Hôm nay Diệp Hiệu rất bận, cô Chu đang biên soạn tài liệu giảng dạy, Diệp Hiệu chủ động phiên dịch và chỉnh lý tài liệu lịch sử giúp bà ấy, vùi đầu trong thư viện đến khi đóng cửa mới chịu ra.
Lúc đầu cô không phải bận bịu đến vậy nhưng chỉ có mỗi cô biết nguyên nhân.
ÁÁnh đèn đường lập lòe bên dưới ký túc xá, Hạ Đồng tắm rửa thay đồ xong, mặc bộ đồ thể thao rộng rãi, không thèm lau khô tóc đã chuẩn bị đi đến cửa hàng tiện lợi mua thứ gì đó lấp đầy bụng, đúng lúc chạm mặt với Diệp Hiệu đang quay về.
“Cậu đi ăn cơm không? Tớ học đến tận bây giờ, sắp đói chết rồi đây này.”
Diệp Hiệu hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Hạ Đồng: “Chúng ta ra khỏi cổng trường rồi hẵng quyết định.”
“Được.”
Giờ này các hàng quán đều rất đông khách, hai người bèn chọn một quán lẩu cay không cần đợi bàn, tất nhiên quán vắng khách nên hương vị cũng không ngon mấy. Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần có thể lấp đầy hai bao tử đang đói meo đói móc của hai người là được.
Đồ ăn vừa được mang lên, Diệp Hiệu nhìn thấy miếng ớt đỏ bừng trên thớ thịt khô thì cảm thấy bụng dưới quặn đau. Cô đứng dậy: “Cậu ăn trước đi, tớ đi toilet đã.”
“Đồ lười biếng nhà cậu đi vệ sinh nhiều quá đấy, mau lên đi.” Hạ Đồng bưng cơm lên rồi há mồm ăn ngấu nghiến.
“Ừ.”
Năm phút sau Diệp Hiệu quay về, sắc mặt không tốt lắm, Hạ Đồng thấy vậy bèn hỏi: “Cậu có sao không?”
“Không có gì.”
Hạ Đồng hờ hững gật đầu, hai người nhanh chóng quét sạch bàn ăn chỉ trong vòng hai mươi phút. Do họ ăn quá no nên không rời đi ngay mà ở lại quán ăn nghịch điện thoại, thi thoảng lại nâng mắt lên nhìn TV trên tường.
Hạ Đồng hỏi: “Tớ đi mua trà sữa, cậu uống gì?”
Diệp Hiệu suy nghĩ: “Trà long nhãn táo đỏ, tớ uống nóng.”
Hạ Đồng nhìn cô: “Sao thế?”
Diệp Hiệu: “Kỳ kinh nguyệt đến rồi nên tớ muốn uống nóng.”
Hạ Đồng mua trà sữa quay về thì Diệp Hiệu đã tính tiền xong, hai người ở lại trong quán một lát, ngồi nhâm nhi cốc trà sữa, trò chuyện dăm ba câu về cuộc sống thường ngày.
TV đang chiếu bản tin buổi tối, bản tin thương mại lần trước cô xem đã có tin mới. Phóng viên đang phỏng vấn một thương nhân Morocco, đó là một quốc gia rất hưng thịnh ở vùng ven biển Châu Phi.
Đa phần tiếng Ả Rập được phát âm ở đầu và sau cuống lưỡi, đó là âm đầu lưỡi và âm cổ họng, kết hợp với chất lượng âm thanh tuyệt vời nghe rất cuốn hút.
Người đàn ông đó rất rành tiếng phổ thông khiến mọi người vứt bỏ hết những tạp âm mà tập trung lắng nghe lời anh ấy.
Hạ Đồng khẽ cảm thán: “Nam phóng viên này đẹp trai thật.”
Không phải cái đẹp rập khuôn cũng không phải đẹp trai theo khiếu thẩm mỹ hiện giờ, mà xuất phát từ sự phong độ, có học thức và khiêm tốn của anh ấy mãi mãi không thay đổi. Hạ Đồng nhìn mê mẩn: “Rốt cuộc đây vẫn là khiếu thẩm mỹ chính thống.”
