Chương 413
Giang Thanh Việt giơ một nắm đấm, đập mạnh lên trên mặt của Nguyệt Như Ca.
Khoé miệng của Nguyệt Như Ca chảy máu, nắm đẩm này của anh ấy, rất mạnh, cô ta hình như cảm giác được hàm răng suýt chút nữa thì bị rụng ra l
Có lẽ anh ấy rất tức giận.
Giang Thanh Việt nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng Nguyệt Như Ca, cô thực sự đã giẫm lên giới hạn của tôi rồi!”
Nguyệt Như Ca liếm vào hàm răng chảy đầy máu, hai con mắt nhìn chằm chằm anh ấy: “Giới hạn? Giới hạn của anh là một người phụ nữ từ lúc nào thế? Anh mới quen cô ta được mấy ngày chứ? Là anh em quan trọng hay là phụ nữ quan trọng cơ chứ!”
“Nếu như cô tự mình biết mình, đặt bản thân vào vị trí anh em, thì hôm nay tôi sẽ không đánh cô. Nguyệt Như Ca, từ trước đến giờ tôi chưa từng xem cô là phụ nữ, vì vậy, tôi khuyên cô đừng mơ mộng hão huyền nữa”
Sau khi Nguyệt Như Ca bị đuổi khỏi chung cư, liền siết chặt nắm đấm kêu lên tiếng răng rắc
Cô ta lập tức gọi một cuộc điện thoại. “Điều tra một chút, Lục Hỉ Bảo, tôi muốn tất cả tài liệu của cô tal ***
Giang Thanh Việt quay lại phòng ngủ, ánh mất đặt lên trên bông hoa nhỏ màu đỏ thẫm nằm giữa chiếc giường kia, con mắt co lại,
Anh ấy ngồi trên giường, chìa tay ấn vào thái dương, trong đầu, toàn là hình dáng của cô gái đó khóc. Tối hôm qua, anh ấy đã lấy đi lần đầu khờ dại của cô ấy, buổi sáng ngày hôm sau, thì Nguyệt Như Ca lại đến phá rối.
Mấy lần trước, anh ấy vẫn luôn lừa gạt cô ấy, nói cô ấy và anh ấy đã có tiếp xúc da thịt, không được phép chơi xấu, Hỉ Bảo rất đơn thuần, cứ tưởng rằng mình sớm đã cho anh ấy rồi.
Hỉ Bảo là cô gái tốt, anh ấy vẫn luôn biết điều đó, một cô gái tốt sẽ không dính líu đến một người đàn ông đã có giấy chứng nhận kết hôn, vì vậy, anh ấy đã giảm đạp lên giới hạn đạo đức không thể chấp nhận nhất của cô ấy, anh ấy và Nguyệt Như Ca là vì để hoàn thành nhiệm vụ, nên mới giả làm vợ chồng, nhưng quyển chứng nhận kết hôn kia, lại là thật.
Giang Thanh Việt nghĩ đến đây, càng nghĩ càng buồn bực, trong lòng cũng càng lúc càng nghẹt thở. Vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy máy tính của Hỉ Bảo vẫn còn ở đây, quên không đem đi, bên trong còn có bài luận văn anh ấy giúp cô ấy sửa tối qua.
Anh ấy chưa từng nghĩ sẽ phải chia xa cô gái đó, anh ấy tìm cô ấy bao nhiêu năm như vậy, khó khăn lắm mới tìm thấy cô ấy, cũng khó khăn lắm mới lấy được lòng của cô ấy, sao có thể nỡ buông tay được.
Bên này, Mộ Vi Lan đưa Lục Hỉ Bảo về biệt thự nhà họ Phó.
Hỉ Bảo khóc rất thảm thiết, chắc là khóc quá sức, Mộ Vĩ Lan đã sắp xếp phòng khách cho cô ấy, cô ấy ngủ thiếp đi, dưới mắt vẫn cón rất nhiều vết nước mắt.
Dưới tầng, truyền đến giọng nói líu lo của tiểu Đường Đậu. “Mộ Một Mộ Một Con về rồi đây! Chiều hôm nay con và bố nhìn thấy triển lãm chim khổng tước rồi đấy!”
Mộ Vị Lan đi xuống tầng, mỉm cười, bước đến xoa đầu của tiểu Đường Đậu. “Triển lãm chim khổng tước có hay không?”
Đứa bé chớp chớp mắt, “Hay lắm! Mở to như này này. Chỉ là mẹ không đi cùng, nên mẹ không nhìn thấy được “Lần sau mẹ sẽ đi cùng con và bố
Phó Hàn Tranh nhìn thấy đồ trên người cô mặc không phải bộ pijama mặc lúc sáng sớm, mà bộ quần áo mặc ra ngoài, hơi hơi nhăn nhúm: “Em vừa ra ngoài ä?”
“Đúng vậy, Hỉ Bảo xảy ra chút chuyện”
Tiểu Đường Đậu đã chạy sang một bên tìm đồ ăn,
Phó Hàn Tranh lúc này mới hỏi: “Sao thế?”
Mộ Vi Lan liếc nhìn lên tầng, nói: “Hỉ Bảo đang ngủ ở phòng khách ấy, Giang Thanh Việt là sao, anh ta đã kết hôn rồi, tại sao vẫn muốn trêu đùa Hỉ Bảo chứ?”
“Em nói cái gì?”
Phó Hàn Tranh sững sờ. “… Anh không biết à? Giang Thanh Việt có vợ rồi, có cả giấy chứng nhận kết hôn, sáng nay vợ anh ta tìm đến cửa, làm cho Hỉ Bảo nhục nhã một trận. Hỉ Bảo hoàn toàn không biết, nếu như cậu ấy biết Giang Thanh Việt đã kết hôn, có đánh chết cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không làm người thứ ba đâu.
