Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 17: 17: Chết Cũng Tốt





Dương Tuấn Thanh bên kia trầm tư một lúc mới nói: “Ái Vân, dù gì con đã gả cho đại thiếu gia nhà họ, cũng không thể thay đổi được gì, con hãy vì ba, vì nhà họ Dương mà chiều lòng họ sống qua ngày.”
Nghe được ba chữ sống qua ngày của ông Dương Ái Vân trong lòng càng thêm hụt hẫng.

Ông nói cô sống qua ngày kiểu gì đây?
“Con hỏi ba, ba có lo lắng cho con chút nào không?” Dương Ái Vân đè nén cảm xúc hỏi một câu, bao nhiêu năm nay ông vì mẹ ruột mà không ngó ngàng gì cô, cô cũng đoán được ông không để cô trong lòng, nhưng vẫn muốn hy vọng một chút, một chút thôi cũng được.
Dương Tuấn Thanh bên kia đã vô cùng sốt ruột, lại bị con gái hỏi hết cái này đến cái kia cũng không còn bao nhiêu kiên nhẫn.
“Ái Vân, giờ không phải lúc nói chuyện này đâu con, con chỉ cần nói một câu thôi, có giúp ba hay không?”
Ánh mắt của Dương Ái Vân cụp xuống, coi như chút hy vọng cuối cùng cũng tan biến, cô đè nén sóng trào trong lòng, nhàn nhạt nói: “Con sẽ nói với ông ấy một tiếng, còn có gặp hay không con sẽ không đảm bảo.”
“Được, ba biết rồi, con ráng giúp ba, nếu không gia đình mình e là không trụ nổi mất.” Dương Tuấn Thanh nói xong thì cúp máy, không hỏi thêm cô câu nào.
Dương Ái Vân từ từ buông điện thoại xuống, khóe môi nở nụ cười chua xót, những ngày tháng qua cô sống không có tình thương của ba mẹ vẫn tốt mà, có gì đâu phải buồn chứ?
Thế nhưng cô cũng chỉ là người bình thường mà thôi, dù có quen thì cũng có lúc chạnh lòng.
Dương Ái Vân đứng tựa vào lan can hành lang một hồi lâu để cảm xúc lắng xuống, sau đó mới quay người đi vào trong phòng, giờ này chắc Sầm Cảnh Đình cũng thay đồ xong rồi.
Khi cô định mở cửa thì một giọng nói phía sau vang lên: “Chị dâu!”

“Hửm?” Cô quay người lại, Sầm Cảnh Đông đến phía sau cô không biết từ lúc nào, cô nghi hoặc: “Có chuyện gì sao?”
“Anh Đình sao rồi?” Cậu hỏi, ánh mắt đậm vẻ lo lắng.
“Không sao, chỉ bị chảy máu chút thôi.” Dương Ái vân nói sự thật, không giấu diếm.
Sầm Cảnh Đông lại vô cùng kích động: “Chị nói gì? Anh tôi bị chảy máu? Anh ấy sao rồi? Không được, tôi, tôi phải gọi bác sĩ tới xem cho anh ấy.”
Cậu bối rối lấy điện thoại ra bấm số định gọi nhưng chưa kịp đã bị Dương Ái Vân cản lại: “Gọi cái gì mà gọi, tôi đã băng bó cho anh ấy rồi.

Hiện tại có lẽ đang nghỉ ngơi.”
“Thật, thật không có chuyện gì sao?” Sầm Cảnh Đông không tin.
Dương Ái Vân như có như không nói: “Cậu nói vậy lẽ nào muốn anh trai cậu xảy ra chuyện sao?”
“Không, không phải như thế.” Sầm Cảnh Đông lắc đầu nguầy nguậy.
“Nhị thiếu gia…” Lúc này phía sau hai người lại vang lên một giọng nói già cộm.
Cả hai cùng quay đầu nhìn người phía sau, đó không phải ai xa lạ mà chính là trưởng hầu nữ, Sầm Cảnh Đông hỏi: “Bà Minh, bà gọi tôi có chuyện gì?”
“Gần đến giờ đi học rồi, xe đang đợi ở dưới, phu nhân kêu tôi gọi cậu.” Trường hầu nữ cung kính nói, thái độ phải phép, chừng mực.
Sầm Cảnh Đông nghe vậy lại nhìn phòng của Sầm Cảnh Đình, có chút do dự không muốn đi, Dương Ái Vậy chợt lên tiếng: “Cậu cứ đi đi, anh trai cậu không việc gì đâu, tôi sẽ chăm sóc anh ấy.”
“Làm sao tôi có thể tin chị?” Sầm Cảnh Đông vẫn còn nghi ngờ cô, cũng chỉ vì cô là chị của Dương Ái Linh, cậu không thể nào mới gặp mà đặt niềm tin vào người này được.
Cũng biết Sầm Cảnh Đông còn đề phòng mình Dương Ái Vân chỉ nói: “Cậu không tin tôi thì có thể làm gì?”
“Chị…” Khuôn mặt của Sầm Cảnh Đông đỏ cả lên, muốn phản bác lại không biết phải nói cái gì.
“Nhị thiếu gia, mau đi thôi.” Bà Minh một lần nữa thúc giục.
Sầm Cảnh Đông mím môi, trước khi đi không quên cảnh cáo cô: “Nếu anh trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu.”
Trước lời đe dọa đầy non nớt Dương Ái Vân chỉ nhún vai một cái, không nói thêm điều gì khác.
Cuối cùng Sầm Cảnh Đồng cũng chịu rời đi, trưởng hầu nữ đứng tại chỗ nhìn cô nói: “Thiếu phu nhân, ba giờ chiều phiền cô đến hoa viên phía sau, tôi sẽ chỉ bảo cô vài điều căn bản.”
Dương Ái Vân không có ý kiến: “Tôi biết rồi, bà có thể đem cho tôi chút đồ ăn lên đây không?”
“Nhà họ Sầm quy định, đến bữa mà ai không ăn sẽ không có phần, cô muốn ăn thì chờ bữa tối đi.” Trưởng hầu nữ đáp trả, lời nói có phần hời hợt.

