Xin Chào Trung Tá Tiên Sinh

Chương 56: Cùng danh trở về nhà họ Lục


Ngày hôm sau lúc Ôn Hoàn tỉnh lại Lục Thần đã tỉnh rồi, đang chống tay nằm bên cạnh nhìn cô hau háu, thấy cô mở mắt ra liền cong miệng cười với cô: "Hi."

Ôn Hoàn hơi sửng sốt, giống như có phần không phản ứng kịp, trong lúc nhất thời chăm chú nhìn anh không có phản ứng gì.

Lục Thần thấy bộ dạng cô ngây ngốc bèn giơ tay cố ý nhéo mũi của cô, nói: "Sao vậy, ngay cả người đàn ông của em cũng không nhận ra à?"

Chóp mũi Ôn Hoàn bị anh véo hơi đau, lúc này mới phản ứng được, giơ tay xoa xoa mũi, nhìn anh lẩm bẩm nói: "Cảm giác giống như nằm mơ, có chút không chân thật mà thôi."

Nghe vậy Lục Thần cười to, vươn tay kéo cô vào trong lòng, chăn phía dưới hai người dán chặt vào nhau, Lục Thần nhìn chằm chằm cô, cười có chút xấu xa nói: "Như vậy vẫn còn không chân thật sao?"

Cả khuôn mặt và tai cô nóng bừng lên, cô đương nhiên biết thứ chống đỡ dưới thân cô là cái gì, xấu hổ lấy tay đẩy anh ra, quay lưng lại khẽ mắng: "Lưu manh, đầu chứa toàn thứ không đứng đắn."

Lục Thần cười to, quơ tay ôm cô thật chặt trước ngực của mình, khiến cho sau lưng của cô dán chặt vào lồng ngực của anh, hai người giống như hai cái thìa xếp vào nhau, môi nhẹ nhàng lướt trên tóc của cô, hỏi: "Bây giờ cảm thấy chân thật chưa?"

Vùi ở trong ngực của anh, Ôn Hoàn gật đầu, lưng dán vào lồng ngực của anh như vậy cô có thể cảm giác rõ ràng được nhịp tim mạnh mẽ và dồn dập của anh, có thể cảm giác rõ ràng được bàn tay hơi thô ráp của anh nhẹ nhàng xoay tròn trên bụng của cô, thậm chí ngay cả hơi thở trên mặt của anh cũng nhẹ nhàng lướt qua bả vai của cô, quấn quít, ngứa ngáy.

Lục Thần cười khẽ, xoay người cô lại để cho cô và mình hai người đối mặt bốn mắt nhìn nhau, sau đó hôn xuống bờ môi của cô. Ôn Hoàn theo bản năng đẩy ra, tay để ở trước ngực của anh, cau mày đóng kín miệng lắc đầu.

Thấy vậy người nào đó cũng mất hứng, nhăn mày hỏi: "Sao vậy?"

Ôn Hoàn che miệng nói: "Em còn chưa đánh răng." Vừa mới tỉnh dậy, ngay cả mình cũng cảm thấy miệng có cỗ mùi lạ.

Nghe vậy chân mày đang nhíu chặt lại liền giãn ra, khẽ cười kéo bàn tay đang che miệng của cô xuống, sau đó giữ mặt của cô hôn lên môi cô, nhẹ nhàng gặm cắn, nói: "Anh không ngại, anh cũng chưa đánh răng."

Trong lòng Ôn Hoàn kêu gào, ai kêu anh ngại hay không ngại, vấn đề là cô ngại!

Hai người dây dưa ở trên giường một lúc lâu, nếu không vì lát nữa Ôn Hoàn còn phải đến đoàn phim, người nào đó đang hóa thân thành lang sói cũng không nguyện ý để cho cô xuống giường.

Sau khi rửa mặt thay quần áo từ trong phòng tắm bước ra thì thấy Lục Thần đứng ở trước cửa sổ cầm điện thoại di động chân mày nhíu chặt lại.

Bước tới, yên lặng đứng bên cạnh anh.

Lục Thần dường như cảm thấy cô đến, xoay người đưa tay kéo cô vào trong lòng. Ôn Hoàn cũng không giãy dụa, ngoan ngoãn tựa ở trước ngực của anh, tay vòng quanh hông của anh.

Chỉ nghe thấy anh cầm điện thoại nói: "Đầu chị bị hỏng rồi à, anh ta ở với chị vốn là để bảo vệ cái công ty sụp đổ của anh ta, đã sáu năm rồi, Lục Viện, chị không thể sáng suốt nhận rõ ra sao?" Giọng nói mang theo bất lực và thương tiếc.

Một em trai vì chị gái của mình mà đau lòng.

Ôn Hoàn ngẩng đầu thì thấy anh nhíu mày, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc. Ôn Hoàn không biết Lục Viện bên kia đầu dây trả lời như thế nào, chỉ thấy Lục Thần có phần tức giận không nói nữa mà cúp điện thoại luôn.

Trong lòng hơi lo lắng, vì anh cũng vì Lục Viện đang ở Giang Thành, hỏi: "Chị năm nói thế nào?"

"Đầu chị ấy nhất định hỏng rồi." Lục Thần vẫn còn hơi căm hận: "Đã thử sáu năm, chị ấy vẫn còn muốn chờ Lạc Hướng Đông quên người phụ nữ kia đi, nếu như Lạc Hướng Đông muốn đã sớm đem người phụ nữ kia quên đi từ lâu rồi, anh thấy hắn vốn không muốn, vừa cùng Lục Viện duy trì hôn nhân, vừa cùng người phụ nữ kia lén lút liên lạc, lần sau gặp phải hắn anh sẽ không bỏ qua cho hắn."

Ôn Hoàn than nhẹ, không biết nên nói cái gì, dù sao chuyện tình cảm cũng là chuyện riêng của hai người họ, cho dù anh và mọi người đều biết Lạc Hướng Đông vì tiền, vì công ty mới ở cùng với Lục Viện, nhưng nếu như Lục Viện không muốn rời đi thì dù người khác có nói gì hay làm gì đi chăng nữa cũng chẳng có ích gì. Có câu châm ngôn nói: một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, đó không phải là một đạo lý sao.

