Âm hộ Hứa Điềm no đủ màu hồng phấn, lông tóc thưa thớt, âm đế vừa nhỏ vừa mềm, nhưng bởi vì lưỡi thấm ướt quét qua, nó sẽ run run rẩy rẩy trở nên sưng to cứng rắn.
Từ Chính Thanh mới chỉ khe khẽ trêu đùa vài lần, nó đã kích động chỉ thị cho âm đ*o phun ra nước sốt.
Từ Chính Thanh vì phản ứng này của Hứa Điềm cảm thấy sung sướng, bởi vì nhìn dáng vẻ này của cô như vừa lòng đối với sự phục vụ của mình.
Quần chữ (丁) lúc này có vẻ hơi vướng bận, Từ Chính Thanh cởi ra nút bên cạnh, tiện tay ném sang một bên. Anh nâng mông Hứa Điềm lên, dùng hàm răng nhẹ nhàng kích thích môi âm hộ đầy đặn, sau đó liếm một đường xuống phía dưới.
Đầu lưỡi dừng ở cửa âm đ*o, nương theo nước dâm bôi trơn chọc chọc vào bên trong, Hứa Điềm lập tức chịu không nổi phát ra tiếng ngâm kêu: "A, đừng...... Từ Chính Thanh, đừng như vậy...... đây là anh cường mua cường bán......"
Rõ ràng cô muốn Từ Chính Thanh rên giường, như thế nào thành ra thế này?!
Tuy nói lời như vậy, nhưng âm thanh cảm xúc của Hứa Điềm rõ ràng là sướng.
Từ Chính Thanh dừng lại, ngồi dậy hỏi cô: "Không thoải mái à?"
Dáng vẻ anh nghiêm túc, nhưng khóe môi còn dính nước dâm của Hứa Điềm, vẻ mặt kiểu vừa cấm dục lại sắc tình làm Hứa Điềm chịu không nổi.
Sắc mặt cô ửng hồng, ấp úng nói: "Nơi đó bẩn."
Tuy rằng đã rửa qua, nhưng cũng rất gần chỗ đi tiểu mà.
Từ Chính Thanh liếc mắt nhìn xuống phía dưới, nói: "Không bẩn, Điềm Điềm chảy nhiều nước như vậy, đã sớm rửa sạch sẽ."
Vẻ mặt của anh làm Hứa Điềm không rõ đang nói chuyện nghiêm túc, hay vẫn như theo nghĩa đen ngầm ám chỉ chế nhạo cô nhiều nước?
Hứa Điềm ngây người.
Từ Chính Thanh không tính buông tha cho cô, trấn định nhàn nhã bày ra dáng vẻ đang chờ mong: "Cho nên em có thoải mái không? Tôi có cần tiếp tục không?"
Hai người đối diện, tuy Hứa Điềm không nói gì, nhưng phía dưới không chịu nổi cô đơn nên không ngừng co rút lại phun ra nuốt vào nước dâm, lỗ nhỏ hư không chẳng lẽ không chứng minh cái gì? Từ Chính Thanh sao không tự mình đi mà nhìn hả?
Nhất định là Từ Chính Thanh đang cố ý, tên đàn ông này suy nghĩ rất xấu xa.
Thật lâu sau, cuối cùng Hứa Điềm chịu không nổi, cầm lấy một chiếc gối đầu úp lên mặt mình, cô thỏa hiệp, ồm ồm ra lệnh: "Vậy lát nữa anh không được hôn tôi."
"Ha ha......"
Từ Chính Thanh bật cười thành tiếng.
Hứa Điềm cảm thấy thẹn bàn tay nắm chặt gối đầu.
Từ Chính Thanh dùng sức tách hai chân cô ra, vùi đầu xuống, đối với cửa động mấp máy thổi một hơi khí. Hơi thở nóng bỏng đánh vào làn da kiều nộn mẫn cảm, lại làm một dòng nước dâm không biết cố gắng trào ra.
Lần này Từ Chính Thanh không dùng đầu lưỡi, môi phủ lên dùng sức qua lại hút một ngụm ——
"A......"
Hứa Điềm ở dưới gối đầu phát riếng rên rỉ rầu rĩ, hai chân vô thức cuốn lấy cổ Từ Chính Thanh, mông cũng vặn vẹo theo.
Từ Chính Thanh trực tiếp ôm lấy mông cô, dường như giống uống nước liếm mút lên, âm thanh trong lúc nuốt vào, Hứa Điềm nghe thấy vậy mặt đỏ tai hồng.
Nhưng rất nhanh cô lại không rảnh lo thẹn thùng, bởi vì môi lưỡi Từ Chính Thanh mang đến khoái cảm che trời lấp đất, lúc này cùng với lúc côn th*t thúc vào khác nhau như trời với đất, rồi lại đến một loại hưởng thụ khác thường đến cực hạn.
Da đầu Hứa Điềm tê dại, trong đầu trống rỗng, chỉ hoàn toàn bị dục vọng khống chế, giống như con thú chưa có trí thông minh phát ra tiếng rên rỉ nguyên thủy nhất.
Cô vô thức gọi tên Từ Chính Thanh, phảng phất như anh là tồn tại duy nhất thế gian này.
Cuối cùng, vào lúc Từ Chính Thanh lại một lần đỉnh lộng liếm mút, Hứa Điềm khóc kêu thét chói tai thành tiếng, dưới thân phun ra một dòng chất lỏng trong suốt, phun đầy mặt Từ Chính Thanh.
Từ Chính Thanh cũng không thèm để ý, cứ như vậy đi lên, kéo Hứa Điềm hôn môi, đem nước dâm chưa kịp nuốt xuống đưa vào trong miệng Hứa Điềm.