Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 9: Đều điên hết cả rồi


Ba ngày tiếp sau đó, Song Hải dường như không thường xuyên ở nhà. Mỗi lần chạm mắt với cô lại có vẻ né tránh. Dường như chuyện lần trước xảy ra đã khiến ông cảm thấy hơi khó xử khi đối diện với cô. Lữ Thiết Nhan biết mình lúc đó đã có hơi quá lời, nhưng có những chuyện sớm muộn cũng phải đối mặt.

Song Yết Hỷ chịu đựng nhiều năm, không thể để cô ấy đến lúc chết đi cũng vẫn phải tiếp tục chịu đựng. Chi ít, Lữ Thiết Nhan muốn tìm cho Song Yết Hỷ một người có thể đứng về phía cô ấy, mặc kệ thế giới này có ruồng bỏ cô ấy đi chăng nữa.

Cả tuần nay, sau khi khỏi bệnh Lữ Thiết Nhan cố gắng tập luyện để tăng cường thể lực. A Kiều đó cũng xem như rất tận tâm. Cô ta lén đem tới không ít đồ tốt cho cô. Mặc dù Đào Yến Trúc cố tình cắt xén khảu phần ăn của cô, chỉ cho ăn những đồ kém chất lượng nhưng lại không biết A Kiều đã phản bội bà ta, âm thầm đem những thứ ngon tới cho cô.

Được ăn đầy đủ dinh dưỡng, cái cơ thể này cũng tốt hơn rất nhiều, thể lực nhờ luyện tập mà tiến bộ không ít. So với cơ thể lúc trước, hiện tại cũng xem như là không tệ rồi.

Lữ Thiết Nhan ở trong phòng tập luyện, không muốn để cho Đào Yến Trúc biết. Mà đoạn thời gian này bà ta lại im hơi lặng tiếng đến kì lạ. Cũng không biết là đang tính toán điều gì.

Luyện tập thân thể một hồi mồ hôi đổ ướt cả người, Lữ Thiết Nhan liền gọi A Kiều chuẩn bị nước tắm cho mình.

Ngâm trong bồn nước ấm, Lữ Thiết Nhan còn đang suy nghĩ mấy chuyện thì nghe tiếng ồn ào náo loạn bên ngoài.

Lúc này tên Song Nhĩ Khang lại giở chứng điên dại gì không biết, cứ nhất quyết xông vào phòng của cô. A Kiều biết cô đang tắm nên cố ngăn cản hắn ta lại.

“Thiếu gia, không được đâu ạ! Tiểu thư đang tắm, người không thể vào được đâu!”

A Kiều nắm lấy tay hắn ta muốn ngăn lại, hắn ta lại quay sang tát cô ta một bạt tai trời giáng rồi hất ra.

“Mẹ kiếp, mày là cái thứ gì mà dám ngăn cản tao hả? Cái nhà này, tao muốn đi đâu thì đi, mày có quyền gì mà ngăn tao lại hả? Mau gọi cái con Song Yết Hỷ ra đây cho tao!”



Lữ Thiết Nhan thở dài ngao ngán, cái nhà này đúng là ngoại trừ Song Hải và cô ra thì đều điên hết cả rồi. Cô bước ra khỏi bồn tắm, mặc chiếc váy trắng vào rồi khoác thêm cái áo ngoài. Song Nhĩ Khang có thế nào cũng là một người đàn ông trưởng thành, A Kiều chỉ là một nữ hầu nhỏ bé căn bản không thể nào ngăn được hắn ta.

Cô mở cửa bước ra thì liền nhìn thấy cái phòng của mình đều bị làm cho hỗn loạn lên hết. A Kiều thì rụt rè một góc không dám làm gì, trên mặt còn in rõ dấu bạt tai.

Lữ Thiết Nhan nhíu mày quát: “Anh phát điên cái gì vậy hả? Đây là chỗ mà anh muốn tuỳ tiện thế nào cũng được sao?”

