Chương 703:
Lục Hỉ Bảo xoay người muốn chạy, nhưng phía sau lại truyền đến tiếng vĩ cầm du dương khiến bước chân của cô ấy như đông cứng lại…
Kết thúc rồi, bọn bắt cóc này kỳ lạ ghê, chẳng lẽ là một tên sát nhân huyền thoại chú ý tới các phương thức giết người sao cho nghệ thuật?
Trong lòng Lục Hỉ Bảo cảm thấy vô cùng hồi hộp, da đầu của cô cũng tê dại hẳn đi.
Thế nhưng, khi cô ấy cố gắng chạy thì đột nhiên một đôi tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông nào đó ôm chặt cô ấy từ phía sau!
“AI” Lục Hỉ Bảo hét lên.
“Dọa em sợ rồi hả?”
Hả? Đó là giọng của Giang Thanh Việt!
Lục Hỉ Bảo vừa quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, cô ấy vội vàng kích động ôm lấy cổ người mình yêu, đồng thời cũng mau chóng phát hiện ra tất cả chuyện này là do Giang Thanh Việt bày trò.
Trước khi cô ấy kịp biết Giang Thanh Việt sẽ làm gì thì giọng nói của Phó Hàn Tranh vang lên cách đó không xa: “Giang Thanh Việt, nhanh lên, vào vấn đề thôi!”
Sau đó, Lục Hỉ Bảo mới nhận ra rằng cả ba người trong gia đình Phó Hàn Tranh đã đến.
Giang Thanh Việt sẽ…
Người đàn ông trước mặt đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lục Hỉ Bảo rồi quỳ một gối xuống, đôi mắt đen nhìn chăm chằm vào cô ấy, trong mắt của anh ấy tràn đầy tình cảm.
“Cô Lục Hỉ Bảo, em có bằng lòng gả cho anh không? Chúng ta sẽ không phản bội, không chia lìa, sẽ bên nhau trọn đời”
Lục Hỉ Bảo kích động không nói nên lời, bàn tay nhỏ bé vội vàng che miệng lại, hình như trên khóe mắt của cô còn có vài giọt nước.
Tiểu Đường Đậu đứng bên cạnh võ tay một cách vui vẻ: “Dì Hỉ Bảo!
Mau đáp lại đi!”
Khu trang trại trải đầy hoa hồng đột nhiên bừng sáng, không gian vừa thơm vừa ngọt ngào.
Giang Thanh Việt lấy một chiếc hộp nhung đen nhỏ từ trong túi rồi mở ra, sau đó anh ấy đưa tới trước mặt Lục Hỉ Bảo một chiếc nhẫn kim cương cao cấp: “Cục cưng, gặp được em là vận may lớn nhất trong cuộc đời anh. May mắn và hạnh phúc cả đời này của em sẽ do anh chịu trách nhiệm, cho nên bây giờ, em có nguyện ý gả cho anh không?”
Lục Hỉ Bảo rơi nước mắt, cô ấy gật đầu lia lịa: “Em nguyện ý, Giang Thanh Việt, em nguyện ý…
Chiếc nhẫn kim cương nằm trên ngón tay áp út của Lục Hỉ Bảo một cách vừa vặn, trông nó hợp với cô ấy đến bất ngờ.
Từ sợ hãi chuyển sang hạnh phúc, cảm xúc thay đổi quá nhanh khiến cô ấy cảm thấy cực kỳ choáng váng.
Sau khi gia đình Phó Hàn Tranh hoàn thành nhiệm vụ thì họ lập tức rời khỏi để không làm phiền hai nhân vật chính.
Giang Thanh Việt và Lục Hỉ Bảo ngồi vào chiếc bàn nằm ở chính giữa cánh đồng hoa hồng, cô ấy vừa ăn miếng thịt bò bít tết đã bị gió thổi cho nguội ngắt vừa đùa rằng: “Lần sau anh định làm em bất ngờ thì có thể nhắc em trước được không? Đêm nay sợ thật đấy. Em, em cứ nghĩ đây là bữa tối cuối cùng mà bọn bắt cóc chuẩn bị cho”
Giang Thanh Việt đứng dậy đi tới rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô Được rồi, đừng ăn nữa, đồ ăn đều đã nguội lạnh rồi. Đều do cái tên Phó Hàn Tranh bày trò.”
“Món bít tết này ăn lúc nguội cũng khá ngon”
Giang Thanh Việt quỳ gối trước mặt Lục Hỉ Bảo, sau đó nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy mà nói: “Đêm nay có làm em sợ không?”
“Có một chút, chẳng qua em thật sự không ngờ rằng anh sẽ cầu hôn bằng cách chuẩn bị một cánh đồng hoa hồng lớn như vậy cho em”
Lông mày của Giang Thanh Việt giãn ra, anh cười cười: “Em thích không?”
“Em thích lắm, sẽ thật tuyệt nếu em có thể mang cả cánh đồng hoa này về nhà để ngắm nhìn nó mỗi ngày”
Giang Thanh Việt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô vợ sắp cưới thì trả lời một cách cưng chiều: “Vậy lần sau anh sẽ xây một khu như vậy trong nhà của chúng ta”
Lục Hỉ Bảo tò mò hỏi: “Nhà của chúng ta nhỏ như vậy, làm sao có sân để xây chứ?”
Vợ chồng mới cưới đương nhiên phải đổi nhà, sau này họ sẽ có con, căn hộ bây giờ nhỏ quá, sớm muộn gì cũng đổi mà thôi.