặm bên ngoài.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Mặt đất run rẩy ầm ầm giống như địa chấn vậy.
Mấy trăm tên tội phạm gào khóc thảm thiết!
Đại lượng sát khí tuôn ra từ mặt đất trực tiếp bao phủ phạm vi bốn năm mươi vạn trượng. Những tên tội phạm này bị sát khí công kích, thân thể trực tiếp bị ăn mòn, chỉ chốc lát đã hóa thành một đống xương trắng!
Mà trung tâm sát khí, cách mặt đất một trượng có một nam tử. Trên người nam tử mặc một bộ trọng giáp, trong tay cầm một thanh trường đao.
Phốc! Phốc!
Thân hình nhanh chóng di chuyển. Phàm là tội phạm không bị sát khí công kích thì đều bị trường đao trong tay nam tử này chém giết từng người.
Mới chỉ chốc lát, đội tội phạm hơn năm trăm người này đã bị nam tử này chém giết hết!
Từng tia Âm Sát Khí nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể.
Dương Thạc!
Nam tử mặc trọng giáp, trong tay cầm trường đao đúng là Dương Thạc.
- Thần Hùng Địa Sát Quyền quả nhiên cường đại, dung nhập vào trong đao pháp của ta chính là Thần Hùng Địa Sát Đao Pháp. Mỗi một đao chém ra, trong phạm vi vài chục trượng đều có sát khí bắt đầu khởi động…
Dương Thạc liếc qua những thi thể trên mặt đất, thì thào tự nói.
Chính là một khắc trước, Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc trong không gian Thập Phương Ca Sa rốt cục đã lĩnh ngộ Địa Sát Vương Quyền, hơn nữa còn dung nhập Địa Sát Vương Quyền này vào trong Ưng Hùng Hợp Kích, thậm chí còn sáng tạo ra Thần Long Địa Sát Đao Pháp. Mỗi khi huy động trường đao đều có thể dẫn động khí tức sát khí.
Địa Sát Vương Quyền này chẳng qua chỉ là công pháp cao giai.
Tuy ngộ tính của Dương Thạc không cao nhưng cảnh giới võ đạo rốt cục đã đạt tới cấp độ Đại Tông Sư, muốn nắm giữ một số công pháp cũng không quá khó.
Về phần dung nhập Ưng Hùng Hợp Kích thì càng đơn giản hơn.
Dù sao Ưng Hùng Hợp Kích chính là công pháp Dương Thạc tự nghĩ ra. Đối với công pháp này, Dương Thạc đã quen thuộc đến cực hạn, dung nhập Địa Sát Vương Quyền này vào trong đó cũng là vô cùng đơn giản.
Vừa rồi gặp được đội ngũ năm trăm người này, Dương Thạc liền lập tức thí nghiệm Thần Hùng Địa Sát Quyền và Thần Long Địa Sát Đao Pháp.
Hiệu quả quả nhiên không tầm thường!
Mới chỉ trong một thời gian ngắn, hơn năm trăm người đã bị tàn sát hầu như không còn!
- Dựa theo tốc độ này, tối đa hai canh giờ có thể đồ sát trên dưới tám vạn tội phạm, Âm Sát Khí dành dụm đầy đủ cũng có thể ngưng tụ thành Âm Sát Chân Thân rồi!
Dương Thạc thầm nghĩ.
Từ lúc bắt đầu đuổi giết những tên tội phạm này đến bây giờ đã trôi qua hai canh giờ.
Dương Thạc chẳng qua mới chém giết hai vạn người mà thôi. Nếu không đẩy nhanh tốc độ thì những tội phạm kia chạy trốn tứ tán, lại muốn truy kích thì độ khó lớn hơn nhiều.
Vù vù…
Lúc Dương Thạc đang nghĩ như vậy, Dương Thạc chợt cảm giác ngoài mười dặm hướng tây nam có một đám lửa bay lên trời.
- Hả? Đã nửa đêm rồi mà lại xuất hiện ánh lửa?
Trong lòng Dương Thạc khẽ động.
