Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 347




Chương 347

“Tôi đương nhiên biết rõ, cô là bị em trai tôi bắt về không phải sao? Nhưng như vậy thì đã sao? Năm đó cô cũng nói cô yêu em trai tôi mới gả đến nhà của tôi, nhưng kết quả thì sao, chẳng phải cô còn có mục đích khác?”

Thật không ngờ cô ta lại nhắc tới chuyện năm đó.

Ôn Hủ Hủ ở dưới cặp mắt âm lãnh như rắn độc kia, giống như là bị thứ gì đó cắn một cái, lập tức cả người đều trở nên mất bình tĩnh.

“Chị nói bậy bạ gì? Tôi có thể có mục đích gì?”

“Mục đích của cô là gì? Chính bản thân cô cũng không biết sao? Vì để gả cho em trai tôi ngay cả thanh danh cũng không cần, tiền đồ không cần, huống chi là Ôn gia của cô. Nói cho tôi biết, tại sao cô lại làm như vậy? Có phải thực sự vì tình yêu?”

Cô ta thực sự giống như một con quỷ, từng chữ từng chữ đem những lời này nói ra. Giống như con dao sắc bén từng chút từng chút đem vết sẹo của cô mở ra.

Hoắc Tư Tinh nghĩ cô không đơn thuần là vì tình yêu mới gả cho hắn.

Vì theo cô ta không có người phụ nữ nào từ bỏ và phá hủy tất cả để yêu một người đàn ông.

Con người còn rất nhiều thứ trên đời này, công ơn của ba mẹ, danh dự của gia đình, trách nhiệm nặng nề trên vai…

Cho nên, cô ta tuyệt đối không cho rằng, một người phụ nữ có đầu óc, sẽ không vì một người đàn ông mà hủy hoại tất cả mọi thứ của mình.

Nhưng hết lần này tới lần khác, cô vì gả cho hắn, đã phá bỏ con đường của chính mình, đường của ba mẹ, còn có đường của Ôn gia bọn họ… Được ăn cả ngã về không, vậy cô rốt cuộc là vì cái gì?

“Kỳ thực tôi rất cảm kích cô, cô vì em trai tôi mà bỏ ra nhiều như vậy. Cho nên, tôi cũng không có nghĩ tới muốn lấy mạng của cô. Cô chỉ cần để đứa nhỏ lại. Sau đó ngoan ngoãn chuyển đến sống ở một nơi khác, nơi đó không ai biết cô là ai. Những tội lỗi mà cô đã gây ra xem như là đã được bù đắp đáp hoàn toàn, cô có nghĩ vậy không?”

Hoắc Tư Tinh nhìn Ôn Hủ Hủ trước mặt bị cô ta kiểm soát, cực kỳ đắc ý.

Cô ta thờ ơ nhìn móng tay màu đen mình vừa làm, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thượng hạng, vừa chậm rãi nói.

Thời gian dường như ngừng quay.

Vì những lời này của cô ta mà tất cả mọi thứ xung quanh trong căn phòng đều ngừng lại, lâm vào tĩnh mịch chưa từng có.

Cô y tá nhỏ đứng giữa hai người đột nhiên có chút sợ hãi, bởi vì cô phát hiện chủ nhiệm Nancy của mình cũng không còn run rẩy như lúc đầu nữa.

“Chủ…… Chủ nhiệm?”

“Cô đi ra ngoài trước đi.” Ôn Hủ Hủ bình tĩnh nói một câu.

Cô y tá nghe được, nơm nớp lo sợ nhìn hai người một cái, cuối cùng, vẫn là ôm đầu đi ra ngoài.

Răng rắc – –

Vừa đi ra ngoài, cửa phòng khám này đã bị khóa trái từ bên trong.

Hoắc Tư Tinh đang thưởng thức móng tay của mình, ngẩn người: “Cô định làm gì?”

Ôn Hủ Hủ vén mấy sợi tóc trên trán, tiện tay kéo cái ghế cô vừa ngồi ra.

“Chị có biết năm năm qua tôi ở nước ngoài trải qua như thế nào không?”

“Có ý gì?”