Dì làm việc nhà?
Nghe Sở Khê nói xong câu này, Tô Mạt chỉ nắm bắt được hai từ mấu chốt, cũng nhất thời ý thức được: Sở Hà không nói với Sở Khê, người làm việc nhà đó chính là cô.
Không hiểu sao, trong lòng có hơi lay động ... ...
Nhưng mà, không đợi cô suy nghĩ, Sở Khê lại nói một câu: “Hai người đi thế nào? Tóm lại cùng đường, hay là đi cùng?”
Lời mời này vừa mới nói ra, cô quay đầu liếc nhìn anh mình, thấy trên khuôn mặt của Sở Hà vốn không có biểu cảm đồng ý hay phản đối thì yên tâm hơn một chút, tiếp tục cười nói: “Xe của anh mình dừng ở phía sau tầng 1, đưa hai người đi luôn?”
“……”
Tô Mạt ngập ngừng một lúc, liếc nhìn Hứa Thiếu Huy.
Hứa Thiếu Huy đã rất tự nhiên mỉm cười và nói: “Ban đầu cũng muốn lái xe đến đó, nhưng mà hai người nói vậy, cùng nhau đi cũng được.” Anh không thuê chỗ đậu xe, xe của mình đậu tương đối xa, còn ở ngoài trời, thời tiết này đi qua đó một lúc thì giống như là tắm hơi, có thể ngồi nhờ xe đã là rất tốt.
Nhưng mà, lời nói xong, anh lại liếc mắt nhìn Sở Hà.
Người ở phía sau không ngu ngốc, hiển nhiên thu lời của mấy người nói vào trong tai, gật đầu liền nói một câu: “Vậy thì cùng đi đi.”
Biểu cảm nói chuyện của anh nhất quán trước sau như một, lạnh nhạt hờ hững, không có gì gọi là nhiệt tình, trời sinh đã có cảm giác xa cách, khí chất cao quí. Đó là kiểu người mà hầu hết những người khác giới đều khao khát, phần lớn những người cùng giới thì lại rất khó hòa hợp với anh.
Lúc thang máy dừng lại ở tầng 1, thấy anh đi ra thang máy trước để tìm xe, Hứa Thiếu Huy thấp giọng hỏi Sở Khê: “Anh cô thật lạnh lùng.”
“Anh ấy từ nhỏ đã như vậy.”
Sở Khê chủ yếu là có cảm giác tốt với Tô Mạt, nghĩ rằng bốn người cũng nhau đi cũng sẽ rất náo nhiệt, nhưng mà con người này của cô vẫn mềm lòng, vừa nghe thấy Hứa Thiếu Huy khách sáo hỏi chuyện liền đem chuyện phong lưu đa tình trước đây của người ta gác qua một bên, nghịch ngợm lè lưỡi giải thích: “Nhưng mà lòng dạ vẫn rất tốt, tiếp xúc lâu dài hai người nhất định sẽ nhận ra.”
“Haha, thực sự không quen lắm.”
Hứa Thiếu Huy cười cười, rồi không nói gì nữa.
Tô Mạt đứng bên cạnh hai người, cũng vô cùng yên tĩnh. Lúc lên xe ngồi ở hàng ghế phía sau, cô đưa mắt nhìn lên vừa vặn nhìn thấy một bên mặt của Sở Hà.
Buổi chiều lúc ra ngoài, anh đã thay áo quần. Trên người là một chiếc áo ngắn tay cổ tròn màu trắng rất thông thường, nhưng không che đậy được vẻ đẹp trai, khiến cho áo quần càng đẹp hơn, quần áo phẳng phiu, sống lưng thẳng tắp. Khuôn mặt trắng trẻo nhưng lạnh lùng, cũng có sự hoạt bát nhanh nhẹn.
Thực ra chỉ lớn hơn Hứa Thiếu Huy và Tô Dương 3 tuổi mà thôi, trên người lại không có sự hăng hái và xốc nổi của một thanh niên mà lộ ra sự trầm ổn, đặc biệt dễ dàng khiến người khác có cảm tình.
Ý thức được bản thân lại nghĩ bậy, Tô Mạt vội thu lại ánh nhìn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chợ hoa cách tiểu khu vốn không xa, lái xe qua đó khoảng 10 phút thì có thể đến nơi. Sở Hà và Tô Mạt đều là người ít nói, trên đường chỉ nghe thấy Sở Khê và Hứa Thiếu Huy nói chuyện.