- Chẳng lẽ là do những tên tội phạm kia tạo ra?
Dương Thạc cũng biết trong phạm vi ba năm mươi dặm xung quanh kinh thành khẳng định có một số thôn trấn tồn tại. Nếu đám bại binh tội phạm Đại Thần đến một số thôn trấn đó thì khó tránh khỏi việc đụng chạm, thậm chí đốt giết đánh cướp…
- Qua xem thử!
Tâm niệm vừa động, Dương Thạc liền sử dụng Thập Phương Ca Sa nhanh chóng tạp trung hơn mười dặm bên ngoài, nơi tập trung ánh lửa.
- Ồ? Nơi ấy sát khí nặng nề!
Vừa mới tập trung nơi ánh lửa xuất hiện ở hơn mười dặm bên ngoài, còn chưa xé mở hư không đi qua, Dương Thạc đã lập tức cảm giác được hơn mười dặm bên ngoài, nơi có ánh lửa bay lên tràn đầy sát khí vô tận, gần như có thể so với sát khí trên người năm vạn tên tội phạm. Sát khí đậm đặc như thế liền tụ tập trên không trung, mãi không tiêu tán…
- Sát khí nặng như vậy, chỗ ấy tuyệt đối không chỉ là tội phạm, chỉ sợ đã xảy ra một vụ thảm án!
Sắc mặt Dương Thạc nghiêm trọng tới cực điểm.
Tình huống như thế nào mới có thể xuất hiện sát khí ngưng tụ không tán thế chứ?
Bình thường mà nói, chỉ những địa phương xảy ra thảm án, có vô số người bị lăng nhục, bị chém giết mới có sát khí ngút trời, rất lâu không tan. Nhưng một số chiến trường cổ, vô số tướng sĩ chết thảm trong đó, sát khí ngưng tụ mấy trăm năm cũng không tan rã, thậm chí người có tâm chí không kiên định đến một số chiến trường cổ còn bị sát khí xâm nhập, sinh ra ảo giác...
Chỉ tiếc là những thứ sát khí kia tồn tại quá lâu, hầu như ngưng tụ thành thực chất, bây giờ Dương Thạc căn bản không cách nào hấp thu được.
Mà tình huống bên ngoài mười dặm lại bất đồng.
Sát khí ngút trời, Dương Thạc lập tức phán đoán, chỗ đó đã xảy ra một vụ thảm án!
Có vô số người chết thảm mới ngưng tụ ra được sát khí kia.
Thứ sát khí này tuy đậm đặc nhưng lại chưa tới mức ngưng tụ thành thực chất, chỉ chờ xuất hiện hừng đông, mặt trời lên, thái dương chân hỏa chiếu xuống là những sát khí này sẽ tiêu tan.
Sát khí như vậy hoàn toàn có thể hấp thua được!
- Hấp thu những sát khí kia tương đương với chém giết năm vạn tội phạm!
Hai mắt Dương Thạc sáng ngời.
- Chắc đám tội phạm kia gây thảm án mới tạo thành sát khí đậm đặc như vậy. Cũng được, đợi ta hấp thu sát khí này liền giúp các ngươi chém giết đám tội phạm kia, báo thù cho các ngươi, coi như là trả ơn...
Hai mắt Dương Thạc chậm rãi khép lại, thì thào nói.
Những thứ sát khí này vốn tới từ đám dân chúng chết thảm.
Dương Thạc hấp thu những sát khí này, xem như được dân chúng trợ giúp, theo lý phải nên chém giết đám tội phạm kia, báo thù rửa hận cho bọn họ!
Xoẹt!
Nghĩ tới đây, Dương Thạc không chút do dự, vung tay lên mở hư không.
Một bước bước tới.
Sau một khắc.
Ngoài mười dặm có một thôn trang bị lửa hừng hực thiêu đốt.
Phốc!
Hư không mở ra, Dương Thạc lơ lửng phía trên hư không.
Trên không trung này có sát khí đậm đặc, thoáng cái lao về phía thân thể Dương Thạc, điên cuồng tiến vào trong cơ thể hắn.