Nhìn thấy bộ dạng lòng đầy căm phẫn của Mộ Vi Lan, Phó Hàn Tranh nói: “Có lẽ có hiểu nhầm gì đó, Giang Thanh Việt không phải kiểu người không chịu trách nhiệm mà tự nhiên đến đâu. “Hừ, chuyện này còn có hiểu nhầm gì được chứ? Vợ của người ta vứt quyền chứng nhận kết hôn ra trước mặt Hỉ Bảo làm cho cậu ấy nhục nhã, tên Giang Thanh
Việt này cũng quá vô liêm sỉ rồi! Anh ta sẽ không muốn để cho Hỉ Bảo làm chim hoàng yến không nhìn thấy ánh sáng của anh ta đấy chứ? Anh ta là ai cơ chứ!”
Phó Hàn Tranh nhìn cô, rồi bật cười, “Em trở nên giận xanh người như vậy từ lúc nào thế?”
“Em… Hỉ Bảo là bạn thân của em! Em đương nhiên phải đòi lại công bằng cho cậu ấy rồi!”
“Bằng không thì chút nữa anh đi hỏi Giang Thanh
Việt nhé?”
Mộ Vi Lan chau mày, “Cũng chẳng có gì đáng hỏi nữa, đã kết hôn rồi, mà vẫn trêu đùa với con gái nhà người ta, loại người này quá là tồi tệ rồi! Đàn ông các anh sao lại tâm địa gian xảo nhiều như vậy chứ!”
Phó Hàn Tranh nhớn mày: “Từ từ thôi, bà chủ Phó, em đừng hùng hổ giống như đánh người như vậy chứ.”
“… Sau này anh cũng sẽ giống như Giang Thanh Việt, giấu giếm vợ đi ra bên ngoài tìm cô gái trẻ trung xinh đẹp sao?”
“Người ở trước mặt anh không phải là cô gái trẻ trung xinh đẹp sao, anh việc gì phải đi ra ngoài tìm chứ?”
Mộ Vi Lan bỗng trở nên vui vẻ, “Anh Phó, cuối cùng anh cũng có dục vọng mưu sinh rồi, và cũng biết nói đáp án chuẩn rồi.”
Phó Hàn Tranh: “… ***
Khi Lục Hỉ Bảo tỉnh dậy, Mộ Vi Lan và tiểu Đường Đậu liền bề một bát canh táo mèo với mộc nhĩ trắng lên trên. “Chắc cậu đói rồi, uống chút canh cho ấm bụng trước đi, chúng mình chút nữa cũng ăn cơm, tí nữa cậu ăn xong cơm tối rồi hẵng đi.”
Tiểu Đường Đậu gọi Lục Hỉ Bảo một tiếng: “Cô Lục. Lục Hỉ Bảo đáp lời, rồi xoa lên đầu của tiểu Đường Đậu, “Thật đáng yêu.
Tiểu Đường Đậu chớp chớp mắt nhìn cô ấy, “Cô Lục cô đã khóc sao? Khóc sẽ không xinh đâu đấy. “Ừm, cô Lục không khóc rồi.”
Sau khi ăn xong cơm tối, Mộ Vi Lan không yên tâm để Lục Hỉ Bảo về nhà một mình, nên đã bảo Phó Hằn Tranh đưa cô ấy về một chuyến.
Trên đường Phó Hàn Tranh đưa Lục Hí Bảo về, Lục Hí Bảo ngồi ở phía sau xe, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh biết… biết chuyện Giang Thanh Việt sớm đã kết hôn sao?”
“Tôi không biết, nếu như tôi biết, tôi sẽ bảo tiểu Lan nhắc nhở cô.”
“Sao anh ta có thể như vậy được chứ
Lục Hỉ Bảo cắn môi, nước mắt đã nhịn rất lâu, lại tuôn rơi lã chã
Phó Hàn Tranh rất lí trí nói: “Tôi đã quen biết với Giang Thanh Việt rất nhiều năm rồi, anh ấy không phải loại người xằng bậy, có lẽ là thực sự có hiểu nhầm gì đó, nhưng tôi biết, bây giờ cô chắc chắn sẽ không nghe những lời giải thích này. Vì vậy, việc bây giờ có cần làm, chính là điều chỉnh tốt tâm trạng, nên làm gì thì làm đó, đừng nghĩ không thoáng.”
“Tôi sẽ không vì loại người đó mà nghĩ không thoáng đầu.
Nhưng mà, lồng ngực lại oi bức như thế, oi bức đến nổi giống như thời tiết trước khi đổ cơn mưa rào của mùa hè vậy.
Phó Hàn Tranh đưa Lục Hỉ Bảo đến dưới khu nhà ở, vừa xuống xe, cô ấy liền nhìn thấy Giang Thanh Việt đang dựa vào xe hút thuốc.
Cô ấy không thèm để ý, dứt khoát muốn đi lên tầng, Giang Thanh Việt liền đuổi theo. “Bảo Bảo
Lục Hỉ Bảo đỏ hoe đôi mắt, dùng lực rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh ấy, trong ánh mắt toàn là vẻ căm hận.
Cô ấy ghét anh ấy! Thậm chí còn hận chết anh ấy! “Đừng chạm vào tôi, bẩn.
Trong ánh mắt của Giang Thanh Việt, loé lên sự tẻ ngắt và đau khổ, bàn tay bị hất ra kia, không có chỗ nào để đặt, anh ấy đành phải cho vào trong túi quần. “Bảo Bảo, anh đến đây là muốn nói với em, dạo này anh có chút công việc, phải quay lại Italy một chuyến, tạm thời. ”