“Làm cho khoang động cơ tăng động lực”.
Kim Phi nói với phía sau, một cận vệ ở đằng sau rút lá cờ truyền lệnh ở thắt lưng ra rồi vung lên.
Người canh gác trên boong tàu nhìn thấy thì lập tức vẫy cờ báo tin cho khoang tàu.
Mấy phút sau, tốc độ xoay của chân vịt rõ là tăng lên không ít.
Kim Phi nhìn ra bên ngoài một lúc, không thấy có gì bất thường, lại nhanh chóng chạy về đuôi tàu, ra hiệu cho mấy người Thiết Chùy đừng di chuyển, sau đó tự mình năm xuống trên bộ vòng bi.
Vì điều kiện cơ bản quá lạc hậu nên Kim Phi không thể sản xuất vòng bi quá tiên tiến, trong các hệ thống truyền thống, vòng bi là mắt xích dễ gặp sự cố nhất.
Điều Kim Phi lo lăng là vòng bi bị hỏng.
Nằm trên vòng bi nghe kỹ mấy lúc, xác nhận không có tiếng động khác thường, lúc này Kim Phi mới yên tâm, bảo Thiết Chùy đến khoang động cơ truyền lời.
Mấy phút sau, tốc độ xoay của chân vịt bắt đầu chậm lại, sau đó chậm rãi dừng lại.
Sau đó, Kim Phi lại cẩn thận kiểm tra bên trong và bên ngoài nhiều lần với Hồng Đào Bình đã thay đồ xong rồi quay lại, để xác nhận tất cả mọi nơi không có vấn đề gì, sau đó mới ra khỏi khoang tàu.
Lên đến trên boong tàu, Hồng Đào Bình hỏi: “Tiên sinh, có thể sử dụng rồi sao?”
Vẻ mặt vừa mong đợi, vừa lo lằng.
Suy cho cùng con thuyền dưới chân anh ta là thuyền bọc thép đầu tiên ở thế giới này, mặc dù Hồng Đào Bình đã kiểm tra bản vẽ rất nhiều lần, còn làm một mô hình nhỏ theo bản vẽ để xác nhận thân tàu không có vấn đề gì, nhưng anh ta vẫn khá lo lắng.
“Đã đủ điều kiện đưa vào sử dụng, có thể chuẩn bị xuống nước rồi”, Kim Phi gật đầu.
Thực hành là tiêu chí tốt nhất để kiểm tra, còn những thứ khác đều vô ích.
Là con la hay là ngựa thì phải dắt đi mới biết được.
“Vậy tiên sinh định bao giờ mới cho xuống nước để kiểm tra?"
“Càng sớm càng tốt”, Kim Phi nói: “Ta đi thủy quân xem thử, ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng, chờ thủy thủ thủy quân vào. vị trí, nau chóng xuống nước. Nếu đưa vào sử dụng không có vấn đề gì thì mau chóng bắt đầu kế hoạch hành trình dài”.
“Vâng!”, Hồng Đào Bình cũng biết Kim Phi vẫn luôn đợi chuyến ra khơi, nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Xưởng đóng thuyền số 1 đảm bảo sẽ không cản trở tiên sinh”.
“Được”.
Kim Phi vỗ vai Hồng Đào Bình, dẫn mấy người Thiết Chùy rời khỏi xưởng đóng thuyền.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!