Diệp Hiệu chỉ cười, không thấy rõ cảm xúc của cô thế nào. Cô thoáng nhìn vào bàn tay sạch bóng và thon dài của Cố Yến Thanh, mu bàn tay đang chống vào trán thoáng nổi gân xanh.
Cô nhớ bàn tay đó đã từng nắm chặt cổ tay của mình, cô cảm nhận được nhiệt độ, sự cứng cáp và sức mạnh đến từ nó.
Diệp Hiệu cúi đầu xuống, sờ vào bụng dưới đang tuôn máu, một ít ham muốn bắt đầu nảy sinh, hóc môn trong kỳ kinh nguyệt quá mức bất ổn.
Trên đường về, rất nhiều cặp tình nhân trẻ tuổi đang dắt tay nhau dạo bước, thi thoảng họ còn dừng lại ôm nhau và len lén hôn nhau, đứng xà nẹo với nhau.
Khiến người ta muốn đẩy họ đi nhanh hơn: Đi kiểu đó đến sáng mai mới tới ký túc xá mất!
Diệp Hiệu đi trong im lặng, Hạ Đồng mở viên kẹo bạc hà miễn phí lấy từ quán ăn rồi ném vào miệng, nghiêng đầu nhìn cô: “Quả trứng đà điểu của cậu đâu rồi?”
Diệp Hiệu: “Không phải cậu đã gọi tớ là đóng kín trái tim rồi à?”
Hạ Đồng cười ha hả: “Trông cậu âm u như vậy, chi bằng hút một nhóm người đầy dương khí vào rồi khóa lại vẫn chưa muộn.”
Diệp Hiệu: “...”
...
Sáng hôm sau, Diệp Hiệu rời giường đúng sáu giờ rưỡi sáng, cô rửa mặt ăn điểm tâm chừng nửa tiếng rồi mới cầm máy tính chuẩn bị vào thư viện cho đến tận trưa.
Nhưng cô vừa xuống dưới lầu thì một cú điện thoại đã cắt ngang lịch trình của cô, người gọi là nhân viên chuyển phát nhanh, hỏi rằng bây giờ cô lấy hàng được không.
Diệp Hiệu đứng trước lầu đợi một lúc thì người đã đến.
Bên trên gói hàng không có ghi tên và số điện thoại nhưng cô khẽ chạm vào thì đoán thứ bên trong là sách, hơn nữa còn rất to, cô không nhớ gần đây mình đã mua sách trên nền tảng nào.
Cô mang món đồ kỳ quái về ký túc xá, tùy tiện ném lên bàn rồi vội vàng xuống lầu đến thư viện.
Đã hơn bảy giờ, chậm chút nữa thì không còn chỗ nào cả. Giữa trưa khi quay về ký túc xá, Diệp Hiệu tùy tiện ăn gì đó rồi bắt đầu học tập.
Học là một cách giúp tỉnh táo hiệu quả, đắm chìm trong tri thức mới giúp cô không nghĩ về chuyện khác. Nhưng hôm nay khi cô duỗi tay cầm lấy cốc nước, cô bỗng nghĩ đến Cố Yến Thanh.
Dáng vẻ sáng chói của anh trên TV, lúc anh nỉ non bên tai cô về những chuyện muốn làm cùng cô, thậm chí còn có chuyện không thể miêu tả... Ngón tay của anh khẽ chạm vào xương quai xanh dưới lớp áo sơ mi chỉ khiến người ta muốn bắt nạt anh.
Diệp Hiệu nghĩ với tính tình không dao động của cô sẽ giúp cô dễ dàng tránh xa những xao động tuổi thanh xuân, tránh xa sự dụ dỗ của sắc đẹp.
Bốn giờ chiều, Trình Hạ gọi điện xin phép nghỉ, đêm nay cô bé phải tham gia tiệc đầy tháng với em trai của mình nên không thể học thêm.
Diệp Hiệu đã có nghe nói đến việc này, cô dặn dò Trình Hạ phải làm hết bài tập tối nay trước khi đi ngủ.
