“Viện trưởng, chính là nơi này!” Tịnh Thiến hùng hổ dẫn viện trưởng đi tới, sắc mặt không tốt nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt: “Cậu ta ở trong này!”
“Tôi nói cái bà cô thối này, mặt bà đúng là…” Phong Thanh Dương đen mặt, vung tay định đánh tới, lại bị Mễ Tiểu Bảo túm lại.
“Cậu túm tôi làm gì!”
“Gai đá không còn nữa.” Mễ Tiểu Bảo nhỏ giọng nói, cũng không để ý Phong Thanh Dương có nghe hiểu hay không.
“Hai anh, mở cửa ra.” Viện trưởng vẻ mặt bảo thủ hất cằm, nhìn hai người phía sau nói.
“Vâng!” Hai người nọ gật đầu, tiến tới cánh cửa phòng bệnh đóng kín.
‘Két!’ Không đợi hai người ra tay, cánh cửa phòng bệnh đã được mở ra từ bên trong.
Liên Kỳ Quang bước ra, lãnh tĩnh nhìn Tịnh Thiến.
“Viện Trưởng! Chính là cậu ta! Thầy mau…” Thấy Liên Kỳ Quang đi ra, Tịnh Thiến cuống quít lùi về sau hai bước, một tay chỉ về phía cậu, một tay túm lấy viện trưởng.
Chính là không chờ cô nói hết câu, một bóng dáng bé nhỏ từ phía sau Liên Kỳ Quang chầm chậm bước ra, làm lời nói tiếp đó nghẹn ngay cổ họng.
“Tiêu Tiêu! !” Chử Hề mở to mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn Liên Tiêu Thù.
“Tử Tử.” Liên Tiêu Thù mỉm cười, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đặc biệt đáng yêu, nào có nửa phần không khỏe.
“Tiêu Tiêu!” Chử Hề kinh hô một tiếng, vội vàng chạy qua, ôm lấy cổ Liên Tiêu Thù: “Tiêu Tiêu! Tiêu Tiêu! Tiêu Tiêu! ! !”
“Ai nha! Không phải mình không có việc sao? Khóc cái gì? Được rồi! Đừng khóc!”
“Tiêu Tiêu! Cậu làm mình sợ muốn chết! Cứ tưởng, cứ tưởng cậu…”
“Cô Tịnh, này chính là học sinh gặp nguy hiểm sắp chết mà cô nói?” Viện trưởng sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Tịnh Thiến đang trừng to mắt vô cùng kinh ngạc ở bên cạnh.
“Không, này không có khả năng, vừa nãy rõ ràng…”
“Cô Tịnh, nói dối là không tốt.” Phong Thanh Dương hồi phục tinh thần, hai tay ôm đầu, nhàn nhã đứng bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Cho dù cô có chán ghét cô bé này thế nào thì vẫn phải lấy an toàn của nó làm đầu chứ, căn cứ theo pháp luật Lam tinh, cô làm vậy là phạm pháp a.”
“Không có! Tôi không có! ! !” Tịnh Thiến trợn to mắt gào thét chói tai: “Tôi không nói sai, vừa nãy, vừa nãy tôi thấy đứa nhỏ này rõ ràng đã sắp chết.”
Ánh mắt u ám của Liên Kỳ Quang chợt lóe, vẻ mặt lãnh tĩnh nhìn thoáng về phía Tịnh Thiến đang hoảng loạn: “Tôi sẽ kiện cô.”
“Chậc chậc, cô Tịnh, học trò của cô hình như cũng không thích cô lắm thì phải.” Phong Thanh Dương ý bảo Liên Tiêu Thù cùng Chử Hề đang vui vẻ theo đuôi Liên Kỳ Quang, vẻ mặt thực thiếu đánh nhún nhún vai.
“Cô Tịnh, cô thực may mắn a.” Mễ Tiểu Bảo cười thiện ý, sau đó cũng đi theo ra ngoài.
Đối với Mễ Tiểu Bảo đã từng tận mắt chứng kiến sự hung tàn của Liên Kỳ Quang mà nói, Tịnh Thiến dám mở miệng nguyền của em gái cậu ta mà hiện giờ có thể an an ổn ổn đứng đó thật sự là một kì tích rất lớn.