Ầm!
Dương Thạc cảm nhận thần hồn của mình cũng thoáng bị sát khí kia chấn động.
Thứ sát khí này dù hỏa diễm hừng hực ở phía trên thôn trang cũng không thể thiêu cho tiêu tán được, chỉ sợ chỉ có thái dương chân hỏa mới có thể xua tan...
Sát khí này dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Dương Thạc, trực tiếp khắc sâu vào bên trong thần hồn của hắn.
Chúng không ngừng xâm nhập vào thần hồn Dương Thạc.
Nhắm mắt lại, Dương Thạc dường như có thể chứng kiến thảm trạng của thôn trang bị đốt, cướp lúc trước!
Từng bao lương thực bị đám tội phạm kia cướp đoạt đi.
Gà vịt, dê bò, lần lượt bị từng đao giết chết, mang tới làm đồ ăn cho đám tội phạm.
Những nam tử tráng niên trong thôn vì phản kháng mà dễ dàng bị từng đao chém chết, từng quyền đuổi giết. Đám nam tử tráng niên kia tùy từng người đều rất mạnh khỏe nhưng làm sao là đối thủ của những tội phạm cấp Luyện Khí và Võ Sư chứ? Bọn họ bị một đao chém thành hai nửa, một quyền đánh bể nội tạng...
Thậm chí có người già bảy tám chục tuổi cũng bị một đao bổ trúng, đầu bị chém rơi...
Trẻ con ba bốn tuổi thoáng cái ngã trên mặt đất, bị dẫm thành thịt nát...
Nữ tử tuổi trẻ bị xé rách quần áo, cưởi lên thân thể, hung hăng chà đạp. Rất nhiều nữ tử bị bốn năm tên tội phạm thay nhau chà đạp, vừa mới bị chà đạp trong chốc lát đã chết, thi thể cũng không được buông tha...
Trượng phu của các nàng đều bị đánh trọng thương, vừa đợi táng mạng trôi qua vừa nhìn các nàng bị chà đạp tới chết mà bất lực!
Ầm! Ầm! Ầm!
Sát khí vô tận sinh sôi!
Sát khí vô tận này bị Dương Thạc hấp thu toàn bộ!
- Rống!
Cảm thụ được hình cảnh vô cùng thê thảm trong óc, Dương Thạc không nhịn được mà ngửa mặt lên trời gào thét.
Huyết dịch toàn thân hắn trong thời khắc này lập tức sôi trào lên.
Trong thân thể tràn ngập phẫn nộ vô tận.
Thần hoang nguyên lực vận chuyển không ngừng... Nhìn đám tội phạm phía dưới kia, hai mắt Dương Thạc hầu như muốn phun lửa.
- Hôm nay, Dương Thạc ta phá hạ lời đại nguyện!
- Không cố gắng chém giết ác nhân thiên hạ, trọn đời không đi tới võ đạo đỉnh phong!
Tiếng nói trầm thấp như thú rống truyền ra từ miệng Dương Thạc.
- Tất cả đều là do ngươi... Dương Thiên tạo thành!
- Cuối cùng sẽ có một ngày, tất cả sẽ phải đòi lại từ ngươi!
Ầm!
Thần Long Liệt Khôn đao trong tay Dương Thạc đột nhiên giơ lên. Tại thời khắc này, Dương Thạc thậm chí thông qua Thập Phương Ca Sa, tập trung được vị trí của Dương Thiên, không ngờ đã tới Man Hoang Thập Vạn Đại Sơn. Mà Thần Long Liệt Khôn đao trong tay Dương Thạc lại chỉ thẳng về hướng tây nam, về hướng Dương Thiên trong Thập Vạn Đại Sơn!
Hưng, dân chúng khổ. Vong, dân chúng khổ.
Vốn Dương Thạc chẳng qua chỉ cho rằng, Dương Thiên khởi binh tranh đoạt thiên hạ với Đại Chu là để cho muôn dân trăm học gặp cực khổ mà thôi.
Lúc đó Dương Thạc vẫn còn rất thản nhiên.
