Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng

Chương 5: Hóa ra là xuân dược (H)


Editor: Sunie

Trong phòng, hai cái bóng một lớn một nhỏ đối diện nhau.

Thẩm Uyển dựa vào cửa sổ, nam tử kia ngồi ở trên giường nhỏ của Thẩm Uyển.

"Ngươi là ai? Tại sao họ lại truy đuổi ngươi?"

"..."

"Mùi quái lạ trên người ngươi là cái gì?"

"..."

Trả lời Thẩm Uyển vẫn là sự trầm lặng như cũ.

"Thật không lễ phép." Thẩm Uyển nhỏ giọng lẩm bẩm, xoay người đi đến trước bàn. Đêm đen khiến người ta không có cảm giác an toàn, còn có mùi quái lạ kia, không biết vì sao, Thẩm Uyển cảm thấy cơ thể hơi nóng lên.

"Không được thắp đèn!"

Thẩm Uyển dừng động tác trên tay lại, xoay người nhìn hắn. Mặc dù màn đêm rất tối, nhưng vẫn có thể thấy đường nét mặt mũi của hắn nhờ ánh trăng, không biết vì sao, Thẩm Uyển lại có chút sợ hãi. Không biết là bởi vì đoản kiếm bên hông hắn, hay là luồng sát khí dâng lên vào lúc này của hắn.

"Đây là đâu? Ngươi là ai? Tên gì?" Âm thanh lạnh giá đến không có nhiệt độ.

Đá lấy lửa trong tay bị mồ hôi thấm ướt, Thẩm Uyển ngẩng đầu, cố gắng làm cho mình bớt sợ hãi: "Ngươi không trả lời câu hỏi của ta, dựa vào cái gì ta phải trả lời ngươi?"







Vừa dứt lời, Thẩm Uyển chỉ cảm thấy một luồng không khí mạnh mẽ từ bên cạnh lướt qua. Ngay sau đó, một thanh đoản kiếm sáng loáng gác trên cổ mình, thậm chí nàng có thể ngửi được mùi máu tươi trên thanh đoản kiếm kia.

"Chỉ dựa vào mạng nhỏ của ngươi ở trong tay ta."

Tốc độ thật nhanh! Đoản kiếm lạnh giá kề sát trên da thịt mịn màng của nàng, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên...

"Nơi này là Hồng Lâu, thanh lâu lớn nhất hoàng thành. Ta tên... Thẩm Uyển."

"Ngươi là kỹ nữ ở đây?"

"Xem là... Xem như là vậy đi."

"Rất tốt." Nam tử thu hồi đoản kiếm, trái tim treo lơ lửng của Thẩm Uyển vừa mới thả lỏng một chút, cả người đã bị hắn bế lên, thô lỗ ném trên giường gỗ.

"Ngươi làm gì vậy?" Thẩm Uyển ý thức được điều gì đó, nắm chặt cổ áo.

"Ngươi vừa mới hỏi mùi quái lạ trên người ta là cái gì, bây giờ ta nói cho ngươi biết, là xuân dược." Nam tử kéo miếng vải đen trên mặt xuống, trong đêm tối, mơ hồ thấy rõ đường nét cương nghị trên khuôn mặt.

Hôm nay hắn bị người khác ám toán, trúng xuân dược đặc chế của địch nhân, nếu không phải hắn có nội công thâm hậu, đã sớm đánh mất lý trí. Thẩm Uyển ngửi được mùi quái lạ đó chính là bột xuân dược lưu lại trên người hắn. Chỉ là nàng hít vào tương đối ít, thì tác dụng sẽ nhẹ hơn và hiệu quả cũng chậm hơn.

Thẩm Uyển che mũi miệng của mình lại theo tiềm thức, lại bị một sức mạnh bá đạo nắm lấy hai cổ tay, cố định trên đỉnh đầu, không thể động đậy.

"Không được, ngươi không thể..." Đôi môi đỏ mọng như anh đào bị miệng hắn lấp kín, ngoài tiếng ô ô, lại không thể nói được chữ gì.

