Vợ Yêu Của Tổng Tài

Chương 251


Chương 251

Đến khi trời tối, Mộ Vĩ Lan mới trở về biệt thự Tiên

Thủy Vịnh.

Dì Lan lo lắng: “Cô chủ, cuối cùng cô cũng về rồi! Tôi gọi mấy cuộc điện thoại cho cô đều không được, tôi còn tường cô trở về là tốt rồi.”

Dì Lan ôm chầm lấy cô, Mộ Vi Lan dựa vào lòng di Lan, nước mắt rơi lã chã, cô nghẹn ngào nói: “Di Lan…Hàn Tranh không nhận ra tôi nữa….anh ấy hoàn toàn quên mất tôi là ai…”

Người hôm nay cô gặp có ngoại hình giống hệt với Phó Hàn Tranh, nhưng người đàn ông nó lại nói anh ta là Phó Hiệu, không phải Phó Hàn Tranh.

Thái độ của anh ta đối với cô xa lạ và lạnh lùng.

Dì Lan chỉ nghĩ rằng Mộ Vi Lan đang nói linh tinh, và dịu cô vào trong biệt thự: “Cô chủ, cô ở bên ngoài cả ngày rồi, chắc hẳn là đã đói bụng rồi phải không? Tôi chuẩn bị cháo và đồ ăn nhẹ mà cô yêu thích rồi. Cô ăn chút đi, sau đó đi tắm nước nóng rồi ngủ một giấc, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”

Mô Vị Lan không muốn ăn, có ăn được vài miệng rồi đi lên lầu.

Lục Hì Bảo gửi một tin nhắn trên Wechat cho cô. “Vi Lan, ngày mai mình nghi làm, mình đến nhà thăm cậu nhé.”

Mộ Vi Lan giật mình, đúng rồi, sư phụ Giang Thanh Việt của Hi Bảo là bác sĩ, hơn nữa còn là bạn tốt lâu năm với Phó Hàn Tranh. Liệu bác sĩ Giang có biết Phó Hàn Tranh bị tâm thần phân liệt không?

Mộ Vị Lan đoán rằng Phó Hiệu có lẽ là một nhân cách khác của Phó Hàn Tranh.

Cô gọi điện cho Lục Hi Bảo, sau khi cuộc gọi điện kết nối, Mộ Vị Lan hỏi: “Hi Bảo, cậu có số điện thoại của bác sĩ Giang không?”

“Hả? Cậu tìm sư phụ của mình có chuyện gì? Anh ấy đang ở bên cạnh mình.

Lục Hi Bảo đưa điện thoại cho Giang Thanh Việt Giang Thanh Việt nghe máy. “Bác sĩ Giang, tôi là Mộ Vi Lan, Hàn Tranh vẫn còn sống, nhưng mà hiện giờ anh ấy không biết tôi, còn nói mình là Phó Hiệu, tôi không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào Mặc dù Giang Thanh Việt rất ngạc nhiên khi nghe thấy tin tức này, nhưng với tư cách là bạn tốt của Phú Hàn Tranh, anh cũng rất vui khi nghe được tin này. “Tôi không biết Hàn Tranh có từng nói với cô anh ấy bị tâm thần liệt hay chưa. Có thể, Phó Hiệu xuất hiện trước mặt cô hiện giờ là một nhân cách khác của Hàn Tranh.”

Đôi mắt của Mộ Vi Lan run lên: “Bác sĩ Giang, bây giờ Hàn Tranh không biết tôi, cũng không chịu theo tôi về nhà. Tôi phải làm gì đây?”

Giang Thanh Việt mim môi nói: “Thế này đi, cô có biết bây giờ Hàn Tranh sống ở đâu không?”

“Tôi biết, nhưng tôi sợ anh ấy sẽ sớm rời khỏi khách sạn đó.”

“Cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức tới đó.”

“Được, bây giờ tôi cũng tới đó. Chúng ta gặp nhau ở dưới khách sạn đó.

Khi đến nơi khách sạn Phó Hàn Tranh đang ở Giang Thanh Việt và Lục Hì Bảo bước xuống xe, chớp mắt đã nhìn thấy Mộ Vị Lan đơn độc đứng trong đêm lạnh.

Khi ba người đến trước cửa phòng của Phó Hiệu, Mô Vị Lan lấy hết can đảm để gõ cửa.

Cánh cửa mở ra, khi Phó Hiệu nhìn thấy Mộ Vi Lan, anh la cau mày. “Không phải tôi đã nói với cô, cô đừng đến tìm tôi nữa rồi à.”

Cô cắn môi nói: “Tôi không đến tìm anh, tôi đến tìm Hàn Tranh “Có gì khác biệt không?”

Lục Hì Bảo tức giận nói: “Phó Hàn Tranh, anh là để khốn nạn! Vĩ Lan đang mang thai con của anh, anh làm sao có thể không nhận ra cô ấy”

Giang Thanh Việt nhìn Phó Hiệu, lấy một tấm hình của Phó Hàn Tranh ra đưa cho anh ta và nói: “Anh và Phó Hàn Tranh giống hệt nhau. Tôi là bạn tốt của Phó Hàn Tranh, tôi chắc chắn Phó Hàn Tranh không có anh em sinh đôi nào ở bên ngoài.”