Trình Hạ trong điện thoại ngoan ngoãn bảo vâng.
Lịch học chỉ đến năm giờ, Diệp Hiệu dọn dẹp đồ đạc quay về ký túc xá, cô thấy gói hàng trên bèn bèn tìm một cây dao rọc giấy trong ống đựng bút ra.
Đó là hai tập tranh, bên trên có đóng dấu mộc của viện bảo tàng thành phố B. Chúng được thiết kế theo phong cách tinh tế và cổ điển, tông màu theo gam màu trầm rất phù hợp với văn hóa phong phú và lịch sử lâu đời của thành phố này.
Còn tập tranh bên dưới theo phong các rất lạ, trang bìa ngắn gọn đơn giản, bên dưới chỉ có một dòng chữ nhỏ viết theo kiểu Sấu kim thể - Tác phẩm Kinh Xuyên.
Vừa tinh tế, xinh đẹp lại còn quý giá.
Cô hít sâu một hơi rồi lật ra xem, cảnh vật bên trong rất quen mắt, đó là những công trình kiến trúc và phong cảnh thiên nhiên ở thành phố S. Những công trình nơi đây đơn giản hơn phương bắc nhiều, yếu tố nước được sử dụng một cách khéo léo. Cô khẽ chạm tay vào trang giấy thì phát hiện đây không phải bản in mà là bản vẽ, là bản phác họa.
Diệp Hiệu không biết chủ nhân bản thảo này là ai nhưng trực giác nói cho biết nó do Cố Yến Thanh gửi đến.
Quả nhiên khi cô lật đến trang cuối cùng, cô đã bắt gặp một dòng chữ theo lối tuyển tú:
Diệp Hiệu, tôi muốn chia sẻ phong cảnh này với em - Cố Yến Thanh.
Cô cảm thấy chúng quen mắt là vì cô đã từng thấy hình ảnh và lời chào tương tự.
Cô mở khung chat của G.
Vào đêm dùng cơm với Cố Yến Thanh xong, đối phương đã gửi cho cô mấy bức hình và một dòng tin nhắn.
Chia sẻ cảnh đẹp mà anh gặp với cô là cách trò chuyện thông thường giữa họ.
Lúc ấy Diệp Hiệu không cảm thấy hứng thú nên chỉ trả lời mỗi chữ “ừ” với anh rồi ngưng, thậm chí cô còn không ấn vào xem hình nữa là.
Hình ảnh vẫn chưa bị xóa bỏ và cũng chưa quá hạn, cô ấn vào xem.
Những hình ảnh này giống hệt phong cảnh được vẽ trong tập tranh.
Cô bỗng có một suy nghĩ khá vô lý nhưng trong sự vô lý lại có rất nhiều điều chính xác... Cố Yến Thanh có mặt trong những bức ảnh này.
Đêm đó anh chàng ở cửa hàng tiện lợi không phải là người duy nhất ở trước cổng bệnh viện, Cố Yến Thanh cũng có mặt, anh ngồi trong xe.
Diệp Hiệu còn cho rằng chính anh chàng ở cửa hàng tiện lợi đã kết bạn wechat với cô, bởi vì camera đôi bên có tiếp xúc với nhau.
Hơn nữa Cố Yến Thanh sẽ không làm thế.
Diệp Hiệu nhắm mắt lại, ngả người dựa ra thành ghế sau lưng, nặng nề thở ra một hơi. Nếu muốn xác minh thì chỉ cần hỏi bạn chung của hai người là được.
Nhưng Diệp Hiểu không làm vậy, bởi vì nó sẽ làm phá vỡ một sự cân bằng nào đó. Cô bình tĩnh đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi ăn cơm và tắm rửa.
Tối nay không có tiết học nên cô vác máy tính lên giường, đọc tiếp quyển [Green Book] đang đọc dở, đến gần mười giờ mới đọc xong.
Trước khi đi ngủ, cô nhìn hai chữ Kinh Xuyên, đó là giáo sư tại Học viện Nghệ thuật của thành phố S, người đó cũng là họa sĩ theo trường phái mới mẻ.