Hơi nhón chân đặt một nụ hôn xuống môi anh, sau đó giơ tay vuốt nếp nhăn giữa chân mày, ôm cánh tay của anh nói: "Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, việc này chỉ có thể chờ chính chị năm tự buông tay thôi, không thì chúng ta có nói nhiều hơn nữa mà trong lòng chị năm không bỏ xuống được cũng vô ích."

Lục Thần than nhẹ, rút tay ra ôm cô vào trong ngực, cúi đầu khẽ hôn lên tóc của cô, lẩm bẩm: "Anh biết rồi." Cũng bởi vì biết cho nên mới lo lắng, vì anh hiểu rất rõ tính cách của Lục Viện, nếu như không phải thực sự hết hi vọng, chị ấy sẽ vẫn ngu ngốc lại một lần nữa tha thứ cho Lạc Hướng Đông.

Hai người không nói nữa, cứ ôm nhau nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ như vậy, cho đến khi Tiểu Lâm tới gõ cửa nói xe của đoàn phim đã đến, lúc này mới xuất phát đi tới phim trường.

Lần này là thời gian nghỉ phép kết hôn của Lục Thần, Ôn Hoàn và Lục Thần ở Thanh Đảo đến ngày thứ ba thì kết thúc hoàn toàn cảnh quay của bộ phim này. Vốn chị Lynda còn định nhận cho cô một quảng cáo dầu gội đầu nhưng bị Ôn Hoàn từ chối, liên tục gần hai tháng quay phim cô cần nghỉ ngơi một thời gian để điều chỉnh tâm tình của mình, hơn nữa từ lúc bắt đầu quay phim đến giờ cô cũng đã gần hai tháng không tới chỗ mẹ, cho nên định trở về Giang Thành thăm mẹ Ôn.

Lần trước Lynda cũng đã hứa hẹn cho Ôn Hoàn được phép nghỉ ngơi, cho nên lần này cũng không nói thêm gì, gật đầu đồng ý nhưng chỉ cho cô nghỉ một tuần lễ.

Lục Thần dẫn Ôn Hoàn quay về, xuống máy bay hai người cũng không quay về nhà họ Lục đầu tiên mà từ sân bay đón xe đến viện điều dưỡng luôn.

Lúc đến phòng bệnh mẹ Ôn không có ở trong phòng, hỏi hộ lý mới biết mẹ Ôn được người đẩy ra ngoài tản bộ ở vườn hoa.

Ôn Hoàn và Lục Thần cùng nhìn nhau, tự hỏi rốt cuộc là ai tới thăm mẹ còn mang bà ra ngoài tản bộ. Đợi đến khi hai người ra tới vườn hoa thì thấy ngồi ở trong vườn hoa trò chuyện cùng mẹ Ôn không phải ai khác mà chính là mẹ của Lục Thần - Trương Kim Lan.

Hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, sau đó cùng đi về phía mẹ Ôn.

"Mẹ." Lục Thần mở miệng trước hỏi: "Sao mẹ lại tới đây?"

Trương Kim Lan nghe tiếng quay đầu thì thấy Lục Thần và Ôn Hoàn đứng ở sau lưng mình, khẽ cười đứng dậy, hơi có phần ngạc nhiên nhìn bọn họ: "A Thần, Tiểu Hoàn, các con đã về rồi à."

Ôn Hoàn gật đầu, cười nói: "Bác gái."

Nghe vậy vẻ mặt Trương Kim Lan không đồng ý nói: "Ôi trời, sao còn gọi là bác gái chứ." Nói rồi nhìn bọn họ với ánh mắt mờ ám.

Lúc này Ôn Hoàn mới nhớ tới chuyện mình đã cùng Lục Thần kết hôn, hơi le lưỡi một cái, đỏ mặt kêu: "Mẹ."

"Ha ha." Trương Kim Lan cười kéo tay cô tới vỗ nhẹ: "Giờ mới đúng, mẹ đợi câu mẹ này của con đã dài cổ ra rồi, cuối cùng hôm nay đã đợi được."

Ôn Hoàn có phần ngượng ngùng, đỏ mặt cười. Về sau Ôn Hoàn mới biết, lúc cô không có ở đây, hầu như cuối tuần nào Trương Kim Lan cũng bớt thời gian tới thăm mẹ Ôn, tìm bà tâm sự, nói một số chuyện trước kia.

Bác sĩ nói tình hình hai tháng gần đây của mẹ Ôn có chút chuyển biến tốt đẹp, tâm tình ổn định không ít, có đôi khi tỉnh táo còn có thể trò chuyện như người bình thường.

Ôn Hoàn đẩy mẹ Ôn quay về phòng bệnh, Lục Thần bị Trương Kim Lan kéo ra bên ngoài, dường như là có chuyện gì muốn hỏi anh.

Dìu mẹ ngồi lên giường, Ôn Hoàn vào toilet nhúng khăn lông nóng cho mẹ Ôn lau mặt rửa tay. Nhẹ nhàng lau chùi tay của mẹ từng chút một, Ôn Hoàn vừa thấp giọng nói: "Mẹ, con lại quay một bộ phim, bộ phim này con cảm thấy đóng tốt nhất."

Mẹ Ôn không biết có nghe Ôn Hoàn nói hay không, mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào cánh tay của mình.

Ôn Hoàn cũng không trông mong mẹ có thể trả lời cô một tiếng, chỉ tiếp tục nói: "Lúc trước con trở về nhà cũ, chỗ ấy vẫn không thay đổi, trong vườn vẫn trồng hoa hồng mà mẹ thích, nhưng hiện giờ người ở bên trong không phải là chúng ta." Vừa nói chuyện Ôn Hoàn vừa tự giễu cười khẽ, lắc đầu quyết định đổi đề tài.

