Xin Lỗi Vì Đã Yêu Anh

Chương 1: Mất Trí Nhớ


“ Chân anh và vùng đầu đã bình phục bình thường trở lại, bây giờ chỉ chờ hồi phục trí nhớ nhưng vấn đề này không nghiêm trọng, bác sĩ cũng bảo sẽ sớm hồi phục, nên em đừng lo lắng nữa nhé! ”

Mã Cận Nam và Kỳ Phương tay nắm tay thân mật bước ra khỏi bệnh viện sau khi tái khám, tuy hiện tại sức khỏe của ‘ bạn trai ’ hoàn toàn bình thường trở lại sau vụ tai nạn cách đây hai tháng trước, nhưng sao sắc mặt Kỳ Phương như không được vui lắm, cứ căng thẳng, lo lắng một việc rất quan trọng.

Thấy thế, đôi chân của Mã Cận Nam dừng hẳn, đưa tay véo yêu chớp mũi của Kỳ Phương, nói tiếp:

“ Sao vậy hửm? ”

Kỳ Phương bần thần thức tỉnh, sau đó gượng gạo mỉm cười, trả lời:

“ Không có gì ạ! ”

Mã Cận Nam chau mày nhưng nét mặt trêu đùa, giả vờ dò xét hỏi lại:

“ Hay là đang nghĩ đến thằng đàn ông nào? ”

Kỳ Phương sững sờ ngạc nhiên, lýnh quýnh lắc đầu liên tục, nói:

“ Em đâu có nghĩ đến ai, trong lòng của em chỉ có anh thôi ~ ”

Đúng vậy, vì yêu anh mà em bất chấp, trở thành một người ích kỷ, xấu xa,...

Vào hai tháng trước, Mã Cận Nam đi công tác ở thành phố E và gặp tai nạn giao thông, được người dân đưa vào bệnh viện, may mắn cấp cứu kịp thời nên không đe dọa đến tính mạng, chỉ bị nứt xương một bên chân phải và bị chấn thương vùng đầu, dẫn đến việc anh bị mất trí nhớ tạm thời.

Và thật ra cô chẳng phải là bạn gái của anh, chỉ đang lợi dụng lúc anh mất trí nhớ lừa gạt, tình cảm này của cô không được đáp lại, và người con gái anh yêu chính là Nhạc Ỷ Mễ, bạn gái của người anh họ Mã Đại Kính.



Nghe được câu trả lời ấy, Mã Cận Nam thích thú bật cười vui vẻ, lập tức cúi xuống hôn chụt vào đôi môi ngọt ngào của Kỳ Phương, ánh mắt dành cho dịu dàng tình cảm thấy rõ, không một chút ngờ vực về mối quan hệ này.

“ Vậy em buồn chuyện gì? ”

“ Em đâu có buồn chuyện gì, em chỉ đang nghĩ về công việc. ”

Lúc này, bàn tay Mã Cận Nam nâng lên đặt vào hai bên bả vai Kỳ Phương xoa xoa âu yếm, cất tiếng:

“ Đợi anh hồi phục trí nhớ rồi mình tính việc kết hôn nhé! ”

Đôi mắt Kỳ Phương có chút gợn sóng, lay động không chớp, cô vốn đang lo sợ đến ngày ấy, nhưng cô vẫn luôn hy vọng tới khi anh hồi phục trí nhớ thì đã yêu cô.

“ Anh yêu em không? ”

Mã Cận Nam đôi phần kinh ngạc trước thái độ và câu hỏi lạ lẫm của Kỳ Phương, ánh mắt quan sát kỹ càng từng biểu cảm sau đó của cô, lên tiếng:

“ Sao em hỏi lạ vậy? Chúng ta quen nhau hơn nửa năm, không yêu em thì yêu ai, hay là... ”

Lồng ngực Kỳ Phương bất giác quặn lên, sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt mĩ miều ấy. Sau đó, lông mày Mã Cận Nam khẽ nhếch lên thái độ như đang trêu đùa, lại nói tiếp:

“ Hay là em đang ghen với cô y tá khi nãy? ”

Kỳ Phương giảm bớt căng thẳng vài phần, hắt khuôn mặt lên cao rồi phùng má với biểu cảm giận dỗi ghen tuông, trả lời:

“ Đúng á, người ta chỉ mới đi lấy nước một chút thì cô y tá đó đã xin liên lạc của anh, làm như không thấy anh đi với bạn gái vậy... ”

Mã Cận Nam tiếp tục bật cười, hai bàn tay áp vào bên má ôm lấy khuôn mặt Kỳ Phương hôn liên tục mấy cái công khai giữa nơi bệnh viện đông đúc, làm cho trái tim ai đó vừa hạnh phúc vừa đau nhói cũng vừa lo sợ.



Xin đừng ghét em, chỉ vì em quá yêu anh!

Sau đó, cả hai sánh bước cùng nhau, ôm eo thân mật rời khỏi bệnh viện, tiến ra chiếc xe ô tô có tài xế đang chờ.

“ Mấy hôm nay trong đầu anh xuất hiện vài đoạn ký ức, chắc anh đã sắp hồi phục trí nhớ. ”

Đôi chân Kỳ Phương bất giác khựng lại đứng yên, vô thức ngẩng nhìn Mã Cận Nam bằng sắc mặt sợ hãi cùng đôi mắt hỗn loạn, căn bản cô không muốn anh hồi phục trí nhớ.

Anh lại nói tiếp:

“ Thấy mẹ và em lo lắng chăm sóc cho anh trong hai tháng qua anh thực sự rất xót, mong nhanh chóng hồi phục để hai người an tâm. ”

“ Anh đừng cố gắng quá sẽ ảnh hưởng đấy, cứ để mọi thứ đến tự nhiên, bác sĩ cũng khuyên như vậy mà. ”

Mã Cận Nam khẽ cười rồi gật đầu, bàn tay to lớn ấm áp vuốt ve nhè nhẹ ở vùng eo thon gọn của Kỳ Phương, vốn dĩ cho rằng cả hai đang quen nhau nên anh không hề ngại ngần đụng chạm da thịt, ánh mắt thâm tình nhìn cô dịu dàng cất tiếng:

“ Hãy tin anh, dù anh có vĩnh viễn không nhớ lại thì cũng sẽ chẳng bao giờ phụ tình em, anh chắc chắn điều đó, Kỳ Phương! ”

Người đầu tiên Mã Cận Nam anh nhìn thấy khi tỉnh lại sau sáu ngày hôn mê chính là Kỳ Phương cô, lúc ấy sắc mặt của cô vô cùng xanh xao và nhợt nhạt, đôi mắt sưng phù đỏ trạch, hình ảnh đó dù mất ký ức nhưng anh vẫn nhận ra cô rất yêu mình, rất lo lắng cho mình,...

Đôi mắt Kỳ Phương dần dần long lanh, nghèn nghẹn lên tiếng:

“ Anh nói thật không? Anh hứa đi, sau này dù xảy ra bất cứ việc gì cũng không được bỏ rơi em. ”

“ Anh hứa! ”