Nếu không dính tới lợi ích của hắn thì Dương Thạc nhiều nhất chỉ cảm thán hai câu, cũng không dây dưa vào.
Mà bây giờ nhìn thấy cái thứ gọi là Đại thần quân hung ác này, Dương Thạc mới chính thức cảm thấy, hóa ra ý chí sắt đá như mình mà cũng bị đám Đại thần quân hung ác này làm cho tức giận. Thậm chí chúng còn khiến cho Dương Thạc nóng đầu mà phát lời đại nguyện, chém giết tất cả ác nhân trong thiên hạ!
Dương Thạc tuyệt đối không hối hận với việc này!
Không chém hết ác nhân, tuyệt đối không bước vào võ đạo đỉnh phong!
Thiên hạ còn có ác nhân, còn có vô số dân chúng bị người lăng nhục chém giết thì dù đạp tới võ đạo đỉnh phong cũng có ý nghĩ gì đâu?
Đơn giản chỉ là có vũ lực cường đại mà thôi.
Chẳng lẽ cũng giống như Dương Thiên, một thứ máy móc chiến đấu mạnh mẽ sao?
Dương Thạc không làm được.
- Đám ác nhân này... Ta sẽ chém giết thay bọn họ. Các ngươi đều xuống địa ngục cả đi!
Sau một khắc, hai mắt Dương Thạc chậm rãi khép lại.
Ầm!
Thần Long Liệt Khôn đao trong tay hắn chém thẳng về phía thôn trang bên dưới này.
Ầm ầm ầm ầm!
Đao khí tung hoành, giống như sấm sét, trực tiếp áp bách xuống thôn trang. Hơn trăm tên tội phạm đi đầu bị đao khí này chém xuống, bị đánh thành thịt nát!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Sau một khắc, trong phạm vi trăm trượng trên mặt đất, sát khí sinh sôi nhanh chóng, quấn lấy đám tội phạm trong cả khu vực này. Mấy ngàn tội phạm này đều nhao nhao kêu thảm, huyết nhục trên người bị ăn mòn, nhanh chóng hóa thành xương khô!
Một đao kia mang theo oán khí của thôn dân, hiệu lực đã vượt xa một đao bình thường rồi.
- Không tốt!
- Kẻ nào?
Hầu như đồng thời vào lúc một đao kia của Dương Thạc chém xuống, bên ngoài thôn trang kia, Đại Hành Sơn ngũ hổ cũng cảm thấy nguy hiểm bao phủ chính mình. Theo bản năng, năm tên cường giả cấp độ Đại Tông Sư này lập tức ngẩng đầu, nhìn về giữa không trung.
Thân hình Dương Thạc cao lớn, lơ lửng giữa không trung, giống như một chiến thần.
- Người nào? Giết người của các ngươi sao?
Tiếng nói lạnh như băng truyền ra từ miệng Dương Thạc.
Vút!
Thân thể nhoáng lên, sau một khắc, Dương Thạc không ngờ đã tới trước mặt Đại Hành sơn ngũ hổ.
Trường đao trong tay chỉ thẳng vào lão đại Đại Hành sơn ngũ hổ, Vương Long!
- Nhanh thật!
Hầu như đồng thời vào lúc bị trường đao chỉ thẳng vào, Vương Long rùng mình một cái.
Giống như mèo bị dẫm phải đuôi, lông tóc toàn thân dựng thẳng. Cùng lúc đó, Vương Long quát khẽ một tiếng, một tấm khiên kỳ dị đã xuất hiện trên tay phải hắn. Tấm khiên này rất rộng, bốn phía có răng cưa dữ tợn, ở giữa lại rất nặng nề, hiển nhiên là một loại binh khí kỳ môn công thủ lưỡng dụng. Đồng thời khi nắm được tấm khiên, Vương Long lập tức chắn nó trước ngực mình.
Ý đồ của hắn là ngăn trở một đao của Dương Thạc.
- Châu chấu đá xe!
Ầm!
Chính trong nháy mắt này, đao của Dương Thạc đã tới nơi rồi.
Ầm ầm!