"Mẹ, con còn chưa nói cho mẹ biết, con đã kết hôn rồi." Lần nữa thả khăn mặt vào trong chậu giặt sạch sau đó vắt ráo, kéo tay kia của mẹ qua cẩn thận lau chùi, tiếp tục nói: "Anh ấy là Lục Thần, là người vừa rồi cùng đi với con tới, anh ấy rất quân phiệt, trước đây không quan tam xem con có đồng ý hay không đã bắt con phải làm bạn gái của anh ấy." Vừa nói, ngay cả chính cô cũng không nhận ra khóe miệng mình mang theo nụ cười có bao nhiêu hạnh phúc.

"Lại nhắc tới, anh ấy chưa từng theo đuổi con đâu." Ôn Hoàn vừa xoa tay của mẹ, vừa quở trách người nào đó: "Đầu tiên là không hiểu sao thành bạn gái của anh ấy, sau đó lại chẳng biết tại sao trở thành vợ của anh ấy, tốc độ nhanh đến nỗi hoàn toàn không cho con cơ hội phản ứng, tất cả đều được định sẵn." Nói rồi Ôn Hoàn chợt nghĩ tới cái gì đó, cười khẽ nhìn mẹ hỏi: "Mẹ, mẹ nói xem có phải con rất dễ lừa gạt hay không?"

Mẹ Ôn vẫn không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình, không biết nhìn vật gì.

Nụ cười trên môi Ôn Hoàn từ từ nhạt đi, thả khăn mặt trong tay vào chậu rửa mặt, sau đó kéo tay của mẹ tới nhẹ nhàng đặt lên mặt mình, khẽ líu ríu nói: "Mẹ, chừng nào mẹ mới thật sự khỏi được đây?"

Ngoài cửa Lục Thần khẽ đẩy cửa bước vào, bước tới sau cô vỗ vỗ bả vai của cô.

Ôn Hoàn lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện anh đã vào từ lúc nào rồi, nhẹ giọng hỏi: "Quay về rồi à." Lại nhìn phía sau anh, không nhìn thấy bóng dáng mẹ Lục, liền hỏi: "Mẹ đâu?"

"Mẹ còn có một cuộc điện thoại phải gọi, lát nữa sẽ vào." Lục Thần khẽ khàng giải thích, sau đó bê chậu nước để ở bên cạnh vào toilet đổ.

Lúc quay ra cười hỏi: "Vừa rồi nói xấu gì anh với mẹ đó?"

Che giấu nỗi đau trên mặt mình, Ôn Hoàn không thừa nhận, nói: "Em không hề."

Lục Thần giơ tay nhéo mũi cô một cái, nói: "Em là một cô bé hư, anh đã nghe thấy rồi, em tố cáo với mẹ nói anh không theo đuổi em."

Ôn Hoàn cau mày vì bị anh véo mũi hơi đau, nói: "Vốn là anh chưa từng theo đuổi em mà." Cô nói đều là sự thật, người này đã theo đuổi lúc nào chứ, từ lúc làm bạn gái đến khi kết hôn, tất cả đều là bị cưỡng bức cùng dụ dỗ, còn bá đạo không cho người ta từ chối.

"Cái gì cũng tự mình tính toán, không hỏi em có nguyện ý hay không." Nhìn anh, cô thì thầm.

"Ai nói anh chưa từng theo đuổi em, anh tặng hoa cho em, cũng tặng cả bánh ga-tô!" Lục Thần lời lẽ chính nghĩa phản bác lại cô, anh nhớ rõ trước đây anh vì cô làm chuyện chưa từng làm trong đời, mua một bó hoa, hơn nữa còn to hơn chậu rửa mặt kia rất nhiều. May mà lần trước ở trong đêm tối, nếu không vào ban ngày bảo anh cầm ở trên tay đi ở trên đường thật sự là làm không được, trông rất đàn bà!

Nghe vậy Ôn Hoàn vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Cái đó sao có thể tính được."

"Sao không thể tính!" Hoa là hoa bánh là bánh, làm sao anh cũng không thể quên được, hơn nữa anh còn phải đặc biệt thỉnh giáo chị năm.

Ôn Hoàn nghẹn họng, có phần không nói được gì, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Vậy cũng chỉ có thể coi là một lần."

"Vậy anh sẽ mua thêm cho em nữa?" Lục Thần hỏi ngược lại.

Ôn Hoàn không nhịn được muốn phẫn nộ, người này chính là một đầu gỗ, hơn nữa còn là một đại đầu gỗ, hoàn toàn không có chút thú vị nào.

Không thèm nói với anh, hơi tức giận xoay người sang chỗ khác.

Buổi tối hai người cùng mẹ Lục quay về nhà họ Lục, lúc về đến nhà Lục Viện đã ở đấy nhưng không nhìn thấy Lạc Hướng Đông ở bên cạnh.



Sắc mặt của Lục Viện nhìn qua không được tốt lắm, cả người dường như có phần tiều tụy, nhưng khi nhìn thấy Ôn Hoàn về đây vẫn rất vui vẻ tươi cười với cô.

Buổi tối lúc ăn Lục Viện chỉ nhìn qua mà không có khẩu vị gì, hơn nữa cũng không hề động đũa. Ăn cơm tối xong mẹ Lục kêu Lục Viện vào thư phòng của ba Lục, ba người cùng nhau vào thư phòng, hình như là muốn nói chuyện gì đó.

Ôn Hoàn và Lục Thần liếc mắt nhìn nhau không nói gì, thực ra có thể đoán được đại khái.

Lần này đi về cùng Lục Thần Ôn Hoàn không mang theo nhiều đồ, chỉ mang vài bộ quần áo để thay, sau khi ăn cơm xong liền theo Lục Thần lên lầu.

Lục Thần dẫn cô tới phòng, bảo Ôn Hoàn sắp xếp quần áo của mình, còn mình thì đi tới thư phòng bên cạnh, thần thần bí bí không biết làm gì.