“Viện trưởng…” Tịnh Thiến sắc mặt tái nhợt nhìn về phía viện trưởng.
“Hừ! Tự gây chuyện thì tự xử lý đi.” Viện trưởng vung tay, căm giận rời đi.
“Viện trưởng! !”
….
“Em không thích cô giáo Tịnh kia.” Liên Tiêu Thù dẩu mỏ, không vui túm tay Liên Kỳ Quang, đi theo phía sau cậu: “Cô ấy thật xấu, mỗi lần em không khỏe vào đó toàn bị cô mắng.”
“Ân ân! Em cũng vậy.” Để tỏ rõ lập trường, Chử Hề vội vàng gật gù: “Lần nào cô kiểm tra cũng rất đau.”
“Cô còn luôn gõ đầu em nữa!”
. . .
Đối với hai đứa nhóc líu ríu phía sau, Liên Kỳ Quang từ đầu tiến cuối vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, trầm mặc đi tuốt phía trước.
Lúc đi tới một nơi không người, Liên Kỳ Quang đột nhiên dừng lại, Liên Tiêu Thù nhất thời không kịp phản ứng, cái đầu nhỏ đập thẳng vào người cậu.
“Anh hai, sao dừng lại vậy.” Liên Tiêu Thù xoa đầu, bĩu môi.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt không chút biến sắc nhìn mặt trời trên đầu, tia sáng chói mắt làm cậu hơi nheo mắt lại.
“Mình có cảm giác không tốt.” Mễ Tiểu Bảo chẹp chẹp miệng, cẩn thận sáp tới gần Phong Thanh Dương.
“Tôi thực hi vọng cảm giác của cậu sai.” Phong Thanh Dương cũng lập tức nhích ra một phạm vi an toàn.
Liên Kỳ Quang cúi đầu, nhàn nhạt nhìn xuống mặt đất u ám.
“Anh hai?”
“Cút ngay.” Không chút biến sắc mở miệng.
“A? Sao cơ?” Liên Tiêu Thù sững sờ, có chút không hiểu ý Liên Kỳ Quang.
“Nói nhiều vậy làm gì, nhanh chạy a! !” Mễ Tiểu Bảo tiến tới kéo áo Liên Tiêu Thù cùng Chử Hề, xách hai đứa ra khỏi phạm vi nguy hiểm.
Mễ Tiểu Bảo chân trước vừa thu về, một tia sáng lạnh từ chỗ Liên Tiêu Thù vừa đứng khi này xuyên thẳng qua mặt đất phóng về phía nam nhân cách đó không xa.
Ánh mắt người nọ xẹt qua một mạt kinh ngạc, chính là thân đao đã gần ngay trước mắt không cho phép anh nghĩ nhiều, một tay đẩy Liêm Khải ở bên cạnh ra, dùng băng hóa thành tấm khiên chắn trước mặt, theo sức mạnh từ tấm khiên tản ra, nam nhân chỉ cảm thấy một luồng sát khí ập thẳng tới, cả người trầm xuống, nhảy ra sau mấy mét.
“Tôi tên là Viên Linh, là anh trai Liêm Khải, tôi không có ác ý, chỉ muốn xin lỗi em gái của cậu mà thôi.” Nhìn thiếu niên không chút biểu tình nhưng ánh mắt đầy sát khí trước mặt, Viên Linh cảm thấy thực bất đắc dĩ.
Anh vốn tranh thủ ngày nghỉ chạy về nhà một chuyến, lại bị đứa em không nên thân túm tới trường, nói muốn mình giúp nó báo thù, vốn anh cũng chỉ định xem qua mà thôi, nhưng lúc nhìn thấy thực vật bên người hai đứa bé kia thì quả thực có chút kinh ngạc, dị năng hệ mộc, còn có lực không kích cường đại như vậy, nghĩ đến, cấp bậc của dị năng giả hệ mộc này nhất định không thấp.
Trước nay anh luôn kính nể cường giả, vốn định xem xem có thể kết bạn hay không, không ngờ đứa em xúi quẩy nhà mình vừa thấy đã đắc tội, làm người ta thả gai gốc thực vật kia ra cắn.