Hứa Thiếu Huy kỳ thực được các cô gái yêu thích hơn Tô Dương. Vốn đẹp trai, cũng rất vui tính, biết cách chọn lọc chuyện cũng biết cách nói chuyện, lúc tâm trạng anh tốt và có hứng thú thì luôn có thể dễ dàng khiến cho các cô gái vui vẻ. Mấy người cùng đi đến chợ hoa, Sở Khê bị anh trêu chọc mấy lần, trông có vẻ rất vui.
Sở Hà khóa xe lại, đưa mắt liếc nhìn hai người đang cười nói vui vẻ đi vào chợ, Tô Mạt đi sau một bước, đang nhìn trái nhìn phải.
“Lần đầu đến nơi như thế này?”
Đi theo lên phía trước, Sở Hà cười nhạt hỏi một câu.
“Vâng.”
Tô Mạt gật đầu, có hơi ngại ngùng. Đang muốn đưa tay vén tấm màn trước mặt, một bàn tay thon dài khác đã làm hộ.
“Vào thôi.”
Sở Hà nhìn cô, hất cằm ra hiệu.
Tô Mạt đã ngửi thấy hương hoa ngào ngạt, nên không đứng ở cửa lâu, cúi đầu đi vào, đi theo hai người đang nói cười ở phía trước.
Sở Khê trước đây từng đến, nhanh nhẹn đi đến quầy hàng quen thuộc, nói với chủ cửa hàng mấy câu, bèn mua một cái chậu không và hai chậu sen đá. Bên cạnh, Hứa Thiếu Huy cũng nhanh chóng chọn được hai chậu lục la, thanh toán xong đi qua thì nhìn thấy Tô Mạt đứng yên tại chỗ, có hơi khó hiểu hỏi một câu: “Ngẩn ra đó làm gì vậy, không phải em nói muốn mua chậu xương rồng sao?”
“……Vâng.”
Sở Hà đứng ở bên cạnh, Tô Mạt chỉ cảm thấy ngượng ngùng, laị hết cách, đáp một tiếng, đi qua hỏi chủ cửa hàng giá tiền của một chậu xương rồng.
Đợi đến lúc cô bỏ ra 15 tệ để mua một chậu xương rồng, lại nhìn thấy Sở Hà đi đến gian hàng bên cạnh và cũng chọn hai chậu lục la.
Ba người còn lại đều đã mua xong, hiển nhiên cũng cùng đi qua bên đó.
Chủ cửa hàng giúp Sở Hà cầm lục la, nhìn thấy ánh mắt của Tô Mạt, lại cười nói giới thiệu: “Đây là hoa nhài, đang vào mùa, rất thơm, nếu thích thì lấy một chậu đi.”
“Bao nhiêu tiền vậy?”
Giọng nói của một cô gái, dịu dàng trong trẻo, rất hay.
Chủ tiệm là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, nghe vậy cười nói: “25 tệ, nếu cô mua 20 tệ cũng được, số hoa này đều vừa đến hôm qua.” Trong lúc nói chuyện anh ta bèn đem lục la đặt xuống đất, khom người lấy ra một chậu hoa nhài, đưa đến trước mặt Tô Mạt.
Tô Mạt mím môi nhìn hoa, nét mặt do dự.
Cô không có thời gian chăm hoa, lại đã mua một chậu xương rồng, thở ra một hơi, vẫn chưa kịp mở miệng từ chối đã nghe thấy chủ quán vui tươi hớn hở nói với Sở Hà: “Tôi thấy bạn gái anh thực sự thích chậu hoa này, tính chung cho hai người, bớt thêm 2 tệ nữa, chậu này 18 tệ thì được rồi.”
“……”
Bầu không khí bỗng nhiên im lặng.
Sở Khê đứng ở bên cạnh bình thường trở lại, cười ha ha hai tiếng, không những không phủ nhận, còn dùng ánh mắt phấn khích nhìn chằm chằm vào anh họ mình.
Cũng chính vào lúc này cô mới phát hiện, Tô Mạt hôm nay mang một cái áo ngắn tay cổ tròn kết hợp với một chiếc quần kaki dài thoải mái, hai người đều mang giày màu trắng, nhìn sơ qua giống như là trang phục của tình nhân.
“Chúng tôi không phải là - -“
“Tính chung đi, bao nhiêu tiền?”
Một giọng nữ vừa vang lên, một giọng nam nhàn lạt lại cắt ngang.
------Ngoài lề------
(。)Chào buổi sáng.