Ôn Hoàn mở tủ quần áo mới phát hiện trong tủ quần áo của Lục Thần không treo nhiều lắm, chỉ có hai bộ thay đổi và một bộ thể thao, cả tủ quần áo lớn mà trống trơn.

Bỏ quần áo của mình vào treo bên cạnh của anh, sau đó nhìn chằm chằm vào tủ quần áo một lúc lâu, có phần không giải thích được nở nụ cười, lắc đầu đóng tủ quần áo lại.

Đợi đến khi Ôn Hoàn sửa sang xong hết mọi thứ mà vẫn không thấy Lục Thần quay về, nghi ngờ bước ra khỏi phòng thì thấy cửa thư phòng sát vách khép hờ, đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Lục Thần đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính tra cứu cái gì đó, vừa nhìn miệng vừa nói lẩm bẩm.

Ôn Hoàn tò mò bước tới muốn nhìn xem anh đang làm gì, mới ló đầu tới thì Lục Thần đã nhanh tay lẹ mắt đóng trang web đang xem lại.

Ôn Hoàn kỳ quái nhìn anh hỏi: "Anh làm gì thế?"

Lục Thần cũng nhìn cô chăm chú, lắc đầu nói: "Không có gì."

Ôn Hoàn không tin, híp mắt lại nhìn anh nói: "Không có gì sao anh tắt máy tính nhanh như vậy?" Nhất định là có vật gì không muốn để cho cô nhìn thấy.

Lục Thần quay đầu đi, hơi chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Vừa đúng lúc muốn tắt, không ngờ em lại qua đây."

Ôn Hoàn nghi ngờ nhìn anh, rõ ràng đối với lời nói của anh có thái độ nghi ngờ sâu đậm.

Lục Thần vươn tay ôm cô để cho cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu khẽ cắn xuống cổ cô, hơi bất mãn nói: "Ánh mắt của em như vậy là gì, anh sẽ lừa em sao?!" Vừa nói vừa cố ý dùng mặt cọ vào cổ cô.

Ôn Hoàn bị anh cọ hơi nhột, vừa cười vừa rụt cổ lại, kháng nghị nói: "Anh, anh xấu lắm, đừng nghĩ thay đổi đề tài." Tay vỗ nhẹ anh: "Buông ra, râu mép của anh chọc em rất nhột."

Lục Thần cười, không những không buông ra mà trái lại còn bắt đầu táo tợn hơn, tay đang ôm cô cũng bắt đầu không an phận, theo vạt áo của cô chui vào bên trong tìm kiếm, vuốt ve da thịt trơn mịn của cô, ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi, hơi nhuốm màu dục vọng.

Ôn Hoàn đương nhiên cảm nhận ra biến hóa của anh, nhất là cô còn đang ngồi ở trên đùi của anh như vậy, thứ biến hóa kia càng dễ nhận ra hơn, mặt thoáng cái liền đỏ bừng, giữ tay anh lại không cho anh tìm kiếm đi lên phía trên, miệng lầu bầu nhìn anh nói: "Đồng chí Lục Thần, xin hỏi bây giờ anh muốn làm gì?!"

Lục Thần nhìn cô, ánh mắt bắt đầu có phần nóng rực, hỏi vặn lại cô: "Em nói xem anh muốn làm gì?"

Ôn Hoàn chăm chú nhìn anh một lúc lâu, rõ ràng cảm giác được hệ số nguy hiểm xung quanh mình đang tăng cao gấp mấy lần, cũng không dám ở lâu thêm giây nào nữa mà nhảy từ trên đùi của anh xuống: "Em đột nhiên nhớ ra còn một cuộc điện thoại rất quan trọng cần phải gọi, em đi gọi điện thoại trước." Nói xong định chạy đi nhưng động tác của cô đâu so được với một đội trưởng trinh sát xuất thân từ đại đội đặc chủng, không đợi cô chạy được một bước, tay đã bị người kéo lại, hơi dùng sức một cái cô đã ngã nhào vào trong lòng người nào đó.

Ôn Hoàn cất tiếng kêu lên, xoay đầu lại có phần nịnh hót thương lượng nói: "Ông xã, em đình chiến một ngày được không, trong sách có nói miệt mài quá độ cũng không tốt."

"Gọi một lần nữa." Lục Thần chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt giống như có ngọn lửa, càng đốt càng bùng cháy.

"Cái gì?" Trong nhất thời Ôn Hoàn nghe không hiểu.

"Gọi ông xã một lần nữa." Đây là lần đầu tiên cô nhóc này gọi anh như vậy, cảm giác rất đặc biệt, nhưng anh thích tiếng gọi này.

Nghe vậy Ôn Hoàn tưởng rằng đây là điều kiện trao đổi, giơ tay lên tươi cười vòng quanh cổ anh, nói: "Vậy thì có vấn đề gì, gọi bao nhiêu lần đều được." Nói xong ngọt ngào kêu với Lục Thần: "Ông xã, ông xã, ông xã, ông xã, ông xã, ông xã, ông xã, ông........."

Từng tiếng kêu ông xã của cô tựa như lời tỏ tình đẹp nhất trên thế gian này, khiến cho anh động lòng động tình cúi đầu giữ mặt của cô bất chấp hôn ngay lên môi cô, động tác hơi có phần thô lỗ, hôn cũng rất bá đạo.

Ôn Hoàn vỗ anh, ở trong lòng mắng anh là đồ vô lại nói không giữ lời, nhưng lực vỗ cũng không mạnh, đánh vào trên người Lục Thần càng giống như cù lét vậy, hoàn toàn không có tác dụng, trái lại vỗ lâu tay của mình còn hơi mỏi.

Ôn Hoàn không thắng nổi sức lực của anh, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Lục Thần hôn cô, tay thò vào trong áo của cô lục lọi tìm kiếm, tiếp đó nghe được người nào đó khẽ rên rỉ, sau đó cảm thấy một đôi bàn tay nhỏ bé đáp lại ôm lấy mình, khóe miệng hài lòng nổi lên nụ cười.

