Chương 842:
“Có anh Hàn ở đây rồi, tôi không sợ. Nói gì thì nói anh Hàn sẽ bảo vệ tôi mà, đúng không ?”
Bên ngoài Đỉnh Trà Thủy, một viên đạn đột nhiên bắn thăm dò vào sát nơi hai người ẩn nấp, Hàn Chiến ôm Nguyệt Như Ca, nhanh chóng lăn đến nơi an toàn.
Ngay sau đó, một loạt đạn bắn càn quét, Hàn Chiến ôm người phụ nữ trong ngực, nhanh chóng lăn mấy vòng quanh đỉnh Trà Thủy mới tránh thoát loạt đạn không có mắt kia.
Cả người Hàn Chiến dày đặc sát khí, dặn dò người trong ngực, “Nấp cho kín vào nhé.”
Hàn Chiến xuyên qua khe hở nhỏ đỉnh Trà Thủy, nhìn thấy vị trí cùng động tác phe địch bên ngoài, băn chính xác trúng vào đối phương.
Sau đó, là một trận đấu súng ác liệt một mất một còn.
Hàn Chiến vừa nổ súng, vừa kéo Nguyệt Như Ca nhanh chóng qua lại quanh chỗ nấp, tránh thoát bắn phá càn quét của phe địch.
Phe địch chết bốn năm người, nhưng còn một người sống vẫn đuổi giết bọn họ.
Nguyệt Như Ca vừa chạy thật nhanh, vừa quét mắt lại nhìn lướt qua người đang đuổi giết hai người, cho dù anh ta mang mặt nạ, nhưng mà đôi mắt kia cô vô cùng quen thuộc, liếc mắt một cái liền nhận ra người nọ là Giang Thanh Việt.
Giang Thanh Việt tựa hồ đang trao đổi ánh mắt với cô, Nguyệt Như Ca tựa hồ biết được cái gì đó, lúc này Thủ lĩnh phái Giang Thanh Việt ra đuổi giết cô và Hàn Chiến, cũng không phải thật sự muốn lấy mạng Hàn Chiến ở chỗ này, e rằng căn bản Châu Thắng không chỉ thỏa mãn với một cái mạng của Hàn Chiến, lão ta đang ôm một kế hoạch lớn hơn.
Nhưng mà bây giờ, Châu Thắng phái Giang Thanh Việt đuổi giết cô và Hàn Chiến, rốt cuộc là vì cái gì?
Đạn, không có mắt.
Bàn về thực lực, Hàn Chiến và Giang Thanh Việt cũng coi như ngang ngửa khó phân thắng bại, nhưng lúc này Hàn Chiến còn phải ôm theo một lính đặc công nằm vùng không thể sử dụng vũ lực, khó tránh khỏi bị liên lụy.
Hàn Chiến cùng Nguyệt Như Ca núp trong một nơi kín đáo, chờ nhìn thấy Giang Thanh Việt rời đi, mới buông lỏng cảnh giác.
Hàn Chiến giúp Nguyệt Như Ca đỡ một phát súng, trúng một phát đạn, phần lưng đã nhuộm ướt một mảng máu đỏ tươi.
“Anh Hàn, anh sao rồi?”
Hàn Chiến lắc đầu một cái, “Không đụng đến chỗ yếu hại, đừng lo lắng, đỡ tôi trở về căn cứ bí mật”
“Được”
Sau khi Giang Thanh Việt rời khỏi Đông Cực Nhạc, liền leo lên máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng bay lên không trung, Thompson tháo mặt nạ xuống, uể oải nói: “Thủ lĩnh không có nói khi nào thì để Như Ca trở về, tổ ba người hoàng kim của chúng ta bị chia rẽ như vậy, gần đây tôi thật sự nhớ Như Ca al”
Giang Thanh Việt khẽ hừ một tiếng, “Cậu nhớ cái gì, nhớ cô ta cho.
cậu ăn bạt tai à?”
“..” Thompson cười hì hì, nhớ tới chuyện Hàn Chiến đỡ súng cho.
Nguyệt Như Ca, đưa tay sờ cằm một cái, cau mày nói, “Nói gì thì nói Băng Nhẫn cũng đủ sức trốn thoát, lại xả thân đỡ súng cho con bé năm vùng Như Ca”