Đoạn đường dài, hai bên đường là những khóm hoa đầy màu sắc. Ở thời cổ nàng phi ngựa cưỡi như lao, còn ở thế giới phồn thịnh này không hề thua kém là bao. Tốc độ chạy có thể nói còn nhanh hơn vận tốc bay của đại bàng, Tiểu Phỉ ngồi bên cạnh mặc dù sớm đã thắt dây an toàn nhưng lại không tránh khỏi sợ hãi toát mồ hôi hột, lắp ba lắp bắp cất giọng nói: "Tiểu thư...tiểu thư có, có thể chạy chậm lại một chút được không?"
Người đời có câu làm gì thì làm nhưng tuyệt đối đừng đưa xe cho phụ nữ lái, nếu không hậu quả rất khó lường. Tiểu Phỉ sợ rằng điều mình nghĩ sẽ xảy ra, nếu không đề nghị chắc sớm thăng thiên về với Trời.
Lữ Thiết Nhan giảm tốc độ xuống một chút, cô không muốn làm Tiểu Phỉ sợ hãi đến nỗi tiểu tiện trên xe của mình đâu. Bất chợt một đôi tay đưa về phía trước, đập mạnh lên đầu của Tiểu Phỉ, giọng nói say khướt vang lên: "Regina tiểu, tiểu thư, tôi chưa say, tôi muốn uống tiếp."
"Được, được, nhanh thôi tôi sẽ cho anh uống tiếp."
Tiểu Phỉ đùa cợt đáp lại, mặc dù biết Song Nhĩ Khanh sẽ không để ý đến lời của mình đâu. Ước chừng hai mươi phút sau Lữ Thiết Nhan đã lái xe đến một khách sạn nằm ở ngoại ô thành phố. Khách đến thuê phòng đa phần đều là những người đi du lịch ngắn hạn, không ai biết đến ai cả. Ban đầu Lữ Thiết Nhan cũng đã sắp xếp phòng trước đó, nên đi vào không cần thuê phòng lần nữa, tất nhiên nhân viên ở đây nhận ra cô chính là khách vừa thuê phòng khi sáng, mỉm cười chào cô một cái thể hiện phép lịch sự của mình.
Lữ Thiết Nhan gật đầu đáp lễ, đi bên cạnh là Tiểu Phỉ và Song Nhĩ Khanh say đến nỗi đem đi bán sang biên giới cũng không hay không biết.
*Cạch
"Vào đi."
Lữ Thiết Nhan mở cửa phòng ra lệnh cho Tiểu Phỉ đưa Song Nhĩ Khanh vào, cậu lập tức đẩy Song Nhĩ Khanh mạnh xuống giường, còn tưởng hắn là rác mà ném thật mạnh, thật mạnh.
Tiếng thở hòng hộc của Tiểu Phỉ vang lên, cậu đưa mắt chuyển sang Lữ Thiết Nhan, hỏi: "Tiếp theo tiểu thư định làm gì với hắn?"
Lữ Thiết Nhan nhanh miệng đáp: "Lột sạch đồ của hắn ra đi."
Câu nói hết sức thản nhiên thốt ra từ miệng của cô đã làm Tiểu Phỉ sững sốt, vẻ mặt biểu tình: "Tiểu thư à tôi biết mắt nhìn của cô không kém, nhưng tại sao lại phải là hắn?"
Lữ Thiết Nhan nhăn nhó ngoái sang nhìn Tiểu Phỉ bằng một đôi mắt hết sức khó hiểu: "Ý của cậu là sao?"
Tiểu Phỉ thở dài, than vãn: "Trước lúc gặp tiểu thư cho đến khi làm việc cùng cô, tôi chưa từng cầu xin cô điều gì cả. Nhưng mà lần này thì khác, tôi mong tiểu thư đừng lấy thân mình mà dày vò hắn."
Lấy thân mình dày vò?