Nhiệt độ trong thư phòng càng ngày càng cao, Lục Thần ôm lấy người đi tới gian phòng bên cạnh, ầm một tiếng cánh cửa đóng lại, sau đó thả Ôn Hoàn lên trên giường lớn.

Giờ phút này Ôn Hoàn đã sớm bị anh hôn đến thần hồn điên đảo, sương mù che kín mắt, trên mặt lan tràn vẻ mị hoặc.

Lục Thần chỉ cảm thấy dưới bụng nóng lên, gấp rút cởi bỏ quần áo trên người mình, cúi người hai tay chống đỡ ở hai bên cô làm giảm bớt sức nặng đặt trên người cô, sau đó bắt đầu hôn môi cô, mắt cô, mũi...

Ôn Hoàn bị anh khiêu khích toàn thân khô nóng, cũng không thèm quan tâm tới rụt rè, đưa tay kéo anh tới, chủ động hôn lên môi của anh.

Lục Thần thấy cô chủ động mà trở nên càng hưng phấn, tay đặt lên bộ ngực mềm mại của cô sau đó chậm rãi mò xuống dưới tìm kiếm, anh bày ra nụ cười xấu xa mê hoặc thấp giọng nói ở bên tai cô: "Bảo bối, muốn không?" Vừa nói còn cố ý thổi khí vào trong lỗ tai của cô.

Toàn thân Ôn Hoàn như nhũn ra, mềm mại như thác nước, trong miệng chỉ toàn là rên rỉ.

"Bảo bối, nói cho anh biết." Lục Thần cố ý, giống như không nghe thấy sẽ không bỏ qua, vừa hôn vừa cắn xuống lỗ tai của cô.

Ôn Hoàn khó chịu rên hừ hừ, nắm lấy tóc của anh trong nhất thời không nói ra lời. Lục Thần cười cố ý ngừng động tác trên tay, muốn từ trong miệng cô thốt ra câu đấy. Ôn Hoàn kháng nghị uốn éo thân nhìn anh, ánh mắt mang theo sương mù.

"Nói cho anh biết..." Lục Thần dụ dỗ, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mô tả vành tai mềm mại của cô, vừa cố ý vừa vô ý thổi khí vào trong tai cô, thực ra anh còn khó chịu hơn cô, dưới thân căng chặt khiến anh đau đớn dữ dội, nhưng anh muốn từ trong miệng của cô nói cô muốn anh, giống như vậy mới có cảm giác thỏa mãn cực đại.

Ôn Hoàn bị anh trêu đùa khó chịu, trong lòng vừa tức vừa buồn bực, nhưng thân thể không hiểu sao trống rỗng khát khao được lấp đầy. Thế nhưng kêu cô nói lời xấu hổ như vậy, cô thật sự nói không được, giận dỗi quay lưng lại.

Thấy cô quay đầu xoay người sang chỗ khác, Lục Thần hơi ngây ngẩn cười mắng cô là nhóc con cứng đầu. Tuy muốn chính miệng cô nói muốn anh nhưng bây giờ đoán chừng cô bé này tính tình bướng bỉnh sợ là nhất thời không nghe, mà người anh em dưới thân của mình đang căng chặt đau đớn khiến cho anh không chờ thêm được nữa, vội lật người cô lại đặt ở dưới thân, nói: "Được rồi được rồi, bảo bối xấu hổ thì không cần nói nữa." Vừa nói tay vừa đi xuống phía dưới cô tìm kiếm.

Chẳng qua không kịp đợi anh tìm kiếm, bị anh đặt ở dưới thân Ôn Hoàn dùng sức đẩy anh ra, chống người ngồi dậy nhìn anh, nét mặt kia đâu còn vẻ mị hoặc vừa rồi mà là một gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc!

Lục Thần sửng sốt, nhìn cô hỏi: "Sao vậy?"

Ôn Hoàn trừng anh, nói: "Anh gạt em!"

Đối với lời lên án đột nhiên này của cô Lục Thần không hiểu ra sao cả, hỏi: "Anh lừa em cái gì?!"

"Anh còn nói anh là lần đầu tiên, anh xem đi, anh như thế này đâu giống như là người không có kinh nghiệm, nào là khiêu khích, nào là âu yếm, em thấy anh vốn là cao thủ trinh chiến trăm trận rồi!" Người này chắc chắn là gạt người, coi bộ dạng của anh ở trên giường lúc này đi, khiến cho người ta hoàn toàn không thể chống đỡ được!

Nghe vậy, Lục Thần không khỏi cảm thấy mình lúc này còn bị oan hơn cả nàng Đậu Nga, anh vội giải thích: "Những thứ này đều là bản năng, không biết cũng tự hiểu."

Nhìn mắt anh, Ôn Hoàn xoay người sang chỗ khác, thái độ của cô rõ ràng là không tin.

Lục Thần giơ tay kéo cô xoay lại, bỏ bàn tay đang che ở trên cao của cô xuống, lấy lòng nói: "Bảo bối đừng ồn ào nữa, đau lắm." Nói rồi kéo tay của cô di chuyển qua lại trên vật của anh.

Mạch máu toàn thân Ôn Hoàn thoáng cái nổi đỏ lên, trên mặt thậm chí trên cổ cũng nổi đỏ, sợ hãi muốn rút tay về lại bị anh nắm thật chặt đè xuống, cô thậm chí có thể cảm giác được nhịp đập của anh trong lòng bàn tay mình, nhìn chằm chằm vào anh nhất thời nói không ra lời: "Anh, anh, anh, anh..."

Lục Thần thừa cơ ôm cô vào trong ngực, thương tiếc hôn cô, vừa ấn tay của cô xuống vừa thổi khí ở bên tai cô nói: "Bảo bối, cho anh."

Ôn Hoàn đỏ mặt, theo bản năng có phần muốn bỏ chạy nhưng khi nhìn dáng vẻ của anh lại có chút đau lòng, thử thăm dò hỏi: "Đau lắm hả?" Tay bạo dạn nhẹ nhàng sờ sờ.