Song Nhĩ Khang nghe giọng thì giật mình quay lại. Lữ Thiết Nhan vừa tắm, trên người còn vươn lại chút nước chưa khô, lại còn phảng phất mùi hương thiếu nữ quyến rũ. Lọn tóc dài hơi ướt xoã bên vai, làn da trắng mịn, thân hình mảnh khảnh làm kích thích bản năng của đàn ông.

Tên Song Nhĩ Khang này tính vốn háo sắc, nhìn thấy cô thế này thì liền bệnh cũ trỗi dậy. Hắn ta cười với vẻ đểu giả rồi còn buông lời bẩn thỉu.

“Ái cha! Thân hình cũng không tệ đâu nhỉ? Sao trước nay tao không nhìn ra mày cũng rất câu dẫn như vậy. Nào! Đến đây cho tiểu gia chơi một chút đi!”

Hắn ta nhào đến muốn ôm lấy cô. Lữ Thiết Nhan một mặt chán ghét kinh tởm liền xoay gót nhanh chóng tránh sang một bên khiến hắn ta không có điểm tựa mà ngã nhào ra đất.

Cô bước đến xoa bên mặt A Kiều. Cho dù lúc trước cô ta có đối với cô không tốt thì hiện tại cũng là người của cô rồi, không thể để chịu oan ức như này được.

“Không sao chứ?”

Nhìn vẻ ân cần của cô càng khiến A Kiều cảm động, rơm rớm nước mắt đáp: “Không… không sao. Tiểu thư đừng lo. Thiếu gia…”

Lữ Thiết Nhan biết A Kiều đang muốn nhắc nhở cô về tên Song Nhĩ Khang. Cái tên này ỷ mình được nuông chiều liền không biết trời cao đất dày, lại còn dám có suy nghĩ đồi bại với cô. Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Vốn định để yên ổn thêm vài hôm rồi hẳn tìm mẹ con Đào Yến Trúc tính sổ, thật không ngờ đã tìm đến tận cửa luôn rồi.



Cũng được, nợ mới nợ cũ tính chung một lần luôn!

Song Nhĩ Khang bị té ngã liền thẹn quá hoá giận, quay sang quát mắng: “Song Yết Hỷ! Cái con khốn này! Được tao để mắt đến là phúc phần của mày, mày lại còn không biết hưởng. Hôm nay tao nhất định phải chơi chết mày, để xem đến lúc đó mày còn ngạo mạn được hay không?”

Lữ Thiết Nhan cười lớn, xoa xoa hai bàn tay vào nhau.

“Phải xem anh có năng lực đó không đã rồi nói!”

Bị lời khích tướng của Lữ Thiết Nhan, Song Nhĩ Khang càng thêm giận dữ. Hắn ta lao tới, giơ cao cú đấm hướng về cô. Định bụng cú này giáng xuống sẽ khiến cô khóc than kêu cha gọi mẹ nên trên mặt cũng không giấu nổi vẻ hứng khởi.

Luyện tập thân thể mấy ngày nay, cũng là chưa có trận thực chiến nào để luyện tập. Nếu Song Nhĩ Khang đã tự mình dâng đến cửa vậy thì hôm nay cứ xem hắn như bao cát mà tập luyện vậy!

Khi khoảng cách chỉ còn một gang tay, Lữ Thiết Nhan lại bình thản một tay bắt lấy nấm đấm của Song Nhĩ Khang. Sức lực lớn đến mức chặn đứng đòn tấn công toàn lực của một người đàn ông trưởng thành, khiến hắn không cách nào rút tay về.

Song Nhĩ Khang là kinh hãi đến mức lắp bắp cả giọng.

“Mày… mày sao có thể?”

Nhưng lại chỉ nhìn thấy một nụ cười dài trên đôi môi mỏng của Lữ Thiết Nhan. Bấy giờ Song Nhĩ Khang lại đột nhiên cảm nhận được cái lạnh thấu xương và áp lực cùng cực từ cái ánh nhìn đó.

So với lúc xuống tay trước, còn đáng sợ hơn rất nhiều.