Tâm trí của cô gần như ngưng đọng lại, chậm rãi suy nghĩ ẩn ý trong câu nói vừa rồi của trợ lý, hồi sau cô mới biết Tiểu Phỉ đang nói gì. Không nói không rằng đưa tay lên vỗ vào đầu của hắn một cái: "Cậu suy nghĩ linh tinh cái gì vậy hả, tôi bảo cậu cởi đồ của hắn để thực hiện kế hoạch tiếp theo đó, cậu lại hiểu sai câu nói của tôi thành chiếm đoạt thân thể."
Tiểu Phỉ đợi cô nói hết thì mới nhận ra cái sai của mình, thì ra là do cậu suy diễn mà thôi, còn tưởng tiểu thư lại chọn tên háo sắc như Song Nhĩ Khanh mà 'thưởng thức' cơ chứ.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cởi đi."
Thấy Tiểu Phỉ thất thần đăm đăm suy nghĩ, Lữ Thiết Nhan lên tiếng dập tắt ý nghĩ của cậu, rất nhanh sau đó Tiểu Phỉ mới hoàn hồn lại. Leo lên giường từ từ cởi đồ của Song Nhĩ Khanh ra, cho đến khi cơ thể của hắn chỉ còn một chiếc quần lót che chắn chỗ nhạy cảm, Tiểu Phỉ chỉ tay xuống đó hỏi cô: "Có cởi luôn không tiểu thư?"
Lữ Thiết Nhan quan sát tới đây thì không muốn nhìn nữa, cô gật đầu thay cho lời nói của mình. Không quên quay người đi, cô không muốn nhìn thấy lại thêm hại mắt của mình mà thôi.
"Tiếp theo làm gì nữa ạ?" Tiểu Phỉ cầm trên tay chiếc quần lót xoay vòng vòng, cậu xem nó như món đồ chơi vậy.
Lữ Thiết Nhan khoanh tay trước ngực, nói tiếp: "Cậu lấy chiếc máy ảnh tôi để sau lưng, rồi chụp những tấm hình khỏa thân của hắn đi, chụp càng nhiều càng tốt. Sau đó đem những bức hình gửi sang điện thoại của Song Nhĩ Khang, nhớ là kèm theo nội dung, chắc cậu cũng biết nội dung là gì rồi chứ nhỉ?"
Nghe đến đây Tiểu Phỉ cười khẩy: "Tất nhiên là biết rồi, đi theo làm việc cho tiểu thư lâu như vậy cũng phải hiểu chút ít chứ."
Lữ Thiết Nhan chật lưỡi khen ngợi: "Quả nhiên tôi nói ít mà cậu lại hiểu nhiều, rất tốt, sau việc lần này tôi sẽ đáp ứng cho cậu một yêu cầu, tùy cậu muốn gì."
"Wow, cảm ơn tiểu thư rất nhiều." Tiểu Phỉ phá lên cười, có thể thấy cậu phẫn khích đến nhường nào.
Ngay sau đó với tay lấy máy ảnh, hàng loạt ánh sáng chớp nhoáng hiện lên trong gian phòng rộng rãi. Từng bức sắc nét lại còn sống động, nếu như Song Nhĩ Khang mà thấy được chắc là thích thú lắm đây.
Xong xuôi Tiểu Phỉ làm theo như lời cô nói lúc này, gửi hình cho Song Nhĩ Khang, kèm theo nội dung như sau: Tôi biết anh và em trai của mình đang có hiềm khích với nhau, đây là những bức hình lỏa thể của hắn, anh biết nên phải làm gì rồi chứ!
"Hoàn tất."
Tiểu Phỉ nhấn nút gửi tin nhắn đi, điều tất nhiên là dùng số điện thoại ẩn danh cho dù Song Nhĩ Khang muốn biết người gửi là ai đi nữa thì cũng khó mà tra ra được.
Lữ Thiết Nhan nhếch mép sắc sảo, nét mặt xinh đẹp kiều diễm lại mang một phong thái áp đảo đối phương, mưu mô vô tình, có thể hạ gục đối thủ bằng những phương thức tàn độc nhất.
Xã hội thượng lưu phồn thịnh xa hoa này dạy cho cô một bài học đó là không nên nương tay với bất kỳ ai, trong tối có quái thú, ngoài sáng có 'bộ mặt giả thú'.