Lục Thần hít một ngụm khí lạnh, cả người biểu lộ hơi dữ tợn, không biết là thoải mái hay là khó chịu.

Ôn Hoàn thấy anh như vậy sợ hãi muốn rút tay về lại bị Lục Thần giữ chặt không cho buông ra, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lục Thần vang lên ở bên tai cô: "Đừng rút ra, đừng rút ra..." Giọng nói kia gần như là hơi rên rỉ.

Nhiệt độ trong phòng thoáng cái không ngừng tăng thêm mười độ, toàn thân Ôn Hoàn giống như bị lửa thiêu, đỏ mặt mặc cho anh cầm tay của mình ấn xuống, xác định là anh vui vẻ thoải mái lúc này Ôn Hoàn mới bạo dạn di chuyển, lúc đầu sợ hãi dần dần chuyển thành tò mò, nhìn thấy nét mặt của anh thay đổi liền bắt đầu sinh trò đùa dai, cố ý tăng thêm lực ở trên tay.

Lục Thần bị cô hành hạ: "Đủ rồi." Cất tiếng khẽ nguyền rủa sau đó xoay người đặt cô ở dưới thân, cũng không quan tâm cô đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa, vội vàng hung hăng đâm vào trong cơ thể của cô.

Ôn Hoàn bị đau hơi kêu lên thành tiếng, tay đập vào bờ vai của anh: "Anh, anh nhẹ chút, đau..."

Lục Thần đâu còn quản được nhiều như vậy, lúc này lý trí đã sớm bị dục vọng thay thế, giữ thắt lưng nhỏ bé của cô bắt đầu rong ruổi ở trong cơ thể của cô.

Đợi vui thích qua đi, trong căn phòng tràn ngập mùi vị hoan ái.

Trên chiếc giường lớn Kingsize Ôn Hoàn hơi tức giận xoay người đi không muốn nhìn anh, cánh tay trần đặt ở bên ngoài chăn.

Lục Thần phía sau mang trên mặt nụ cười thỏa mãn, rướn người qua hôn tấm lưng trơn bóng của cô, từng nụ hôn tinh tế rơi dầy đặc xuống lưng của cô.

"Bỏ ra." Ôn Hoàn giơ tay đẩy anh, vẫn còn đang tức giận chuyện vừa rồi.

Lục Thần cũng không giận, lần nữa ôm cô chặt vào trong ngực, cũng không quan tâm cô có bằng lằng hay không, cho dù như vẫn ôm thật chặt không buông tay.

Không thoát được Ôn Hoàn hơi giận, lấy tay phát vào anh, vừa đánh vừa la hét nói: "Lục Thần, anh buông ra cho em, anh là một tên lừa gạt."

"Anh lừa em cái gì, em là một cô bé không có lương tâm." Vừa nói vừa cố ý dùng miệng cắn xuống chóp mũi của cô, nhưng vẫn khống chế sức lực tốt để cắn không bị thương cũng không đau cô.



"Chắc chắn anh đã từng có người phụ nữ khác, anh là một tên bại hoại, tên lừa gạt." Ôn Hoàn thở phì phò nhìn anh chằm chằm, vừa nghĩ tới anh đã từng có người phụ nữ khác, cũng đã từng làm chuyện thân mật như thế này với chồng mình là trong lòng cô liền vô cùng khó chịu.

Nghe vậy Lục Thần bật cười to, xoay người đè cô lại, nhô đầu tới ngửi ở trên người cô một lúc lâu sau mới nói: "Miệng anh thấy có một cỗ dấm chua."

Tai Ôn Hoàn nóng lên, quay đi không nhìn anh, tức giận mạnh miệng nói: "Em mới không thèm ghen."

Lục Thần cũng không cãi lại với cô, chỉ lật người ôm cô thật chặt vào trong ngực, khẽ vuốt ve từng cái trên lưng cô, nói: "Anh thật sự chưa từng có người phụ nữ nào khác, em là người đầu tiên." Đừng nói có người phụ nữ khác, ngay cả hôn môi cô cùng là người đầu tiên.

"Gạt người, em không tin." Ôn Hoàn buồn bực nói.

Lục Thần cười nhẹ, tiếng cười trầm thấp khàn khàn truyền khắp cả căn phòng, một lúc lâu sau mới vừa cười vừa nói: "Trong đơn vị lấy đâu ra con gái, tất cả đều là một đám đàn ông, anh muốn làm cũng phải có người mới làm được chứ."

"Hừ." Ôn Hoàn hừ nhẹ, dù vậy vẫn còn không tin.

Thấy nói mãi cô vẫn không tin, Lục Thần không khỏi có phần đau đầu, tới gần cắn mạnh một cái ở trên cổ của cô, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhóc con, em có cần phải ép chồng em nói rõ ra chuyện xem phim 'Động tác yêu' em nói lúc trước không?!"

Nghe vậy Ôn Hoàn sửng sốt một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười to lên: "Ha ha ha, Lục Thần, anh lại... ha ha..."

Lục Thần có phần thẹn quá hóa giận, giữ mặt của cô ấn miệng mình xuống ngăn chặn tiếng cười phiền phức kia của cô.

Lúc này Ôn hoàn có vẻ rất ngoan ngoãn, vừa cười vừa đáp lại nụ hôn của anh, tâm tình hình như thoáng cái đã tốt hơn nhiều.

Lục Thần ôm cô gặm cắn mút, hôn một lúc lâu mãi cho đến khi hai người sắp thở không nổi mới buông cô ra, cụng đầu vào trán cô vừa thở phì phò vừa nói: "Em là một nhóc con xấu xa, cần phải lột người đàn ông của em không còn một mảnh mới hài lòng à!" Vừa nói tay ở dưới chăn cố ý véo cô một cái, nhưng không dùng sức để không đau cũng không nhột.

Ôn Hoàn cười, vì thiếu dưỡng khí mà ngực vẫn còn có phần phập phồng kịch liệt, nhìn Lục Thần chế nhạo anh nói: "Lục Thần, anh là một tên đại sắc lang."

