Vợ Yêu Của Tổng Tài

Chương 67


Chương 67

Đêm đó trong khách sạn nhỏ trên núi, Mộ Vi Lan ôm bụng cười sằng sặc.

Người đàn ông bên cạnh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: “Buồn cười thế sao?”

“Buồn cười chứ.”

Đặc biệt là khi nhớ lại hai người đó nói Phó Hàn Tranh “nhỏ và ra nhanh”, Mộ Vi Lan rất hả hê.

Nhưng mà, trong giây tiếp theo, khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhịn cười và lập tức nói: “Không buồn cười.”

Đêm đó, Mộ Vi Lan nằm trên chiếc giường nhỏ ngủ một giấc ngon lành. Tướng ngủ của cô rất xấu, cô gác chân lên bụng của người đàn ông.

Phó Hàn Tranh hoàn toàn mất ngủ, anh nhìn cô qua ánh sáng của những vì sao và ánh trăng ngoài cửa sổ. Cô thực sự rất giống Tiểu Đường Đậu, bất kể là ngoại hình, hay là dáng vẻ sau khi ngủ.

Không biết là bởi vì tình yêu của anh dành cho Tiểu Đường Đậu, hay đơn giản là anh có chút cảm tình với người phụ nữ này, anh lại bắt đầu cảm thấy cô rất đáng yêu.

Trái tim yên bình ba mươi hai năm của Phó Hàn Tranh bất chợt dậy sóng.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Vi Lan bị Phó Hàn Tranh lôi dậy, cuối cùng cũng kịp bắt chuyển tàu sớm nhất trở về Bắc Thành.

Sau một hành trình khó khăn kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan cuối cùng đã về đến Bắc Thành.

Sau khi xuống tàu, Phó Hàn Tranh gọi điện cho Từ Khôn.

Chưa đầy mười phút, Từ Khôn đã lái xe đến trước cổng ga tàu để đón hai người.

Sau khi lên xe, Từ Khôn nhìn chiếc áo nhăn nhúm của Phó Hàn Tranh với ánh mắt ngạc nhiên.

Boss của anh mắc bệnh ưa sạch sẽ, vậy mà lại có thể chịu mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm thế kia. Để cứu Mộ Vi Lan, Boss đích thân ra tay. Có thể thấy, Mộ Vi Lan rất đặc biệt.

“Boss, đám bắt cóc cô Mộ vẫn chưa bắt được. Chuyện này không biết là vụ buôn bán người đơn thuần, hay là có người đứng sau…”

Từ Khôn vẫn chưa nói xong, Mộ Vi Lan cau mày nói: “Tôi biết ai là người đứng sau vụ này, chắc chắn là Thẩm Uyển Yêu!”

Tối hôm đó, cô làm ầm hôn lễ của Thẩm Uyển Yêu. Chắc chắn là Thẩm Uyển Yêu tức giận nên đã tìm người bắt cóc cô!

Nhắc đến Thẩm Uyển Yêu, Từ Khôn nói một cách thận trọng: “Đúng rồi Boss, video cô Mộ làm loạn đám cưới của Thẩm Uyển Yêu đã bị phát tán trên mạng.

Sau khi sự việc trở nên ầm ĩ, đã truyền tới tai ông chủ. Nghe nói, ông chủ còn đi xem đoạn video đó và rất tức giận.”

Mộ Vi Lan run rẩy, thảm thật rồi, cô nói xằng nói bậy trong hôn lễ của Thẩm Uyển Yêu, cô nói cô mang thai con của Giản Triết. Phó Chính Viễn chắc chắn sẽ cho rằng cô đã làm mất mặt của nhà họ Phó!

Cô cắn môi, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Phó Hàn Tranh không có bất kỳ biểu hiện gì khiến cô càng trở nên bối rối.

Cho đến khi về nhà họ Phó, Phó Hàn Tranh cũng không nói một lời nào với Mộ Vi Lan.

Mộ Vi Lan trở về nhà họ Phó, người duy nhất trong nhà hoan nghênh cô chắc chỉ có một mình Tiểu Đường Đậu.

Ngay khi cô bước vào, Tiểu Đường Đậu lao đến vòng tay cô: “Mộ Mộ! Cuối cùng mẹ đã về rồi! Con nhớ mẹ lắm!”

Mộ Vi Lan ôm chặt cô bé: “Mộ Mộ cũng rất nhớ con.”

Sau khi “hai mẹ con” ôm nhau được một lúc, Phó Chính Viễn chống gậy đi xuống tầng, toàn thân toát lên vẻ uy nghiêm.

Mộ Vi Lan chào Phó Chính Viễn.

Nhưng ông hoàn toàn phớt lờ cô, ông ngồi lên ghế sofa và bắt đầu nói: “Mộ Vi Lan, cô bớt gây rắc rối thôi! Cô chạy đi làm loạn đám cưới của người khác, còn nói mang thai con của người đàn ông khác. Nếu như người khác biết cô là con dâu của nhà họ Phó chúng tôi, cô có biết truyền thông sẽ viết về cô như thế nào, và viết về nhà họ Phó như thế nào không?”