Một bàn tay dò vào trong vạt áo của nàng, Thẩm Uyển mới phát giác nhiệt độ trên người hắn nóng lạ thường, dường như ngay cả cơ thể của mình cũng từ từ trở nên khô nóng.





Hắn giống như một con dã thú đói khát nhìn thấy con mồi, bàn tay dày rộng điên cuồng dạo chơi trong vạt áo của nàng. Trải qua một phen nhào nặn chơi đùa, y phục của Thẩm Uyển sớm đã nửa cởi nửa phanh ra, b/ầu v/ú non mịn thơm ngọt bị hắn nắm trong tay, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền cho người dưới thân từng chút một.

Một làn gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, xen lẫn với hương hoa mùa xuân.

Khoang miệng tràn ngập mùi hormone mãnh liệt của nam nhân. Dưới tác dụng của xuân dược, Thẩm Uyển không chống cự nữa, cái lưỡi đinh hương cũng không trốn tránh, ngược lại chủ động đi trêu chọc đầu lưỡi tùy tiện va chạm kia.

Giữa lúc đầu lưỡi quấn quýt, cùng với tiếng thở dốc dồn dập của hai người, y phục trên người bị cởi sạch sẽ. Nước bọt không kịp nuốt chảy ra từ khóe miệng của nàng, lúc Thẩm Uyển cảm thấy mình sắp ngạt thở, cuối cùng người nọ mới buông tha cho cái miệng nhỏ của nàng.

"Ta... Ưm a..." Một cơn khoái cảm đánh úp lại, Thẩm Uyển không kịp nói liền kinh hô ra tiếng. Bàn tay dày rộng kia dạo chơi ở bụng dưới của nàng, tiến thẳng vào trong khu rừng rậm màu đen của nàng, hai ngón tay úp lại và ma sát trong bộ phận sinh dục ấm áp hồng nhạt, khảy cánh hoa ẩm ướt ra, lộ ra hạt ngọc trai hồng nhạt nhẹ nhàng run rẩy, ngón tay cái của hắn vẽ vòng vòng ở hạt ngọc trai non nớt lồi lên.

Sức mạnh của xuân dược bị kích phát, Thẩm Uyển khép hờ miệng nhỏ đỏ bừng, hơi thở ấm áp phụt lên trên sườn mặt hắn. Vào lúc tầm mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng hôn một cái trên khóe miệng hắn.

Người nọ nghiêng mặt nhìn về phía Thẩm Uyển kiều mị. Trong bóng tối, nàng mơ hồ nhìn thấy toàn bộ hình dáng nét mặt của hắn, từng đường nét trên khuôn mặt đều vừa vặn. Không kịp phân tâm nhìn kỹ, hạt ngọc trai ở hạ thể đột nhiên bị nhéo một cái, một trận điện lưu xuyên qua toàn thân.

"A..." Trong tiềm thức Thẩm Uyển muốn siết chặt hai chân, lại bị nam tử kia giành trước một bước, giữ chặt.

"Câu dẫn ta? Quả nhiên là nữ tử thanh lâu, ' công phu ' rất giỏi." Nam tử kia nâng côn th*t giữa hai chân lên, để ở miệng huyệt nhỏ, đột nhiên dùng sức, nhưng chỉ nhét vào được q/uy đ/ầu, khó mà tiến vào nữa. Tuy rằng hành lang của Thẩm Uyển đã tiết ra một lượng lớn mật dịch, nhưng rốt cuộc cũng là một tấm thân xử nữ, chưa trải qua chuyện tình ái.

"A... Thật lớn, đau... Đau..." Cảm giác xé rách to lớn bỗng nhiên tiến vào, làm cho ngũ quan của Thẩm Uyển cũng nhăn thành một khối, hai tay cố sức túm lấy lưng hắn, cào ra vài vết máu.

"Ngươi... Sao lại chặt như vậy?" Hắn tách hai chân của Thẩm Uyển sang hai bên đến mức lớn nhất, "Thả lỏng một chút!"

Thẩm Uyển chống cự yếu ớt như thế, căn bản không có cách nào ngăn cản động tác tiếp theo của nam tử kia, mắt thấy côn th*t lớn từ từ tiến sâu hơn vào hướng đường hành lang.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~