Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 263




Chương 263

“Sao anh không đi?”

Ôn Hủ Hủ nghe được, theo phản xạ có điều kiện hỏi ngược lại hắn.

Hoắc Tư Tước cầm ly cà phê, liền tức cười: “Cô là mẹ của bọn nhỏ, cô không thể đi đón sao?”

“Vậy anh vẫn là cha của đứa nhỏ, sao anh không đi đón?”

““Tôi có việc!”

“Nói như tôi không có sao, bây giờ tôi vẫn còn ở trong bệnh viện. Hoắc Tư Tước, tôi nói với anh, bây giờ tôi cũng phải đi làm, không có nhiều thời gian như vậy. Chuyện đón con, chúng ta phải chia ra, một ba năm anh đón, hai bốn sáu tôi đón, cứ quyết định vậy đi.”

Ôn Hủ Hủ nói xong, không chút do dự liền cúp điện thoại.

Hắn tức giận vừa đưa cà phê đến bên môi: “……”

Liền trợn tròn mắt?

Đường đường một đại tổng tài có tài sản hơn trăm tỷ, còn dùng thủ đoạn dơ bẩn để lấy 100 vạn của cô.

Tiểu Lâm đột nhiên cảm thấy có chút hả hê……

——

Chiều nay Ôn Hủ Hủ đúng là không có thời gian đi đón con.

Vì cô đã bị vài bác sĩ giữ lại trong bệnh viện.

“Bác sĩ Nancy, hóa ra cô chính là bác sĩ đến từ Clear tiếng tăm lừng lẫy. Thật tốt quá, cuối cùng tôi cũng gặp được cô ở ngoài.”

“Tôi cũng vậy, lại còn ở khoa nội của chúng ta, tôi rất vui.”

“Bác sĩ Nancy, tôi có thể hỏi cô một số câu hỏi về y học không?”

Những bác sĩ này nhìn thấy cô, như một vị đại thần đột nhiên nhảy dù đến nơi này, bọn họ đều hết sức vui vẻ cùng kích động, vây quanh cô không muốn buông tha.

Tấm lòng của mọi người Ôn Hủ Hủ khó mà từ chối, chỉ có thể nói chuyện với bọn họ: “Có thể, nhưng tôi chỉ am hiểu Trung y, còn Tây y có thể sẽ không giúp được gì.”

“Không sao, chỗ chúng ta thiếu chính là trung y.”

“Đúng vậy, bác sĩ Nancy, cô không biết đấy thôi, ở chỗ chúng ta có rất nhiều bệnh nhân hi vọng được trị liệu bằng trung y, đặc biệt là những người lớn tuổi và có tiền.”

“Ví dụ như viện dưỡng lão phải không?”

Bỗng nhiên có người ở trong đám người nhẹ giọng xen vào một câu.

Viện dưỡng lão?

Bệnh viện này, còn có viện dưỡng lão sao?

Ôn Hủ Hủ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nữ y tá có làn da trắng nõn dáng người cao gầy: “Đó là đâu? Cô là người của bệnh viện chúng ta sao?”

“Đúng vậy, nó thuộc bệnh viện chúng ta, nhưng trong đó đều là người có tiền.”

“Đúng vậy đúng vậy. Bác sĩ Nancy, nếu chúng ta đối xử tốt với bệnh nhân ở đó, bệnh viện sẽ thưởng cho khoa nội chúng ta rất nhiều tiền.”

Câu cuối thành công hấp dẫn Ôn Hủ Hủ.

Cô vừa ứng 60 vạn, cộng thêm 40 vạn tiền gửi ngân hàng vốn có của cô. Nếu cùng chuyển cho người đàn ông chó kia, thì cô không còn tiền.