Mộ Vi Lan cúi đầu nhận lỗi: “Chuyện lần này thực sự là do con đã không suy nghĩ chu đáo, hành sự quá lỗ mãng”

Ông Phó tức giận nói: “Rốt cuộc là cô không suy nghĩ chu đáo, hay căn bản là cô không hề để tâm đến nhà họ Phó chúng tôi?”

“Bố, Vi Lan vừa mới trải qua kinh hãi, bố muốn dạy dỗ thì để vài hôm nữa dạy dỗ sau. Bây giờ cô ấy cần phải nghỉ ngơi.”

Ông Phó liếc nhìn Phó Hàn Tranh: “Bây giờ con vẫn còn bảo vệ nó à? Con xem xem vợ con đã bôi đen mặt con bao nhiều rồi?”

Phó Hàn Tranh bình tĩnh trả lời: “Chẳng phải bây giờ mọi người đều chưa biết cô ấy là vợ con sao?”

“Con…con muốn ta tức chết à!”

Phó Hàn Tranh thản nhiên nói: “Từ nhỏ đến lớn chọc giận bố biết bao nhiêu lần, lần nào bố cũng nói bị tức chết. Nhưng mà chẳng phải bố vẫn còn ngồi đây dạy dỗ chúng con hay sao?”

Phó Chính Viễn suýt nữa phun ra máu!

Mộ Vi Lan nhịn cười, Phó Hàn Tranh đúng là miệng lưỡi độc địa, đến bố mình mà còn nói được như thế…chẳng trách mà thường ngày anh đều nói lời không hay với cô.

Tiểu Đường Đậu chạy tới, sà vào lòng Phó Chính Viễn, cô bé nũng nịu nói: “Bố và Mộ Mộ biết sai rồi, ông đừng giận hai người có được không?”

Phó Chính Viễn nhìn đứa cháu gái đáng yêu, không thể nào nổi giận được nữa, ông nhíu mày xua tay và cáu kỉnh nói: “Được rồi, nể tình Đường Đậu, ta không tính toán với hai người! Hai người mau cút lên lầu cho ta! Ta không muốn nhìn thấy hai người!”

Phó Hàn Tranh nắm lấy tay Mộ Vi Lan và đi thẳng lên lầu hai.

Những ngày qua, Mộ Vi Lan đúng là không ngủ ngon. Sau khi tắm xong, cô nằm lên giường một lúc rồi ngủ thiếp đi. Phó Hàn Tranh sau khi tắm xong liền đến phòng sách, hoàn thành nốt những công việc đang dang dở.

Sau khi giải quyết công việc xong, Phó Hàn Tranh đứng dậy và đi đến bên cạnh cửa sổ. Anh vừa cử động cổ vừa gọi điện cho Từ Khôn.

“Hãy xử lý đoạn video Mộ Vi Lan làm loạn trong đám cưới của Thẩm Uyển Yêu trên mạng đi.”

“Vâng, thưa Boss.”

“Tiếp tục điều tra vụ bắt cóc, có tin tức gì hãy báo ngay cho tôi biết: “Vâng, thưa Boss. Tôi sẽ báo cho anh ngay khi có tin tức.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Hàn Tranh quay lại nhìn túi giấy trên mặt bàn, ánh mắt suy tư.

Cánh cửa phòng sách được một bàn tay nhỏ đẩy ra: “Bối”

Đôi mắt to tròn đen láy của Tiểu Đường Đậu nhìn xung quanh phòng, sau khi thấy Phó Hàn Tranh, cô bé vui vẻ chạy tới. Phó Hàn Tranh cúi người xuống ôm cô bé lên tay, nhẹ nhàng hỏi: “Ông còn giận không?”

Tiểu Đường Đậu lắc đầu: “Ông không giận nữa. Ông nói Tiểu Đường Đậu chính là niềm vui của ông, là trái kẹo ngọt!”

Phó Hàn Tranh mỉm cười ấm áp, anh đưa tay véo má cô bé: “Ngoan.

“Bố, Mộ Mộ đâu?”

“Mộ Mộ đang ngủ trong phòng, con đừng đến làm phiền cô ấy. Đợi cô ấy tỉnh, bố còn định tặng quà cho cô ấy.”

Tiểu Đường Đậu tò mò hỏi: “Bố, bố định tặng Mộ Mộ cái gì thế?”

Phó Hàn Tranh véo mũi cô bé: “Tạm thời giữ bí mật.”

“Hừ, đợi Mộ Mộ tỉnh dậy, bố, bố và Mộ Mộ phải tổ chức sinh nhật lại cho con!

Con còn chưa ăn bánh sinh nhật đâu!”

“Được.”

Đợi cô tỉnh ngủ, chắc cũng đã chấp nhận được sự thật Tiểu Đường Đậu chính là đứa bé mà năm đó cô sinh ra.

Khi Mộ Vi Lan thức dậy đã là sáu giờ tối. Cô ngủ cả một buổi chiều, cảm thấy có chút đau vai gáy. Khi vừa lật chăn và ra khỏi giường, Phó Hàn Tranh đẩy cửa phòng bước vào.

Anh cầm một túi giấy rất bí ẩn: “Mở ra xem đi.”