Anh ấy là một họa sĩ rất nổi tiếng trong giới, cư dân mạng đánh giá anh ấy có phong cách rất đặc biệt, không ai có thể sao chép phong cách ấy.
Đêm nay Diệp Hiệu mất ngủ.
Sau hôm thực tập thứ hai, Diệp Hiệu cố ý lượn quanh cổng phụ một lần.
Hôm nay cửa hàng tiện lợi chỉ có hai nhân viên, một chàng trai đứng ở quầy thu ngân, một người đàn ông trung niên đứng bán hàng. Cô vừa bước vào thì âm thanh điện tử “chào mừng quý khách” đã vang lên.
Chàng trai lặp lại bốn chữ này mà không ngẩng đầu lên, chỉ mới mấy tháng trôi qua, anh ta đã quên mất cô.
Diệp Hiệu không bước vào trong, cô đứng trước quầy và cầm lên một hộp kẹo singum.
Chàng trai bình tĩnh hỏi: “Chỉ mỗi cái này thôi sao ạ?”
“Đúng vậy.”
“10,9 tệ, mời quét mã ở đây.”
Diệp Hiệu lấy điện thoại ra, cô bỗng hỏi: “Anh có thể cho tôi xem wechat của anh được không?”
“Sao?” Chàng trai nâng mắt lên.
“Ôi chao, đường tình duyên của A Triết tốt thật đấy, cả chị gái xinh đẹp này cũng muốn kết bạn wechat với cậu, cậu còn đứng đực mặt ra đấy làm gì?” Người đàn ông trung niên chuyển hàng chọc ghẹo anh ta, mặt anh ta đỏ bừng, nhăn nhó lấy điện thoại ra.
Khi Diệp Hiệu trông thấy phản ứng này của anh ta thì đã hiểu rõ, người kết bạn wechat với cô lần trước không phải chàng trai này, cô đã áp đặt suy đoán của mình vào cả sự việc.
Diệp Hiệu đờ đẫn quét wechat của đối phương, ảnh đại diện là một nam chính trong bộ phim anime.
[Xin chào, cô là có phải là cô gái đứng trước cửa hàng tiện lợi không?]
[Chúng ta cùng nhìn ngắm một bầu trời đầy sao, điều đó còn xa vời nữa không?]
[Đừng nghĩ quá nhiều, đợi khi nào cô cảm thấy không còn đột ngột nữa thì chúng ta lại làm quen với nhau.]
[Bất kể cô đang ở tòa nhà cao chọc trời hay ở dưới cống rãnh thì quyền ngắm sao là như nhau.]
...
Đó đều do Cố Yến Thanh nói, không liên quan đến ai cả. Anh từng nhắc nhở về thân phận của mình với cô không dưới một lần, đài truyền hình là manh mối nhưng Diệp Hiệu không quan tâm đến điều đó.
Diệp Hiệu đứng bên đường, gõ ba chữ: [Cố Yến Thanh.]
Một phút sau, điện thoại rung lên.
G.: [Chào em, Diệp Hiệu.]
Khi thấy phong cách bốn chữ quen thuộc, Diệp Hiệu cảm giác như sương mù bịt kín tầm mắt đã biến mất, mặt trời bắt đầu chiếu vào, tất cả nghi ngờ không có căn cứ và những suy đoán đều đã rõ ràng.
Vì đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nên cô không lấy làm kinh ngạc, sau khi tỉnh táo lại, cô chỉ cười.
Không có xấu hổ cũng không chỉ trích, họ quen nhau, cảm giác gánh nặng phức tạp ấy đã nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Diệp Hiệu tưởng tượng lúc anh gõ chữ sẽ cong môi mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền mơ hồ, vừa lịch sự vừa nắm chắc thắng lợi trong tay rất đáng yêu: Bây giờ em mới biết người đó là tôi à.
Diệp Hiệu: [Tôi đã nhận được tập tranh, cảm ơn anh.]
G.: [Ừ, em thích không?]