Anh không muốn đối địch nên luôn né tránh, nhưng hai nhóc con kia quả thực không biết suy xét, anh chỉ đành tung thực lực ra đánh, cũng không biết vì anh dùng lực quá lớn hay sao, không chỉ đánh chết hai gốc thực vật kia, ngay cả cô bé cũng…
Bất quá nhìn cô bé vui tươi hớn hở hiện giờ, hẳn không phải vấn đề lớn.
Nói xem anh rốt cuộc chọc ai a? Chỉ về nhà một chuyến thôi, sao lại dính vào một đống chuyện xúi quẩy.
Lãnh tĩnh nhìn Viên Linh, Liên Kỳ Quang đột nhiên dùng sức, thanh đao rời khỏi vỏ ba cm, sát khí nồng đậm máu tanh cùng tử khí lan tỏa khắp bốn phía, rắc một tiếng, khiến băng vì va chạm mà chậm rãi nứt ra.
Viên Linh trong lòng cả kinh, nhanh chóng trốn qua một bên, khiên băng dưới vỏ đao Liên Kỳ Quang nát thành mảnh vụn.
“Anh bạn này, tôi không muốn đối địch với cậu, mong cậu đừng ép người quá đáng.” Nhận thấy lòng bàn tay run lên, Viên Linh kinh ngạc vạn phần, ánh mắt nhìn về phía Liên Kỳ Quang cũng trở nên thận trọng.
Liên Kỳ Quang thu đao vào vỏ, bỏ vào trong không gian, hai nắm tay siết lại, thân mình xẹt tới trước mặt Viên Linh, chân trái đá mạnh vào gáy đối phương.
Cú đá này nếu trúng đích thì thật sự không phải chuyện đùa. Viên Linh vừa thầm mắt Liên Kỳ Quang tâm ngoan, vừa vội vàng trốn tránh.
Võ thuật của Liên Kỳ Quang đều từ những trận đánh với tang thi mà luyện thành, mang theo sát khí nồng đậm, đặc biệt nhắm vào điểm chết. Mỗi một chiêu đều mãnh liệt phát ra tiếng gió bị xé rách.
Hai người giao thủ, quyền cước va chạm phát ra âm thanh nặng nề. Không có Thiên Minh tương trợ, xét về dị năng có lẽ Viên Linh chiếm ưu thế. Nhưng nếu xét vật lộn, chỉ sợ không có mấy người chiếm được lợi từ tay Liên Kỳ Quang.
Trong những đòn công kích không ngừng nghỉ của Liên Kỳ Quang, Viên Linh đã bắt đầu thở dốc, trong lòng mắt to, từ khi nào khu ba lại xuất hiện một người ngoan độc như vậy!
Một phút thất thần, ánh mắt Liên Kỳ Quang phát lạnh, lên gối ngay bụng Viên Linh, tiếp theo đó là một cú đá nặng nề đánh lên ngực.
Viên Linh chỉ cảm thấy bụng bị một cơn đau nhức đánh úp, ngay sau đó hoa mắt, cả người thoáng chốc mất trọng lực.
“Anh! !” Liêm Khải sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng chạy tới, nâng Viên Linh té lăn trên đất dậy, vẻ mặt kinh hoàng.
“Anh! Anh, anh thế nào?”
“Anh…” Viên Linh hé miệng, cổ họng trào lên một cỗ tanh ngọt, máu tươi tràn ra.
“Anh! Anh ơi! ! !…” Thấy Viên Linh hộc máu, Liêm Khải thực sự sợ hãi, gương mặt cao ngạo không ai bì nổi cũng vì sợ hãi mà chậm rãi ngân ngấn nước mắt.
Liên Kỳ Quang lạnh lùng nhìn Viên Linh đã đau tới không nói nên lời, nhàn nhạt nói: “Đây là giáo huấn, nếu còn có lần tiếp theo, tôi sẽ trực tiếp giết anh.”
Liên Kỳ Quang nói xong liền xoay người rời đi. Liên Tiêu Thù ngơ ngác nhìn bóng dáng anh hai mình, thật lâu sau mới phản ứng.
“Anh hai! !”
“Tiêu Tiêu! Chờ mình!” Chử Hề cũng hồi phục tinh thần, vội vàng chạy theo.
“Thực suất, thần tượng a.” Mễ Tiểu Bảo.
“Này, nhất định rất đau đi? Người này, tuyệt đối không thể chọc.” Phong Thanh Dương.