Phó Hiệu lạnh lùng nói: “Chỉ bởi vì tôi giống với Phó Hàn Tranh mà các người nói, nên các người nhận đình tôi là anh ta?”

Giang Thanh Việt điềm tĩnh nói: “Có phải hay không, chúng ta đến bệnh viên rồi sẽ biết. Nếu DNA của anh giống với Phó Hàn Tranh, vậy anh phải về nhà với vợ mình.” Lục Hì Bảo nói theo: “Đúng vậy, có giới thì anh theo chúng tôi đến bệnh viện…

Một tỉa u ám hiện lên trong mắt Phó Hiệu, anh ta đang chuẩn bị đóng cửa thì Giang Thanh Việt đốt nhiên lấy một chiếc khăn tay ra và bắt mũi Phó Hiệu, Phó Hiệu vùng vẫy rồi ngất đi,

Lục Hì Bảo trợn tròn mắt: “Giang Diêm Vương, anh tàn nhẫn quá! Anh, anh lại khiến chồng của Vi Lan ngất xiu!”

“Đừng nói nhảm nữa, mau tới đây giúp đi.”

Khi lên xe, Phó Hàn Tranh hôn mê, gục đầu vào lòng Mộ Vi Lan.

Mộ Vi Lan cúi đầu, nhìn người đàn ông đang bắt tỉnh, cô lo lắng hỏi Giang Thanh Việt đang lái xe: “Bác sĩ Giang, Hàn Tranh sẽ không sao chứ?”

“Đừng lo lắng, chỉ là thuốc mê bình thường thôi. Tam thời để anh ấy ngủ vài tiếng, sẽ không có tác dụng phụ gì đâu”

Mộ Vi Lan nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đẹp của người đàn ông. Khuôn mặt này khiến cô ngày đêm nhưng nhớ. Nhưng cô không thể ngờ khi gặp lại, anh lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô,

Lục Hì Bảo ngồi ghế trên, cô quay đầu lại nhìn Mộ Vi Lan và an ủi: “Vi Lan cầu đừng lo lắng có Giang Thanh Việt ở đây, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho Phó Hàn Tranh Quan trọng nhất là, bây giờ Phó Hàn Tranh vẫn còn sống, cậu nên vui mừng mới phải ”

Mộ Vì Lan gật đầu: “Đứng vậy, anh vẫn còn sống, thể là đủ rồi.”

Đến bệnh viện, Giang Thanh Việt thực hiện một loạt các cuộc kiểm tra cho Phó Hàn Tranh.

Một tiếng sau, Giang Thanh Việt bước ra khỏi phòng bệnh.

Mộ Vĩ Lan hỏi: “Bác sĩ Giang, Hàn Tranh thế nào rồi?”

Thể chất của anh ấy rất tốt, tai nạn xe không để lại di chứng gì trên cơ thể của anh ấy, anh ấy gần như bình phục rồi”

“Nhưng tại sao anh ấy lại không nhớ tôi nữa ?”

Giang Thanh Việt đút tay vào túi áo, ánh mắt trầm ngâm và nói: “Vụ tai nạn xe đã ảnh hưởng lớn đến cơ thể và ý thức của anh ấy. Sau khi nhân cách chính của anh ấy bị thương, những nhân cách khác sẽ nhân cơ hội chiếm đoạt lấy cơ thể anh ấy. Vì vậy hiện giờ, người điều khiển ý thức của anh ấy chính là người tên Phó Hiệu Mộ Vi Lan hít một hơi thật sâu, khỏe môi khẽ giật, không biết nên vui hay nên lo làng Vì vậy, Hàn Tranh không hề quên tôi, càng không hề mất trí nhớ”

“Đúng”

“Nhưng khi nào Hàn Tranh mới có thể trở v Mộ Vi Lan bất lực nhìn Giang Thanh Việt

Giang Thanh Việt bặm môi, không lên tiếng một lúc lâu, cuối cùng anh hơi cúi mặt xuống và nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết

Hai mắt Mộ Vị Lan đỏ hoe, cô sụt sịt mũi và gượng cười nói: “Không sao, anh ấy nhất định sẽ trở lại. Bác sĩ Giang, chỉ cần chúng ta điều trị cho anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ sớm trở lại phải không?”

Giang Thanh Việt không nói gì.

Lục Hỉ Bảo nhanh chóng trả lời: “Tất nhiên rồi. Vì Lan, cậu đừng nóng vội, Giang Thanh Việt đã cứu biết bao nhiêu người khỏi cõi chết, anh ấy chắc chắn sẽ có cách!”

Giang Thanh Việt lạnh lùng liếc nhìn Lục Hi Bảo, sau đó sải bước về văn phòng.

Lục Hì Bảo sửng sở rồi nói: “Vì Lan, cậu ở đây trông chừng Phó Hàn Tranh, mình đi hỏi Giang Thành Việt xem còn có cách nào khác không!”

Mô VÌ Lan ngồi thụp xuống chiếc ghế sau lưng có. Cô mơ hồ nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh qua tấm cửa kính. – Hàn Tranh của cô, không thể trở lại nữa sao?