Dương Ái Vân thấy thái độ này của bà ta lại như có như không nói: “Đại thiếu gia nhà các người cũng chưa ăn gì đấy, lẽ nào bà định để anh ấy đói chết sao?”
Quy định gì mà lạ lùng như vậy, có mà muốn làm khó người thì đúng hơn.
Trưởng hầu nữ có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, một lúc sau mới cất lời: “Đồ ăn đã dọn đi hết rồi, dưới bếp cũng không có gì, còn về phần thiếu gia, cậu ấy muốn ăn tôi sẽ phân công người làm.”
“Vậy phiền bà kêu người làm chút cháo cho anh ấy, còn về phần tôi, nếu nhà họ Sầm có quy định như vậy tôi không ăn một bữa cũng chẳng chết được.” Dứt lời cô cũng không quan tâm bà ta nữa, mở cửa phòng đi vào.
Cho đến khi cửa phòng đóng lại trưởng hầu nữ vẫn dùng ánh mắt thăm dò nhìn cô.
Lại nói Dương Ái Vân cứ ngỡ Sầm Cảnh Đình đã thay đồ xong, nào ngờ lại nhìn thấy quần áo anh còn nguyên si.
“Sầm Cảnh Đình, anh còn không thay đồ sao?”
Người đàn ông ngửa đầu ra sau giường, hai mắt nhắm hờ, hoàn toàn không nhúc nhích, cô gọi thêm một lần nữa: “Sầm Cảnh Đình.”
Im ắng, hoàn toàn im ắng!
“Anh muốn tự mặc hay tôi giúp anh?” Dương Ái Vân không nhịn được đưa ra hai lựa chọn cho anh.

Người đàn ông này rốt cuộc là muốn thế nào đây?
Tiếp đến không cần biết anh có nguyện ý hay không Dương Ái Vân đi đến cởi nút áo sơ mi của anh, đến nút thứ hai một bàn tay trắng trẻo to lớn chặn lấy tay cô, đồng thời giọng nói trầm thấp cũng vang lên: “Cô muốn làm gì?”
“Thay áo giúp anh.” Dương Ái Vân thản nhiên trả lời.
“Buông tay.” Sầm Cảnh Đình dùng giọng ra lệnh.
“Tôi để anh tự thay nhưng anh lại không làm vậy thì với danh nghĩa của một người vợ tôi sẽ giúp anh làm chuyện này.


Yên tâm, tôi không làm gì đâu mà lo.” Dương Ái Vân vừa nói vừa rút tay mình ra, tiếp tục động tác vừa rồi.
Sầm Cảnh Đình muốn ngăn cản lại không kịp, áo anh cứ thế bị cô mở toang ra.

Có điều còn chưa mở hết Dương Ái Vân một lần nữa kinh sợ, lắp bắp nói: “Sầm, Sầm Cảnh Đình, anh, ạnh bị thương sao lại không nói?”
Trước ngực anh có một mảng màu đỏ làm chói mắt cô, nó tạo thành từng dòng chảy lăn dài trên da thịt, kéo thẳng một đường xuống tận thắt lưng.

Mí mắt cô giật giật mấy cái, đây rõ ràng là máu.
Lúc nãy cô tưởng áo của Sầm Cảnh Đình bị dính nước nên mới bảo anh thay đồ, đâu ngờ rằng nó lại chính là máu, chẳng trách anh lại không chịu thay đồ.
“Không liên quan đến cô.” Sầm Cảnh Đình gắng sức nói, cả người mệt nhoài, có lẽ do mất máu quá nhiều.
Ánh mắt của Dương Ái Vân tối sầm lại, lạnh nhạt nói: “Thế nào là không liên quan đến tôi? Sầm Cảnh Đình, anh muốn mình bị chảy máu đến chết sao?”
“Chết cũng tốt.” Sầm Cảnh Đình thì thào, dẫu sao anh cũng không còn thiết tha gì nữa, nếu có thể từ từ chết đi thế nào có khi lại là một sự giải thoát..