Tấm khiên nặng nề của lão đại của Đại Hành sơn ngũ hổ này trước mặt thanh Thần Long Liệt Khôn đao của Dương Thạc giống như do bìa giấy chế thành vậy, không có bất cứ lực phòng ngự nào.
Trực tiếp vỡ vụn!
Phụt!
Thần Long Liệt Khôn đao phá vỡ tấm khiên này, phá vỡ giáp trước ngực Vương Long, phá vỡ hộ tâm kính, dễ như trở bàn tay. Phụt một tiếng, nó đâm xuyên qua ngực Vương Long, xuyên thẳng ra sau lưng.
- Oa!
Vương Long lộ thần sắc không thể tin nổi, há to miệng, máu tươi phun ra điên cuồng.
- Đại ca!
- Đại ca!
Sắc mặt bốn người Đại Hành sơn ngũ hổ xung quanh đều đại biến, trừng mắt như sắp nứt.
- Liều mạng với hắn, báo thù cho đại ca!
Lão tứ Vương Bưu, lão ngũ Vương mãnh đều hét lớn, cầm binh khí khiên của Kỳ Mông kia, tấn công mạnh mẽ tới Dương Thạc.
- Báo thù cho đại ca các ngươi sao? Người khác giết người của các ngươi thì các ngươi muốn báo thù sao? Vậy các ngươi giết người thì sao? Các ngươi hại chết vô số người vô tội thì sao? Hôm nay ta thay những người vô tội kia chém giết các ngươi, báo thù cho bọn họ!
Tiếng nói lạnh như băng truyền từ miệng Dương Thạc.
Quát lên một tiếng, Thần Long Liệt Khôn đao lại vung mạnh lên.
Xoẹt!
Thân thể lão đại Vương Long bị chém làm đôi, sau đó chém về phía lão tứ của ngũ hổ Vương Bưu!
Răng rắc!
Một tiếng giòn vang. Tấm khiến trong tay lão tứ trong ngũ hổ, Vương Bưu và cả thân thể hắn đều bị Dương Thạc chém thành hai nửa. Từ phần hông của thân thể hắn bắt đầu bị tách rời ra, thân thể rơi rầm xuống mặt đất. Sau đó tiếng kêu thê thảm mới truyền ra...
Ô... Ô...ô...n...g!
Sau một khắc, tay trái Dương Thạc vung lên, một chưởng công kích về phía lão ngũ Vương Mãnh của ngũ hổ.
Chưởng phong chưa tới, sóng âm đã tới trước!
Thân thể Vương Mãnh này dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
Đại Phạm Âm chưởng trực tiếp đánh vào thần hồn!
Khi Vương Mãnh này tỉnh táo trở lại thì Thần Long Liệt Khôn đao trong tay Dương Thạc đã vung lên, đâm vào trán hắn rồi. Thái Âm Chân Hỏa phát động. Đại não của Vương Mãnh bị đốt cháy không còn một mảnh, thần hồn cũng bị diệt vong, chết không thể chết hơn được...
- Lão tứ, lão ngũ!
Hai gã cấp độ Đại Tông Sư trong ngũ hổ giờ phút này tuy bị Dương Thạc làm kinh sợ vỡ mật nhưng cũng vẫn lớn tiếng quát lớn, vọt về phía Dương Thạc.
Xoẹt!
Một tay vung lên một cái, đạo khí Đại Nhiên Mộc Đao bỗng nhiên phát ra, đánh thẳng vào lão nhị của ngũ hổ, Vương Hổ. Thần Long Liệt Khôn đao của Dương Thạc vung mạnh một cái, rắc một tiếng, sống đao nặng nề đã đập vào trên tấm khiên của lão tam Vương Báo, kéo mạnh một cái. Chỉ nghe ken két một tiếng, răng cưa trên Thần Long Liệt Khôn đao cưa đứt luôn tấm khiên nặng nề kia. Ngay sau đó, nó cũng cưa đứt cánh tay, nửa người của lão tam Vương Báo, khiến hắn trở nên huyết nhục mơ hồ...