Lục Hi Bảo chạy vào văn phòng của Giang Thanh

Việt. “Sư phụ, thật sự không còn cách nào khác sao? Bây giờ cái tên khốn đang điều khiển Phó Hàn Tranh hoàn toàn không có tình cảm với Vi Lan. Nếu Phó Hàn Tranh không thể thay đổi trở lại, Vi Lan phải làm sao? Nếu Phó Hàn Tranh không thể quay trở lại, chẳng phải Vi Lan văn là quả phu?”

Lục Hì Bảo không ngừng nói khiến Giang Thanh Việt phải cau mày,

Giang Thanh Việt liếc nhìn cô rồi lãnh đạm nói: “Lục Hi Bảo, lúc cô không nói chuyện đáng yêu hơn nhiều đấy.”

Lục Hi Bảo cắn môi,

Giang Thanh Việt thở dài nói: “Tôi không phải là thần tiên, tôi không chắc chắn mình có thể chữa khỏi cho Hán Tranh, nên tôi không thể hứa được gì với Mộ Vị Lan. Hơn nữa phương pháp điều trị sẽ không hề đơn giản, Mộ Vi Lan chưa chắc đã có thể chấp nhận

Lục Hi Bảo chưa hiểu lắm, cô nói: “Chỉ cần cơ thể của Phó Hàn Tranh có thể chịu đựng được điều trị là được rồi mà!”

“Cô nghĩ, Mộ Vi Lan sẽ đành lòng để Phó Hàn Tranh bị điện giật với mức độ cao hay sao?”

“Điện giật?”

Lục Hi Bảo không hiểu. “Thông qua phương pháp kích điện với tần số cao, có thể sẽ đánh thức được ý thức của anh ấy. Nhưng phương pháp này có độ nguy hiểm nhất định, hơn nữa cũng không chắc có thể kêu gọi được ý thức của Phó Hàn Tranh thức tỉnh. Cho dù thức tỉnh rồi, cũng không biết Phó Hiệu kia liệu có xuất hiện nữa không”

Lục Hì Bảo nói: “Nhưng khi bị điện giật là Phó Hiệu, Vi Lan sẽ không quan tâm đâu.”

“Cô tưởng rằng Mộ Vi Lan cũng dở hơi giống cô à? Mặc dù bây giờ ý thức là của Phó Hiệu, nhưng cơ thể vẫn là của Phó Hàn Tranh. Ngộ nhờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi đều không thể giải thích với nhà họ Phó và Mộ Vi Lan được ” Mô Vị Lan ngồi trước cửa phòng bệnh, không biết có đã ngồi ở đó bao lâu.

Lục Hì Bào cũng ngồi xuống bên cạnh cô và nói: “Vì Lan, hay là cậu về nhà ngủ một giấc đi ở đây đã có mình và Giang Thanh Việt thay phiên nhau giúp cậu trông chừng.”

Mộ Vi Lan cổ chấp lắc đầu: “Về nhà mình cũng không ngủ được.”

Giang Thanh Việt nhìn vào trong phòng bệnh và nói: “Đợi anh ấy tỉnh lại, chúng ta sẽ tiến hành điều trị tâm lý trước. Nhưng phương pháp này, tôi nghĩ sẽ không có hiệu quả đối với Phó Hiệu này.”

Mộ Vi Lan nghiêm túc hỏi: “Bác sĩ Giang, nếu phương pháp điều trị tâm lý không có hiệu quả, vậy còn có cách nào khác không?”

“Có, nhưng rất nguy hiểm. “Cách cách gì?”

“Dùng dòng điện cao áp để sốc điện.

Sắc mặt Mộ Vi Lan tái nhợt, cô nắm chặt thành nám dám.

Giang Thanh Việt tiếp tục nói: “Phương pháp này chắc có thể sẽ đánh thức được ý thức của Phó Hàn Tranh, nhưng tôi không chắc làm. Bệnh của anh ấy rất khó để chữa trị triệt để. “Sư phụ, anh đừng nói nghiêm trọng như vậy. Anh xem anh khiển Vi Lan sở kia kìa, anh không thể nói chút gì đó tốt lành được hay sao?”

Mộ Vi Lan ngắng mặt lên, cô nhìn chăm chăm vào Giang Thanh Việt và hỏi: “Bác sĩ Giang, liệu có khi nào Hàn Tranh cả đời này sẽ không thể quay trở lại không? Và người nằm trong phòng bệnh kia, có thể cả đời sẽ đều là Phó Hiệu?”

Một lúc lâu sau, Giang Thanh Việt trả lời cô: “Có thể sẽ như vậy!

Mộ Vị Lan dường như toàn thân đắm chìm trong hầm băng, lạnh đến thấu xương.

Mộ Vĩ Lan đứng dậy, cô đứng bên ngoài phòng bệnh, đưa tay lên chạm vào lớp kính dày và nhìn người đàn ông đang hôn mê bên trong.

Giang Thanh Việt nói: “Chuyện Hàn Tranh còn sống, người nhà họ Phó đã biết chưa?”