Nghe vậy Lục Thần đè lên cô lần nữa, cố ý làm mặt dữ tợn nói: "Được, để tên đại sắc lang anh đây đến ăn em!" Nói rồi cả tay và miệng cùng đồng thời bắt đầu "hoạt động"!

Nhìn ra ý đồ của anh, Ôn Hoàn vừa kêu vừa cầu xin tha thứ: "A a, đại hiệp tha mạng, ta sai rồi ta sai rồi, không dám nữa, mong đại hiệp buông tha cho tiểu nữ một mạng."

Lục Thần cười nham hiểm, phối hợp diễn với cô nói: "Nàng sai rồi, ta không phải là đại hiệp gì, ta là đạo tặc hái hoa!" Nói rồi nhào thẳng tới cô.

Cả căn phòng vừa cười vừa ầm ĩ, nhưng không bao lâu sau chỉ còn lại tiếng rên rỉ khe khẽ và tiếng thở hổn hển.

Hôm sau lúc Ôn Hoàn tỉnh lại thì Lục Thần đã dậy rồi, chỗ nằm bên cạnh hơi có phần lạnh lẽo không có độ ấm nào. Ôn Hoàn nắm tóc chống người ngồi dậy, thắt lừng và chân đến giờ vẫn còn đau dữ dội, trong lòng thầm mang tên đại sắc lang nào đó hung hăng mắng chửi một trận, cầm chiếc đồng hồ điện tử ở đầu giường lên nhìn, vậy mà đã sắp 10 giờ rồi.

Gấp chăn mền trên giường lại, sau đó vào phòng thay đồ lấy bộ quần áo hôm nay định mặc rồi mới đi vào phòng tắm.

Bởi vì phóng túng dục vọng mà toàn thân đau đớn dữ dội, bật nước để mình tắm rửa nghỉ ngơi, tẩy sạch những thứ khó chịu trên người. Lúc lấy quần áo đứng ở trước gương trong phòng tắm nhìn một vòng rậm rạp chằng chịt dấu vết người nào đó lưu lại ngày hôm qua trên cổ mình, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, đợi lát nữa đi xuống bị mẹ Lục và ba Lục nhìn thấy không phải sẽ biết được tối hôm qua cô và Lục Thần đã làm chuyện tốt gì sao.

Đang nghĩ đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua mình thu dọn đồ đạc hình như có mang theo một chiếc khăn lụa rất dài, quấn ở cổ vài vòng vừa vặn có thể che được. May là thời tiết hôm nay âm u không nóng, quàng khăn như vậy cũng không có vẻ quá mức đột ngột.

Lúc Ôn Hoàn xuống lầu bác Chung quản gia đang sai người giúp việc dọn vệ sinh phòng khách, thấy Ôn Hoàn đi từ trên lầu xuống liền vội vàng cung kính hỏi: "Thiếu phu nhân, bữa sáng cô muốn ăn gì tôi kêu người làm cho cô."

Ôn Hoàn lắc đầu cười với ông, nói: "Cảm ơn bác Chung, chỉ là cháu không có thói quen ăn sáng." Từ khi làm cái nghề diễn viên này, hình như cô chừa từng tiếp xúc với bữa sáng bao giờ.

Nghe vậy bác Chung gật đầu, không nói thêm gì nữa mà xoay người tiếp tục sai mấy người giúp việc kia.

Ôn Hoàn dạo quanh một vòng cũng không thấy Lục Thần hay là những người khác đâu, liền hỏi bác Chung: "Bác Chung, Lục Thần và ba mẹ đâu?"

Bác Chung quay đầu lại, cung kính nói: "Thiếu gia đi ra ngoài chạy bộ, lão gia và phu nhân hôm nay công ty có đại hội cổ đông cho nên đã đi công ty rồi."

Ôn Hoàn nghe xong liền gật đầu, buộc lại áo khoác dài trên người rồi đi ngoài, mới ra tới cửa thì nhìn thấy Lục Viện đang ngồi ngây người một mình ở trong vườn hoa nhìn một chậu hoa có phần héo rũ, bên cạnh đặt bình tưới cây và xẻng nhỏ dùng để xới đất, còn có kéo dùng để cắt sửa cành lá.

Ôn Hoàn nghĩ một lát rồi đi về phía chị.

"Chị năm." Đi tới phía sau chị khẽ gọi.

Hình như Lục Viện không nghe thấy, bình tĩnh nhìn chằm chằm chậu hoa kia không có phản ứng gì.

Thấy chị không phản ứng, Ôn Hoàn lại gọi: "Chị năm?" Tay giơ lên vỗ nhẹ ở trên bả vai của chị.

Lúc này Lục Viện mới hồi hồn lại, thấy cô đứng ở phía sau, khóe miệng cong ra, nói: "Tiểu Hoàn, đến rồi à."

Ôn Hoàn gật đầu, nhìn hoa đặt ở trên mặt đất hỏi: "Đây là hoa gì vậy?"

Nghe vậy Lục Viện quay đầu nhìn chăm chú chậu hoa có phần khô héo rơi rụng kia nói: "Là hoa dành dành."

"À." Ôn Hoàn nghe rồi gật đầu, nửa ngồi nửa quỳ xuống nhẹ nhàng vuốt một cánh hoa màu trắng nói: "Sao lại xơ xác như vậy?" Ngẩng đầu hỏi Lục Viện: "Sắp chết phải không?"

Lục Viện ngẩn ra, một lúc lâu sau mới hồi hồn, khóe miệng mang theo nụ cười khổ nói: "Có lẽ vậy." Nói xong cầm lấy xẻng nhỏ tới bụi cây dành dành kia xới đất, sau đó cầm kéo cắt tỉa những chiếc lá khô vàng úa.

Ôn Hoàn hết nhìn chị lại nhìn sang khóm hoa, suy nghĩ một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Thực ra có vài thứ cũng giống như trồng hoa, cho dù chúng ta có bỏ bao tâm sức che chở thế nào đi nữa, nếu như nó đã định trước phải héo rũ già đi thì chúng ta cũng bất lực."

