Chương 995:
Anh ta cúi đầu, sau đó lại hôn lên vâng trán trắng nõn của cô ấy một lần nữa.
“Lúc này đã chịu nghe lời chưa?”
Cô ấy vòng tay ôm cổ anh ta, nở nụ cười vừa đáng yêu lại vừa ngọt ngào, sau đó hỏi bằng giọng say mèm mơ màng: “Lâm Bạc Thâm, em ngoan ngoãn rồi, anh có thể đừng hung dữ với em được không?”
Lâm Bạc Thâm vắt chiếc khăn ấm, thờ ơ đáp lại, sau đó nói: “Đưa tay cho tôi.”
Cô gái ngoan ngoãn đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình cho anh ta, dáng vẻ không hề phòng bị, nhìn rất yếu đuối.
Lâm Bạc Thâm dùng khăn ấm lau bàn tay cho Phó Mặc Tranh, sau đó lại vắt chiếc khăn để lau mặt cho cô ấy.
Bàn tay nhỏ bé của Phó Mặc Tranh lại ôm lấy Lâm Bạc Thâm, sau đó chui vào trong lòng ngực anh ta, nói bằng giọng làm nững: “Sau này anh không được gọi em là Phó Mặc Tranh nữa”
Đôi mắt đen láy của Lâm Bạc Thâm nhìn cô ấy với vẻ suy ngẫm, hỏi lại lời của cô ấy: “Vậy thì gọi em là gì?”
Cô gái suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nhíu mày tiếp tục suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Người nhà em đều gọi em là Tiểu Đường Đậu, nên anh không thể gọi em như vậy được, bọn họ cũng gọi em là Tranh Tranh, nhưng anh không giống bọn họ”
Lâm Bạc Thâm ôm cô ấy ngồi trên sàn nhà, trái tim dần trở nên mềm mại thành những hạt cát, cảm giác yêu thương trào dâng khắp cơ thể, dường như không thể nào thu hồi lại được.
Anh ta tự tay vén mái tóc dài bù xù của cô ấy ra sau tai, sau đó thấp giọng hỏi: “Tôi khác bọn họ như thế nào?”
“Em thích anh, vậy nên anh là người đặc biệt”
Một lời tỏ tình vừa bá đạo lại vừa bốc đồng, khiến Lâm Bạc Thâm cười khẽ một tiếng.
Những ngón tay mềm mại và mảnh mai của Phó Mặc Tranh chạm vào khóe môi đang cười nhạt của anh ta: “Anh cười trông rất đẹp. Lâm Bạc Thâm, sau này anh cười nhiều hơn nhé, được chứ.
Anh ta luôn mang vẻ mặt nghiêm túc, còn âm tình bất định hơn cả bố của cô ấy.
Lâm Bạc Thâm cầm chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy, sau đó nhấc ra, trong tròng mắt đen láy thoáng hiện lên sự bao dung, rồi cảnh cáo bằng giọng cưng chiều: “Đừng chạm linh tinh, con gái không biết rụt rè sao?”
“Rụt rè thì sẽ không theo đuổi được anh đâu”
“..” Đang say mà vẫn rất nhanh mồm nhanh miệng, anh ta không thể nói lại cô ấy.
Lâm Bạc Thâm cúi đầu, nhẹ nhàng chống lên cái trán của Phó Mặc Tranh, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô ấy, sau đó nghiêm túc xin lỗi: “Hôm đó tôi không nên bắt nạt em”
Hôm đó lúc ở trong thư viện, anh ta đã đối xử với Phó Mặc Tranh như vậy, thật sự đã dọa cô ấy.
“Là anh không tốt.”
“Ừ, tôi không tốt, tôi rất xấu xa” Lâm Bạc Thâm rất thuận theo lời cô ấy, giọng nói trâm thấp và giàu từ tính, rất dịu dàng.
“Phạt anh hôn em thêm một cái nữa, phải hôn kiểu dịu dàng cơ”
Cô gái hếch chiếc cằm nhỏ nhắn của mình lên để anh ta hôn.
Lâm Bạc Thâm cũng chẳng hề keo kiệt, anh ta luồn bàn tay to lớn của mình vào trong mái tóc dày của cô ấy, sau đó ôm lấy đâu Phó Mặc Tranh, hôn lên đôi môi mềm mại mang theo mùi rượu của cô ấy.
Rất mềm, mềm hơn cả kẹo dẻo mà anh ta từng ăn khi còn nhỏ, là kiểu mà chỉ vừa hôn là đã thành nghiện.
Lâm Bạc Thâm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giọng nói khàn khàn mang theo cả chút tình cảm nhàn nhạt: “Tranh Tranh, đừng dụ dỗ tôi nữa, tôi thật sự sẽ không kiềm chế được.”
“Đừng gọi em là Tranh Tranh.”
“Hả? Em vẫn chưa nói cho tôi biết phải gọi tên gì mà”