Chuyện đã qua, việc đã nói rõ ràng cô không nghĩ nhiều. Nếu bản thân bị một ai đó khước từ mong muốn, chắc chắn cô sẽ không bao giờ đề cập tới vấn đề đó nữa mặc dù trong lòng có thể vẫn chưa cam tâm.
Cho rằng anh ta cũng như mình, cô đối xử với anh ta như chưa có chuyện gì.
Người nhà từng dặn cô đừng quá tin tưởng, thân thiết với người đàn ông lõi đời này vì nghe đâu anh ta từng vướng vòng lao lý. Nhưng người tính không tránh được số trời, vì một sự cố, mọi chuyện bắt đầu đi lệch quĩ đạo...
Lúc mới tới, cô được sắp xếp ngủ chung phòng với một dì giúp việc tuổi trung niên gốc Huế. Cảm nhận đầu tiên cũng khá tốt. Dì thân thiện, nhiệt tình, nấu ăn rất ngon, đặc biệt giọng nói đặc trưng của người Huế rất ngọt ngào.
Mỗi người một việc, dì làm việc nhà, nấu ăn, đi chợ; cô thức đêm ngồi quầy đón khách. Lúc rỗi thì phụ giúp dì nhặt rau, làm bánh, chơi bài giải trí, nhổ tóc sâu... Mối quan hệ vẫn êm đẹp cho đến một ngày cực kỳ đông khách, phòng ngủ đó cũng bị trưng dụng làm phòng cho “khách“.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu cái gối nằm của dì ấy không tự nhiên nằm chiễm chệ ở trong... bồn cầu!
Dì ấy như phát điên lên đổ thừa cô, mắng chửi xúc phạm cô thậm tệ. Trước giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống người ta của dì ấy, cô chỉ có thể khẳng định mình không hề làm như vậy.
Dì ấy không tin. Chị dâu chẳng rõ tin hay không nhưng cũng lên tiếng nói đỡ vài lời.
_ Mấy thằng say xỉn ấy mà! Nó có biết trời đất gì nữa đâu!
_ Con chẳng có lí do gì để làm như vậy cả, dì ạ! _ Cô đương không đi gây thù chuốc oán làm gì.
_ Em nó hiền lành, nó không phải người như vậy đâu dì! _ Anh ta cũng đỡ lời.
_ Nó mới lên đây không được bao lâu mà ai cũng bênh nó chằm chặp vậy? _ Dì ré lên the thé, đỏ cả mặt, nổi cả gân cổ.
Dì nói là vì dì đồng ý đem phòng ngủ của cô và dì trưng dụng cho khách dùng nên cô bất mãn, muốn trả thù dì. Nói cứ như đây là nhà của cô, phòng của cô vậy!
Cô cười khổ, lắc đầu rồi đưa tay xoa thái dương đau nhức vì buồn ngủ dứt khoát không nói thêm lời nào nữa.
Sau một hồi lộn xộn “gà bay chó sủa”, mà chủ yếu là màn độc diễn của dì, chị dâu sắp xếp cho cô một phòng ngủ khác (là phòng dành cho thuê) ở tầng 1.
Sau khi hết khách, anh ta giúp cô dọn dẹp phòng sạch sẽ, thay grap giường, áo gối mới.
_ Em biết vì sao bà ấy kiếm chuyện với em không?
_ Em không có làm chuyện đó mà! Tại sao em lại phải làm vậy?
_ Anh biết. Bà ấy chướng mắt em rồi.
_ Em làm gì mà ghét em?
_ Bà ấy từng nói có đứa con gái, muốn giới thiệu với anh. Dạo này chắc thấy anh quan tâm em nhiều nên sinh lòng ghen ghét mà!
_ Vậy là lỗi của anh. Tự nhiên giận cá chém thớt à!
_ Ơ, anh đã hứa hẹn gì với bà ấy đâu! Tự bà ấy suy diễn thôi.
_ Tự nhiên em nằm không cũng dính đạn!
Kể từ hôm đó, mỗi bữa ăn không còn ngon miệng như trước mà đều rất cay. Cay xé lưỡi, cay như chính tâm trạng người nấu món ăn đó vậy!
Cũng kể từ hôm đó, mỗi khi đóng xong cửa nẻo, anh ta đều lân la giúp cô thu xếp chỗ ngủ ổn thoả rồi mới xuống sofa tầng trệt ngủ.
Những ngày cận Tết, anh họ chị dâu về quê mấy ngày giao nhà nghỉ cho cô, anh ta và dì giúp việc trông nom. Ngay trong đêm đó, lúc cô đã ngủ say, anh ta lấy chìa khoá lẻn vào phòng giở trò xằng bậy...
Bị kéo khỏi giấc ngủ sâu vừa được bắt đầu lúc 2h30 sáng vì khó thở, cô bàng hoàng đẩy bóng đen đang ngấu nghiến môi mình.
Đôi tay yếu ớt nhanh chóng bị nắm chặt ép lên đỉnh đầu, trước ngực trống trải đang bị đè nén bởi thân hình nặng trịch, nóng như than.
Cố gắng cắn chặt môi vùng vẫy, bên dưới ngay lập tức bị một đôi chân cứng như gọng kiềm kẹp chặt, một vật nóng hổi áp sát giữa hai chân... Tâm cô như chết lặng, nước mắt nóng hổi trào ra, nấc nghẹn...
Cảm nhận được cô thôi vùng vẫy, hít thở không thông, anh ta dời môi đến bên tai thở dồn dập:
_ Em đừng khóc. Anh xin lỗi, nhưng anh không nhịn nổi nữa...
Đôi môi được buông tha, cô nức nở van nài:
_ Anh bỏ em ra có được không? Em xin anh mà...
Từng hơi thở nóng bỏng rơi dần xuống cổ, cảm giác xa lạ khiến cô run rẩy co rúm lại.
_ Không dừng được nữa... Anh yêu em mà... Anh sẽ chịu trách nhiệm...
Một tay hữu lực giữ chặt tay cô, tay còn lại lần mò khắp từng tấc da thịt non mềm, thoát đi từng lớp vải vướng víu.
_ Đừng mà... Dì ơi... Ưm... ưm...
Cô kinh hãi kêu lớn khi bàn tay nóng hổi chạm vào nơi tư mật. Tiếng kêu vừa thoát khỏi cổ họng, miệng liền bị bịt chặt. Anh ta lần nữa ghé sát tai, gằn giọng:
_ Em mà đánh động bà ta lên đây phá đám, anh không đảm bảo mấy tấm hình nóng bỏng của em còn ở yên trong máy anh đâu!
Lời vừa dứt, tia hy vọng duy nhất trong đầu cô tắt ngúm, thân thể cứng đờ, chết lặng.
Sợ hãi cùng tủi hổ, cô nằm im cảm nhận từng cơn đau đớn xé toạc hình hài mặc cho nước mắt tuôn rơi. Giọng anh ta nỉ non lời yêu thương hứa hẹn cùng luật động không ngừng nghỉ... Cô lắc lư rơi vào mê man mong ngày mai tỉnh dậy tất cả chỉ là ảo mộng...
/End chap 3/