Nghe vậy Lục Viện đang chăm sóc khóm hoa liền dừng lại, xoay đầu nhìn Ôn Hoàn hỏi: "Em muốn nói cái gì?"

Ôn Hoàn lắc đầu, chỉ nói: "Em không muốn nói gì cả, chuyện tình cảm vốn là chuyện giữa hai người, những người đứng xem thì có thể sáng suốt nhưng quyết định cuối cùng vẫn ở chính mình, chỉ là, chị, thực sự có đáng không?"

Lục Viện không nói gì chỉ quay đầu tránh ánh mắt của cô, quật cường cầm lấy chiếc kéo tiếp tục cắt bỏ từng chiếc lá khô vàng, sau đó mới tưới nước cho hoa.

Đợi làm xong tất cả Lục Viện mới chậm rãi mở miệng nói: "Hoa này là năm đó bọn chị kết hôn anh ấy tặng cho chị, hai năm đầu sinh trưởng rất tốt, đến mùa hoa nở luôn luôn nở rộ những đóa hoa rất đẹp, còn mang theo mùi hương thơm ngát, ngay cả lá vàng cũng không có, nhưng không biết từ bao giờ, lá cây luôn vàng đi từng mảng như vậy, hoa cũng càng ngày càng nhỏ."

Ôn Hoàn khẽ cất tiếng thở dài, nói: "Cho dù có gượng ép giữ lại, phun thuốc cho nó cũng không thể dám chắc là nó sẽ tiếp tục nở hoa và xanh lá, hoa cũng không chắc chắn là hoa trước đây, mùi hương cũng không dám chắc có thể là mùi hương thơm ngát mê người lúc trước."

Lục Viện xoay đầu lại nhìn cô, cười gượng hỏi: "Bỏ đi sao?"

Ôn Hoàn nhìn chị, không nói gì, muốn bỏ đi trước thì phải buông xuống trước.

Thấy cô không nói lời nào, Lục Viện quay đầu lại, tay nhẹ nhàng xoa chiếc lá cây còn mang theo bọt nước, lẩm bẩm nói: "Nhưng đã sáu năm, dù sao cũng có tình cảm, làm sao có thể nói buông là buông được ngay đâu?"

Ôn Hoàn nhìn chị, không biết rốt cuộc chị nói là chậy hoa này hay là hôn nhân của chị.

Hai người ngồi một lúc ở trong vườn hoa, yên lặng hồi lâu Ôn Hoàn mới mở miệng hỏi: "Chị, hai người đã kết hôn sáu năm, vì sao không sinh đứa bé?" Ôn Hoàn hỏi như vậy là vì nếu quả thật muốn duy trì cuộc hôn nhân này, tới lúc đó cho dù chỉ vì đứa con, Lạc Hướng Đông cũng sẽ không hề không kiêng nể lặp đi lặp lại nhiều lần ra ngoài tìm người phụ nữ kia như vậy.

Lục Viện cười khổ, nói: "Chị không muốn đem đứa con ràng buộc bước chân của anh ấy, nếu như anh ấy thực sự chọn rời đi chị sẽ không giữ anh ấy lại, chỉ là khi anh ấy không nói muốn rời đi trước, chị cũng không muốn bỏ anh ấy."

Ôn Hoàn than nhẹ, có phần đau lòng kéo tay chị qua: "Chị, làm như vậy chính là uất ức chính mình."

Lục Viện lắc đầu chỉ biết cười khổ.

Ôn Hoàn đột nhiên nhớ tới cái gì đó vội nhìn Lục Viện hỏi: "Chị, trước kia chị và Văn Phong có biết nhau không?"

Lục Viện nhíu mày: "Sao lại hỏi như vậy?" Chị biết Văn Phong nhưng đó là bởi vì người ta là ngôi sao lớn, còn nói đến quen biết, hai người bọn họ làm sao có thể quen biết được chứ!

"Văn Phong hỏi em nhiều lần về chuyện của chị, nhìn dáng vẻ của anh ta, hình như là quen biết chị."

"Hả." Lục Viện sửng sốt, cố gắng nhớ lại nhưng không thể nhớ ra mình và Văn Phong đã từng gặp nhau ở đâu, cau mày lắc đầu nói: "Chị và anh ta không thể quen biết được."

Ôn Hoàn cũng cảm thấy kỳ lạ, nhìn vẻ mặt lúc Văn Phong hỏi về Lục Viện thì giống như hai người quen biết, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ Lục Viện nói tới Văn Phong lại giống như không hề quen biết.

Lục Thần mặc bộ đồ thể thao chạy tới, Lục Viện nhìn thấy anh liền giống như đang lo lắng gì đó, vội vàng đứng dậy cầm đồ đi ngay vào phòng.

Ôn Hoàn khó hiểu hỏi Lục Thần: "Anh và chị năm làm sao vậy? Sao chị ấy nhìn thấy anh là bỏ chạy?"

Lục Thần nhìn Lục Viện đang đi nhanh vào nhà nói: "Chị ấy sợ anh kiên quyết lôi chị ấy đi tìm Lạc Hướng Đông để ly hôn."

Ôn Hoàn nhìn anh, không khỏi buồn cười lắc đầu, còn tưởng anh ra đây làm chuyện gì.

Cầm lấy khăn mặt đang vắt trên cổ lau một cái, Lục Thần thuận miệng hỏi: "Vừa rồi hai người nói chuyện gì vậy?"

Ôn Hoàn lắc đầu, cúi đầu liếc nhìn chậu hoa dành dành dưới chân, nói: "Không có gì, chỉ trò chuyện về hoa thôi."

Lục Thần cũng không hỏi nhiều, kéo tay cô đi vào nhà, vừa đi vừa nói: "Đi, thay quần áo đi, chờ lát nữa anh đưa em ra ngoài."

Ôn Hoàn mặc cho anh kéo, tò mò hỏi: "Đi đâu?"

"Chờ chút sẽ biết."